chương 90/ 456

Ninh Phàm ở Song Tu điện điều tức ba ngày, đợi cảnh giới hoàn toàn vững chắc, lần nữa đi đan điện.

Luyện hóa tam chuyển Hộ Tâm đan của Hắc Ma viêm.

Là tam chuyển Sinh Cơ đan để chữa “bệnh” cho Lam Mi.

Là Tử Kim đan đề thăng tu vi cho Tư Vô Tà.

Là Âm Lôi đan trọng tố lôi mạch cho Nam Cung.

Cùng với Yêu Hợp đan dành cho con lợn của Úy Trì, đề thăng độ phù hợp của nhân sủng.

Dĩ nhiên, Ninh Phàm còn chuẩn bị luyện chế Long Tiên đan cùng Toàn Thanh đan. Loại trước là tam chuyển thương dược, loại sau là tam chuyển đan dược hồi phục pháp lực. Chuẩn bị trước một ít cũng không có hại.

Mà hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, Ninh Phàm sẽ có thể tâm vô bàng vụ, bắt đầu bế quan!

...

Đan điện, mấy ngày lặng yên thanh thanh. Trưởng lão Tiết Thanh tựa hồ mắc bệnh, không cho phép nhất chuyển luyện đan sư bước vào đan điện nửa bước, chỉ có nhị chuyển luyện đan sư mới được cho phép tiến vào đan điện.

- Nhất chuyển luyện đan sư, dễ dàng bị nổ lò, tiếng ồn quá lớn, người khác sẽ bị ảnh hưởng!

Đây là sự giải thích của Tiết Thanh, người bên cạnh không cách nào lý giải sự giải thích đó. Chuyện nổ lò không phải rất bình thường, một chút nổ vang mà thôi, có thể ảnh hưởng ai?

Mục đích của Tiết Thanh rất đơn thuần, chỉ là sợ Ninh Phàm không biết khi nào đi tới đan điện, một khi luyện đan, sẽ bị người ảnh hưởng.

- Tiết Trưởng lão, điều này có thể châm chước một chút hay không...? Đến cuối tháng, vãn bối phải nộp lên cho tông môn mười viên nhất chuyển đan dược... Điều này không được trễ nãi...

Một thanh niên áo xanh, thu hồi hình hài phóng lãng thường ngày, khổ sở cầu khẩn Tiết Thanh.

Mà nhất chuyển luyện đan sư cần luyện đan như vậy, nộp lên đan dược cho tông môn cũng không ít.

Chẳng qua là đối với sự thỉnh cầu của những người này, Tiết Thanh chỉ có sự lạnh lùng bất cận nhân tình.

- Lão phu lời không nói hai lần! Người không liên quan, cút, cút, cút đi cho lão phu!

Khí thế của Tiết Thanh có chút dọa người. Ma tu sao, căn bản sẽ không nói phải trái, đạo lý của bọn họ, chính là quả đấm. Nếu như ngươi có nhị chuyển thuật luyện đan, Tiết Thanh há lại sẽ không cho ngươi đi vào. Thậm chí, ngươi nếu như có tam chuyển, tứ chuyển thuật luyện đan, giống như Ninh Phàm vậy, Tiết Thanh sẽ còn vẫn tươi tắn cái nét mặt đã già nua, đem ngươi cung kính mời lên ngồi chỗ ngồi của thượng khách!

Hồng y thiếu nữ cùng đồng hành với thanh niên áo xanh, một người than thở liên tục, một người vẻ mặt không cam lòng.

Nhìn kỹ một chút, thanh niên áo xanh bị Tiết Thanh khu trục chính là Nam Uy con của Nam Cung đã từng nhất diện chi giao với Ninh Phàm.

Về phần hồng y thiếu nữ cũng bị khu trục, chính là nữ đệ tử bên trong Quỷ Tước tông, một người tính cách điêu ngoa, lại vừa khéo đối với Nam Uy khăng khăng một mực.

Nam Uy than thở không dứt, hắn tới đan điện, dĩ nhiên là vì luyện đan. Lão ma truyền cho Nam Cung thuật luyện đan, còn Nam Cung thì truyền cho con của ông ta thuật luyện đan. Một mạch tương truyền, Nam Uy cũng coi là nhất chuyển luyện đan sư.

Mỗi một tháng, Nam Uy đều phải nộp lên mười viên nhất chuyển đan dược cho tông môn, nhưng xem ra lần này, đan dược đã nộp không được rồi.

Đan dược tháng này nộp lên không được, bị trừ đi sự cống hiến cho môn phái là khó tránh khỏi. Mà khiến cho Nam Uy lo lắng, là nếu đan điện liên tiếp mấy tháng khép kín, không cho phép nhất chuyển luyện đan sư tiến vào, thì sự cống hiến khó khăn lắm mới góp nhặt của mình, phải trừ hết sạch sẽ rồi...

- Thôi, Tiểu Vũ, chúng ta đi.

Nam Uy thở dài nói.

- Nam ca, huynh chớ phiền não... Không phải là sự cống hiến cho môn phái sao, có gì đặc biệt hơn người, Vũ nhi có chừng mấy trăm đây, cho huynh mượn! Nếu huynh không nguyện ý, Vũ nhi liền dẫn huynh đi Tây Việt Tần gia của chúng ta. Luyện đan thất nơi đó, chưa chắc thua bởi phá đan điện này... Nơi đây có cái gì tốt hiếm... Tiết lão đầu này, tính khí thật xấu, không phải là một kim đan sơ kỳ lão đầu sao, có gì đặc biệt hơn người...? Tây Việt Tần gia chúng ta không phải là không có kim đan cao thủ... Nam ca, lần sau ta kêu tổ gia gia, giúp huynh giáo huấn một chút lão đầu xấu xa kia có được hay không...?

Hồng y thiếu nữ cười cười dí dỏm, cũng không biết lời nói của mình có bao nhiêu không biết trời cao đất rộng.

Tây Việt Tần gia ư? Lão tổ bất quá là một kim đan trung kỳ lão quái, đặt ở Việt Quốc chỉ xem là tạm được, trong mắt Quỷ Tước tông, ngươi được coi là cái thá gì?

Còn muốn dạy dỗ Tiết Thanh sao? Tiết Thanh là tam chuyển luyện đan sư, kết giao kim đan lão quái trải rộng khắp thiên hạ, kim đan lão quái nào lại không có mắt cùng Tiết Thanh là địch chứ?

Cô gái này bộ dáng như vậy, so trong nữ tử bình thường cũng coi là có ba phần sắc đẹp. Nàng là trưởng nữ đời thứ ba của Tây Việt Tần gia, tên là Tần Vũ. Tài sản không tầm thường, chẳng qua là tính cách cùng tâm trí đều là thứ hạ thừa thấp kém, không ngờ lại đối với Nam Uy một lòng yêu thích.

Thậm chí trừ Nam Uy ra, nàng chưa bao giờ có vẻ mặt ôn hòa đối với bất kỳ người nào, luôn luôn đều là giọng nói coi trời bằng vung.

Nam Uy cười khổ, bản thân hắn cũng không biết, làm sao biết tránh khỏi đoạn nghiệt duyên này. Hắn cũng biết nha đầu ngốc này điêu ngoa, người không đẹp, tính cách cũng không tốt, vừa khéo, đối với mình một tấm chân tình, khiến cho Nam Uy khó mà vứt bỏ...

- Nha đầu ngốc, không nên nói lung tung... Sớm muộn có một ngày nàng sẽ bởi vì nói sai lời mà đắc tội người...

Nam Uy chỉnh trị dạy dỗ một câu, kéo bàn tay nhỏ bé của Tần Vũ muốn rời đi. Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Tần Vũ nhếch một cái, một bộ dáng vẻ không tình nguyện.

Chẳng qua là bọn họ không đi được rồi! Một câu vô tâm cuồng ngôn của Tần Vũ xác xác thật thật đã chọc giận tới Tiết Thanh.

- Ha ha, Tần gia tiểu nha đầu, thật là can đảm, muốn dạy dỗ lão phu sao? Không biết nên nói ngươi đảm phách kinh người hay dốt nát đây?! Lão phu sẽ thay Tần lão quỷ, giáo huấn ngươi một chút tên tiểu bối bất thành khí này!

Đạo thanh âm ấy truyền ra từ đan điện, kèm theo mà đến là một đạo kim đan sơ kỳ thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, đè mạnh xuống Tần Vũ.

Nơi này là Ma Tông, là chỗ mà chỉ một câu nói nhưng giết người. Không thực lực thì không nên nói lung tung, đây là thông thường!

- Tiền bối, hạ thủ lưu tình!

Sắc mặt của Nam Uy đại biến, hắn vạn lần không thể nào ngờ tới, một câu lời độc ác của Tần Vũ lại bị Tiết Thanh nghe được! Trong lòng hắn không ngừng kêu khổ. Hắn sớm đoán được có một ngày, Tần Vũ sẽ nói lung tung đắc tội với người, chỉ không biết một ngày ấy đến nhanh như vậy.

Giờ phút này, Tần Vũ đã sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, nàng làm gì đối mặt qua sự tức giận của kim đan lão quái! Tim của nàng bởi vì sợ mà khẽ run, vào giờ phút này nàng mới hiểu được, mình trước đó dốt nát biết bao, dám cùng kim đan lão quái trở mặt!

- Nam ca, cứu ta...

Nàng gắt gao bắt ống tay áo của Nam Uy, không dám buông ra.

Còn Nam Uy cũng không định vứt bỏ cô gái này...

Chẳng qua là đối mặt kim đan thần niệm như đại dương mênh mông của Tiết Thanh, Nam Uy chỉ cảm thấy mình ích mạch tầng mười tu vi, tựa như hạt thóc nhỏ bé trong biển mà thôi.

Kim đan cao thủ, không thể địch lại được!

Làm sao bây giờ!?

Trong đầu của hắn tâm tư bay lộn, nếu để cho thần niệm của Tiết Thanh trấn áp một chút, lấy tu vi thấp kém của Tần Vũ, sợ rằng trực tiếp phải bị thương không nhẹ.

Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng xảy ra khiến cho hắn chuẩn bị trở tay không kịp

Bình luận





Chi tiết truyện