chương 201/ 456

Tử Hoang khâu, một sa mạc máu, từng hạt cát nhuộm đỏ cả. 

Nguyên anh hậu kỳ thần niệm bao trùm hai ngàn dặm, mà bên trong Tử Hoang khâu hai ngàn dặm, thật giống như một màu mực rớt vào trường không. 

Phàm có người xông vào bên trong phạm vi thần niệm, lập tức bị kiếm niệm công kích, kim đan sơ kỳ vừa vào tức chết. Trên trung kỳ, có thể kháng cự kiếm niệm, nhưng vừa vào, lập tức có một bóng thanh niên màu mực ngay lập tức tới, vẫy tay diệt đi người nhập niệm. 

Thật giống như hai ngàn dặm trường không màu mực này là lãnh địa của hắn, ai vào người đó hẳn phải chết. 

Những người tới Đan Đỉnh môn, đều mua đỉnh lô, không phải hạng người lương thiện. Đại đa số người trong đó, cũng gieo họa qua vô số cấp thấp nữ tu, thậm chí những cô gái người phàm. 

Ngoại hải tu luyện nhiều năm, những người này đã gặp không ít gió to sóng lớn, nhưng tựa như tình cảnh kinh khủng trước mắt họ đều lần đầu thấy. 

Tử Hoang khâu, giết người đoạt bảo... Mỗi một tên tu sĩ đặt chân nơi này, đều có chuẩn bị, không phải giết người, chính là bị giết... 

Nhưng khi họ thật sự thấy một tên ma đầu lấy lực một người, giết hại mấy ngàn kim đan, 11 tên nguyên anh, bọn họ sợ hãi liên tục! 

Từng nhóm sa lạc, xa xa dừng lại ngoài Tử Hoang khâu hai ngàn dặm, trừ phi người nọ rời khỏi Tử Hoang khâu, nếu không không người nào dám vào. 

Đối với người kia giết người đoạt bảo, đám ma tu chỉ biết gọi là Chu Minh, chuyện của hắn hết thảy không biết! 

- Bổn tôn Chu Minh ở chỗ này giết người, không muốn chết, cút cho ta!

Thanh âm này như có một đạo ma lực, bay lượn quang đãng, rõ ràng là tiếng hòa với trời! 

Thậm chí so với nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, âm thanh hòa vào đó còn có uy lực! 

Từng tên lão quái vốn chuẩn bị tiến vào Đan Đỉnh môn, tìm kiếm vài mỹ nữ, đua nhau đại biến! 

- Người này là nguyên anh điên phong đại tu sĩ! Khó trách dám trấn giữ Tử Hoang khâu, lấy lực một người, thắt cổ mấy ngàn kim đan, 11 nguyên anh!

- Đại tu sĩ Chu Minh! Hung ma như vậy, lại chưa từng nghe thấy, chẳng lẽ là ma đầu xuất hiện từ nội hải hay sao?

- Nghe nói nội hải có một Chu gia... Chẳng lẽ là người của Chu gia!

- Chặc chặc chặc, không biết... Nhưng người này giết hại nhiều cao thủ như vậy, lấy được tài sản sợ rằng quá lớn... Chỉ sợ một thân tiên ngọc đã qua mười vạn!

- Nếu giết người này, bọn ta chia đều hơn mười vạn tiên ngọc đó! Nhưng, người này... không thể trêu chọc a!

Từng tên lão quái, mặt lộ ngưng trọng, chính là nguyên anh lão quái, cũng không dám tùy tiện vào khu vực đó rồi. 

Thậm chí, có mấy nguyên anh hậu kỳ tu sĩ nhìn cái bóng màu mực ở trường không, người người da đầu tê dại. 

Một vị đại tu sĩ chân mày nhíu chặc... trong mắt có tham niệm, có kiêng kỵ... 

Trước lão đã có 11 tên nguyên anh sinh lòng tham niệm. Bọn họ vào mặc ảnh, định đoạt hơn mười vạn tiên ngọc của Chu Minh, nhưng kết quả, lại đều bỏ mình trong đó. 

Hơn mười vạn tiên ngọc, chỉ có hóa thần tu sĩ mới có thể có... Đối mặt tiên ngọc khổng lồ như vậy. Cho dù hóa thần ở chỗ này, cũng phải thoáng động tâm. 

Tên của lão là La Phi, là đại tu sĩ, là Tử Phù môn khách khanh trưởng lão, lão cũng khó mà không động tâm! 

Lão nghe nói một người trong ngoại môn kim đan trưởng lão của tông môn mình bị mặc ảnh chi ma kia giết chết rồi... Nhưng chính là kim đan, căn bản không đáng phải đại tu sĩ lão mạo nguy hiểm. 

Nhưng nếu hơn mười vạn tiên ngọc đây... 

Không biết Chu Minh đó sau khi giết 11 nguyên anh có... nguyên anh đạo quả hay không?! 

Hơn mười vạn tiên ngọc, nguyên anh đạo quả! 

Chu Minh này gan lớn làm bậy, mạo hiểm đắc tội ngoại hải, đại khai sát giới... Hắn cho rằng hắn là hóa thần tu sĩ sao!

Nếu hắn là hóa thần, ngoại hải cho dù giết hại nhiều đi nữa, thập tông cũng chỉ cảnh cáo, sẽ không làm khó. 

Nhưng nếu hắn không phải hóa thần, người mang hơn mười vạn tiên ngọc đi Vô Tận hải, không khác nào tự tìm đường chết! 

- Hừ! Cho dù ngươi là nội hải ma đầu, là Nội hải Thất tôn ‘Chu tôn’ hậu bối, nhưng ở ngoại hải hành hung, lão phu cũng không sợ bối cảnh của ngươi! Vũ điện cùng nội hải từng có ước định, nội hải hóa thần không thể rời khỏi hải vực... Hừ! Giết ngươi, đoạt hơn mười vạn tiên ngọc, cho dù có Chu gia đại tu sĩ đuổi giết, lão phu sợ gì! Tùy tiện tránh ở huyền không đảo, dựa vào lượng tiên ngọc lớn như vậy, mua đan dược, đỉnh lô, lão phu kiếp nầy đã có hy vọng thành hóa thần!

Tham niệm manh nha cả đời trong mắt của lão lập tức nảy mầm lớn lên hóa thành ma niệm, chiếm cứ hết trong lòng! 

Lúc Chu Minh, mặc ảnh lướt qua, lão kinh hồng liếc một cái! Người này rõ ràng là nguyên anh sơ kỳ tu sĩ! Tuy nhiên chiến lực kinh người, có thể so với đại tu sĩ! 

Hắn có thể so với đại tu sĩ, nhưng mình... là chân chính đại tu sĩ! 

- Hừ! Tiên ngọc của ngươi lão phu muốn!

Độn quang của lão chợt lóe, ngạo nghễ chớp mắt vào trong mặc ảnh, bàn tay chộp một cái, lập tức từng mảnh kiếm niệm mặc ảnh bắt đầu tan vỡ! 

- Chu Minh! Ngươi dám can đảm giết hại Tử phù môn trưởng lão của ta, có biết tội chưa?

- Tội ư? Tội gì? Ngoại hải giết người, có tội gì?

Hôi quang chợt lóe, một đạo thân ảnh quần áo trắng áo bào đen bay ra, chính là Ninh Phàm! 

La Phi dùng thần niệm đảo qua, sau khi lần nữa xác nhận Ninh Phàm bất quá nguyên anh sơ kỳ tu vi, lão ta đã nắm chắc chín thành giết chết hắn!

Nguyên anh sơ kỳ, không biết sống chết, dám tùy ý giết người... Thứ người như vậy, thập tông không biết giết hết bao nhiêu! 

La Phi là tu ma một ngàn bốn trăm năm, trên tay vô số nhân mạng, mới đi tới bước này. 

Lão tuy tin chắc mình có thể giết Ninh Phàm, nhưng ánh mắt của Ninh Phàm lại quá mức ung dung. 

Mình là đại tu sĩ... Hắn không sợ sao?! 

- Tử phù môn ư? Có ý tứ, ta giết Tử phù môn kim đan trưởng lão, tông môn này tất truy cứu ta, nhưng ta tin tưởng, nếu ta giết đại tu sĩ trưởng lão của tông môn này, họ cũng không dám truy cứu ta... Cho dù là hóa thần sơ kỳ lão tổ của tông này cũng đối với ta kiêng kỵ cực sâu... Thạch Binh, ngươi nói sao?

- Không sai, Vô Tận hải ngoại hải, giết kim đan là tội, giết nguyên anh là hùng, nếu có thể giết đại tu sĩ, nhất định có thực lực đánh cho bị thương hóa thần, không có bất hóa thần nào nguyện ý trêu chọc loại địch nhân này...

Tiếng trả lời đó giọng điệu không lưu loát, thật giống như khôi lỗi nói. 

Không khí truyền ra từ bên cạnh Ninh Phàm, nhưng mặc cho La Phi dùng thần niệm càn quét, cũng cảm giác không ra, nơi đó có người che giấu. 

Lập tức, trong đầu của lão dâng lên một tia run sợ kinh hãi! 

Người có thể che giấu cảm giác của lão chẳng lẽ là hóa thần ẩn giấu! 

Chu Minh này, bên người có hóa thần đi theo! Khó trách dám tùy ý giết hại! 

Có hóa thần đi theo, chớ nói ở chỗ này giết người đoạt bảo, cho dù ngoại hải tứ lược, có ai dám chọc! 

- Đây là tên nguyên anh thứ 12 rồi, hẳn đã đủ... Thạch Binh, giết lão, lấy nguyên anh của lão, lưu lão toàn thây...

Ninh Phàm lãnh đạm nói. 

- Dạ!

Một người núi non trùng điệp cự nhân, xuất hiện bên người Ninh Phàm. Thân đá xanh, má trái đóng dấu nguyệt nha màu đen. 

Ngay sau đó, một đạo tiếng kêu thê lương của đại tu sĩ, khiến cho từng tu sĩ sa lạc ngoài mặc ảnh, đua nhau hoảng sợ thất sắc! 

- Cái…Cái gì?! Tiếng kêu thảm thiết đó sẽ không sai! Là Tử phù môn khách khanh…La Phi mới vừa tiến vào mặc ảnh! Chẳng lẽ lão ta cũng bị hại rồi!

- La Phi là đại tu sĩ a! Làm sao chết?!

- Ai vào xem một chút...

Ai lại ngu đến vào xem một chút? 

Từng tên ma tu thật giống như tượng gỗ, ngơ ngẩn, căn bản không dám nhìn vào mặc ảnh một cái. 

Mà thậm chí không thiếu tu sĩ vốn muốn mua đỉnh lô, đột phá bình cảnh. Từng tên nuốt nước miếng, vội vã rời khỏi.

Đan Đỉnh môn, buổi đấu giá này, bọn họ không muốn tham gia nữa! 

Tử Hoang khâu ngắn ngủi hai ngàn dặm này thật giống như một đạo vách tường, chắn giữa bọn họ cùng Đan Đỉnh môn! 

Lịch giới Đan Đỉnh buổi đấu giá, mấy chục năm mở một cái, mỗi giới đều có gần mười ngàn ma tu tham dự... 

Nhưng lần này, người tham dự bị Ninh Phàm giết một nửa, chạy ba thành... Chỉ còn dư hai thành...

Tử Hoang khâu, Ninh Phàm thu kiếm niệ, giải tán mặc ảnh. Còn Thạch Binh thì hóa thành thạch ngẫu, bị hắn bắt trong tay. 

- 12 tên nguyên anh, đủ rồi... Đủ để đột phá ngân cốt đệ nhị cảnh...’Thứ huyết ma văn’... loại bí thuật đề thăng luyện thể cảnh giới này quả nhiên không tầm thường... Về phần thi thể, thi khí của mấy ngàn kim đan, chính là thôn phệ huyết thực, tài liệu tốt dể tu luyện Thi ma lục... Giết người đoạt bảo, không chỉ có tiên ngọc, càng có thể đề thăng luyện thể cảnh giới, yêu công ma công... Chuyện này cũng chỉ có ở Vô Tận hải loại đất đặc thù này mới có thể làm bậy, nếu ở tám trăm tu chân quốc, ta tùy ý giết hại như vậy, hơn phân nửa bị Vũ giới truy nã, toái hư diệt đi...

Ninh Phàm thu lấy biển máu thi thể đầy đất vào trong Đỉnh Lô hoàn. 

Ninh Phàm tung người nhảy một cái, trở lại sa lạc, ngồi sa lạc cùng Băng Nguyệt hai nữ tử, ung dung lái về ốc đảo phương xa, vào Đan Đỉnh môn. 

Từ trong miệng của Thạch Binh, hắn hỏi ra bí thuật đột phá luyện thể cảnh giới. 

Mà bí thuật kia cần số lớn ‘Bí huyết’, ở thân thể phác họa ma văn... Bí huyết phải là kim đan tu sĩ kim đan, nguyên anh tu sĩ nguyên anh, hóa thần tu sĩ nguyên thần, lấy bí pháp luyện hóa sau này, dung luyện thành từng giọt ’Bí huyết’. 

Ninh Phàm vốn đang rầu từ chỗ nào lấy được số lớn kim đan, nguyên anh, dung luyện bí huyết, thật may ngoài Đan Đỉnh môn có một chỗ đất hay như vậy, có thể giết người, đoạt bảo. 

3711 tên kim đan, 12 tên nguyên anh... kim đan, nguyên anh đã đầy đủ, tiên ngọc lại hơn mười vạn, ngay cả tự bản thân Ninh Phàm cũng lười đếm, hơn phân nửa là trên người đã có khoảng một tức ba ngàn vạn gì đó. Đan dược, pháp bảo, công pháp, càng đếm không hết, kim đan đạo quả cũng chém ra 27 quả, nguyên anh đạo quả, đáng tiếc là không có. 

Một ngày, Ninh Phàm gần như diệt đi tu sĩ của suốt một cái trung cấp tu chân quốc! 

Nếu Tấn quân nghe chuyện này, không biết sẽ... sợ hãi hay không?! 

Về phần đắc tội ngoại hải thế lực. Sợ cái gì, ngoại hải có thế lực của người nào, hôm nay dám thương tổn đến Ninh Phàm? Nếu thật có một người hóa thần, truy kích Ninh Phàm, hắn rất vui lòng... giết ngược lại một chút! 

- Thạch Binh, làm không tệ...

Hắn không keo kiệt khen ngợi. 

- Hừ! Nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta! 

Thạch Binh thỉnh thoảng hừ lạnh một tiếng. 

- Bí huyết phác họa ma văn, nên phác họa ma văn nào...

- Ta chỉ biết ba loại là ’Thượng cổ ma văn’, đại nhật ma văn, băng minh ma văn, đều là lựa chọn tốt, là tướng cấp ma văn. Tuy nhiên thi mạch ma công của ngươi là thổ hệ, chỉ có thể lui mà cầu thứ yếu, khắc họa cùng thạch binh ma văn tương tự ta, chẳng qua là binh cấp...

- Ừ? Tướng cấp, binh cấp sao?

Trước mắt Ninh Phàm, hiện ra Lý Bạn yêu tướng. 

- Yêu tộc Ma tộc cùng tu sĩ không cùng, lấy quân trị tộc, nguyên anh là binh, hóa thần làm tướng, luyện hư làm soái... Toái hư là hoàng... ma văn quá cao cấp, ta không có, ta chế tạo chỉ là vì thủ hộ tiểu thư, đối với chuyện ngoài chiến đấu, hiểu rất ít...

- Vậy sao, đến lúc khắc họa ma văn, làm phiền ngươi chỉ điểm.

- Hừ! Ngươi chỉ cần tuân thủ ước định, ta tự giúp ngươi khắc họa ma văn, nhưng mà nhắc nhở ngươi, khắc họa ma văn rất đau!

- Đau sao? Ta thích... Cái đó, đang lo không có biện pháp ăn đây.

Trên sa lạc, Ninh Phàm quanh thân lệ khí ngất trời, hắn một ngày diệt quốc, giết hại quá nhiều, đả thương thiên hòa. 

Nhưng lòng của hắn không chút dao động. Nếu tu vi của hắn thấp một chút, có thể ngược lại bị những người khác giết chết, đoạt bảo, ngay cả cơ hội đả thương thiên hòa cũng không có. 

Nơi này là Vô Tận hải, là tu phần, tu sĩ tự nguyện vào mộ phần, đều có giác ngộ giết người cùng bị giết... 

Không dám vào tu phần, thì cút đi thật sớm. 

... 

Đan Đỉnh môn, thạch quan. 

Tiêu Vạn La mặt xám như tro tàn. 

Lão quả thật ở địa bàn vạch ra một mảnh địa vực, xưng là ở chỗ này giết người đoạt bảo, nhưng thật sự ở đây giết người đoạt bảo, phần lớn là kim đan, nhiều nhất bất quá nguyên anh... 

Giết người như vậy đều là hạng người tiền tài không đủ, mạo hiểm dốc toàn lực. 

Tựa như Chu Minh này, một người giết hại như núi như biển, căn bản không bình thường! 

Không chỉ là vì mưu tài... Dù sao điên phong tu sĩ cũng không vì tài, giết hại nhiều như vậy, đắc tội… khắp ngoại hải!

Người này có lẽ có thực lực của đại tu sĩ, nhưng ngang dọc ngoại hải. 

Người này cũng có lẽ sẽ bị một ngoại hải hóa thần chém chết. 

Nhưng hết thảy các thứ này, đều không phải là Tiêu Vạn La quan tâm. 

Lão ta giờ phút này, trong lòng chỉ có một loại ý niệm khổ sở. 

- Xong rồi, xong rồi... Đan Đỉnh môn sợ là gây họa rồi...

Là gây họa, chọc đại họa! 

Chu Minh, giết người giết được vui vẻ, nhưng nơi giết người là khu vực giết người cho phép của Đan Đỉnh môn! 

Nếu ngoại hải vô số thế lực, không cách nào tiêu diệt Chu Minh cho hả giận, là hơn phân nửa sẽ đến tìm Tiêu Vạn La phiền toái. 

11 tên nguyên anh, 3 tên là hậu kỳ, cái này sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái đây?! 

Như chết đi nguyên anh đều là tán tu thì chẳng sao, nhưng trong này có hai tên hậu kỳ lại là đầu lĩnh của đại thế lực, tuy không phải thập tông loại vật khổng lồ đó, nhưng không phải Đan Đỉnh môn có thể chọc... 

Những thế lực này sẽ đến tìm Tiêu Vạn La lão... cho hả giận! 

- Làm sao bây giờ, ngươi nói, làm sao bây giờ?

Tiêu Vạn La hướng về phía môn chủ rống to, đường đường nguyên anh sơ kỳ môn chủ, lại chỉ có thể cúi đầu bị mắng. 

Giờ khắc này, một tên nguyên anh sơ phó môn chủ khác lại hoảng lên tới. 

- Đại... đại sự không xong, lại có một tên nguyên anh... chết rồi!

- Cái… cái gì?! Chu Minh còn chưa thu tay lại! Vẫn dùng danh tiếng của Đan Đỉnh môn ta giết người! Nói, hắn giết là cao thủ của tông môn nào! Là sơ kỳ, hay là trung kỳ…?

- Ách, này...

Phó môn chủ lộ ra vẻ sợ. 

- Không cần ấp úng! Chẳng lẽ là... nguyên anh hậu kỳ tu sĩ!

Tiêu Vạn La âm thầm hít một hơi, Chu Minh kia đã giết bốn tên hậu kỳ tu sĩ sao! 

- Không, không phải... Lần này, là Tử phù môn...

- Cái gì?! Tử phù môn! Tử phù môn một trong thập tông! Hắn giết Tử phù môn hậu kỳ!

Tiêu Vạn La trong lòng lộp bộp một chút, xong rồi... 

Ở khu vực giết người cho phép của mình, giết hại Tử phù môn nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, bất luận Chu Minh thế nào, mình coi như phải đắc tội Tử phù môn hóa thần lão tổ... 

- Không, không phải...

Phó môn chủ lắc đầu. 

- Không phải cái gì?! Chẳng lẽ nguyên anh hậu kỳ tu sĩ bị giết đó không phải Tử phù môn?

Tiêu Vạn La ánh mắt sáng lên, dâng lên một tia hi vọng. 

- Không, là Tử phù môn, nhưng không phải nguyên anh hậu kỳ, là... đại tu sĩ! Là ’Huyết trung khách’ La Phi.

- Cái gì?! Đại... đại tu sĩ cũng bị giết!

Một tiếng ầm, một đạo sét đánh ngang trời, nổ tung trong đầu của Tiêu Vạn La.

Lần này, xong rồi... 

Lần này, Chu Minh nhất định ma danh oanh động ngoại hải, thậm chí hóa thần lão quái cũng chưa chắc dám đối với phó người này... 

Nhưng mà Đan Đỉnh môn, sợ là phải thay Chu Minh gánh vác hậu quả giết người... 

Tất cả tức giận không dám phát tiết với Chu Minh, như vậy sẽ... phát tiết với Đan Đỉnh môn! 

Tiêu Vạn La lão ta chỉ sợ... khó thoát khỏi cái chết! 

- Chu Minh hắn giết người đoạt bảo, lão tử tại sao phải thay người nhận lấy cái chết! Tặc lão thiên, mẹ kiếp đùa giỡn gì với ta thế!

Một tiếng ‘phốc’, Tiêu Vạn La máu tươi phun ra dữ dội. 

Thật là lưu niên bất lợi, đợi dịp đến nhà rồi! 

Bình luận





Chi tiết truyện