chương 124/ 456

Đạt được mười trái Minh La quả, chuyện này khiến cho Minh La thụ tinh cảm thấy khó tin. Mà Ninh Phàm sau khi đạt được Minh La quả đã tới giữa cây của Minh phần tầng thứ chín bế quan ba ngày.

Thương thế bị hỏa linh công kích bình phục.

Tâm cảnh bị mê loạn lực xâm nhập bình phục.

Thật lâu sau, Ninh Phàm nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, vung chưởng lên, lấy ra từng viên yêu đan đỏ rực, mắt lộ ra tinh mang.

- Hỏa linh yêu đan... Yêu đan nhân tộc tu sĩ, tuyệt đối không thể trực tiếp uống, chỉ có thể luyện thành đan hoàn để uống, nhưng “Ngũ Linh yêu đan” cũng ngoại lệ... Kim mộc thủy hỏa thổ, năm loại căn nguyên chi linh, bọn họ nếu khai hóa linh trí, tạo thành yêu vật, yêu đan của nó có thể cung cấp tu sĩ trực tiếp dùng, nhưng có tu vi hạn chế... Tu sĩ nếu muốn dùng Ngũ Linh yêu đan, tu vi phải đứng đầu so với yêu đan, cao hơn một đại cảnh giới trở lên...

Ninh Phàm hơi yên lặng, Hỏa Linh yêu đan trước mắt, thuộc về một loại Ngũ Linh yêu đan, là vật mà vô số Kim đan đỉnh phong tu sĩ thậm chí Nguyên anh tu sĩ truy phủng... Nếu bổn tôn của mình luyện hóa, sẽ bởi vì tu vi chưa đủ, chỉ có thể bị yêu đan phản phệ... Vả lại cho dù bổn tôn có thể luyện hóa yêu đan, hôm nay pháp lực của hắn, đã đạt tới điểm chí cao trước khi kết đan, không cách nào tinh tiến một phần nữa...

Ninh Phàm khẽ thở dài một tiếng, lại chợt tâm tư chuyển một cái.

Mình không cách nào luyện hóa, hóa thân Hắc y kia có thể luyện hóa hay không!?

Hóa thân Hắc y, thực lực cùng thần niệm của bổn tôn nhất trí cường độ, là cấp bậc nửa bước Nguyên anh, lại có thể hoàn toàn tách ra trong cơ thể... Nếu ở lại Minh phần tầng chín, luyện hóa Hỏa Linh yêu đan, nói không chừng, có thể trong Minh phần, đạt tới thực lực của Nguyên anh!

Ở lại Minh phần, đột phá Nguyên anh! Hóa thân thực lực, tìm căn nguyên gốc rễ, đến từ thần niệm chi lực, đề thăng thần niệm chi lực, có bình nhỏ cảnh, lại không có kết đan bình cảnh loại đại bình cảnh cấp bậc đó... Thần niệm đột phá Nguyên anh, có nhiều Hỏa Linh yêu đan tương trợ như vậy, ba tháng là đủ! Mà vào lúc thần niệm đột phá Nguyên anh, hóa thân Hắc y đem thực lực cấp bậc Nguyên anh, càn quét Việt Quốc!

Ánh mắt của Ninh Phàm ý động, như thần niệm kết thành Nguyên anh, tu vi của mình cho dù không kết đan, vậy dựa vào hóa thân Hắc y, cho dù cùng chân chính Nguyên anh cao thủ, đều có sức đánh một trận!

Nhưng bất chợt, trong mắt hắn lộ ra một tia nghi ngờ... Hắc y kết anh, có hai vấn đề an toàn không không thể không cân nhắc.

Đầu tiên, Hắc y kết anh, dùng Hỏa Linh yêu đan, trong miệng núi lửa này cực kỳ thích hợp, dưới tứ phẩm hỏa uy, linh khí bức người, tuyệt đối có thể đề thăng tỷ lệ kết anh thật lớn... Nhưng nơi đây là địa bàn của Minh La thụ tinh. Minh La đối với Ninh Phàm địch ý mặc dù giảm thiểu rất nhiều, cái gọi là lòng người khó dò, bế quan ở địa bàn của Minh La... Ninh Phàm không thể bảo đảm, Minh La nhất định sẽ không thay đổi chủ ý, ra tay với mình.

Cái vấn đề này có phương pháp giải quyết... Hắn còn có một tia chân hồn nơi tay.

Vốn dĩ lúc Ninh Phàm đòi chân hồn, cất giấu một chút tâm tư lừa người. Hắn nói đòi chân hồn, nhưng cũng không cam kết sau khi chữa khỏi Minh Tước, phải đem chân hồn trả lại cho Minh La!

Sợ rằng trước khi rời đi Minh phần, Minh La đòi chân hồn, Ninh Phàm sẽ ưu tai du tai đứng ở Minh phần tầng thứ nhất, trong truyền tống trận, cùng Minh La nhỏ yếu đến Ích mạch tu vi phân thân, trả giá lấy chân hồn, đổi lợi ích hơn.

Minh La đánh lén Ninh Phàm một lần ở phía trước, Ninh Phàm lừa lão một lần, ngược cũng triệt tiêu.

Nhưng sau khi Minh La vì Ninh Phàm, khai mở một lần Minh La huyễn cảnh... Chuyện này, ngược cũng coi là triệt tiêu chuyện đánh lén trước đó. Ninh Phàm dù da mặt dầy nữa, cũng không tiện trước mắt này đối với Minh La nói lên điểm yếu uy hiếp người khác.

Chân hồn này có một chút tác dụng cuối cùng, không... Nhưng nếu tạm thời không trả cho Minh La, coi như là bảo đảm phân thân ở Minh phần bế quan... Chân hồn này còn có trọng dụng!

Như vậy, vấn đề an toàn của hóa thân Hắc y kết anh đã được giải quyết... Nhưng lưu một nửa hóa thân ở Minh phần, chỉ có hóa thân Bạch y rời đi... Ba tháng sau, Cực Âm môn tấn công Ninh thành, tự dưng y hóa thân cũng khó mà chống lại Tử Âm lão ma.

Hóa thân Bạch y, thừa kế chính là tu vi cùng thân thể, hóa thân Hắc y, thừa kế chính là thức hải cùng kiếm niệm. Hắc y ở lại Minh phần, Bạch y vẫn có thể thần niệm cảm giác, nhưng không cách nào cử động lại dùng kiếm niệm thủ đoạn nghịch thiên này nữa... Nếu Hắc y trước khi Cực Âm môn công tới, có thể đột phá Nguyên anh, ngược lại có thể nghịch chuyển chiến cuộc... Nếu Hắc y đột phá Nguyên anh, vừa khéo gặp phải bất ngờ, là đến lúc đó, mình lấy bạch y có Dung linh đỉnh phong tu vi, chống lại Tử Âm lão ma thực lực nửa bước Nguyên anh... Chuyện này có không ít nguy hiểm bên trong.

Ninh Phàm thần niệm quét về phía núi lửa, ánh mắt nhíu một cái... Núi lửa kia bốc lên thiêu đốt tứ phẩm linh hỏa, bởi vì áo đen một trận tru diệt hỏa linh, không biết giết mấy ngàn mấy chục ngàn, mới chém mấy trăm yêu đan... Chuyện này khiến cho núi lửa bắt đầu tắt. Bỏ lỡ lần này bế quan, nuốt Hỏa Linh yêu đan kết anh, đất bế quan lại không tốt như vậy... Trên đời này, cũng không phải là mỗi một địa phương đều có biển lửa giống tứ phẩm linh hỏa chờ ngươi như vậy!

Dù sao một đóa tứ phẩm linh hỏa nhỏ, để ở ngoài là có thể bán trên thiên giới!

- Hỏa diễm của núi lửa này vốn không phải lửa, mà là yêu lực biến thành, không cách nào mang ra khỏi Minh phần, hãy theo hỏa linh chém chết, mới bắt đầu tắt... Bỏ qua cơ hội lần này, Hắc y đột phá Nguyên anh, đem muôn vàn khó khăn khiến cho Hắc y kết anh, thì Bạch y cũng đối diện không ít hung hiểm...

- Thôi vậy, lấy phương pháp trung dung vậy... Hắc y ở chỗ này kết anh, Bạch y rời đi Minh phần, trở lại Ninh thành. Nếu Ninh thành bị công, Hắc y chưa kết anh... thì từ bỏ cơ hội kết anh này, để cho Hắc y trở lại Ninh thành!

Trong lòng của Ninh Phàm quyết định, lập tức vỗ một cái thiên linh, quang hoa chợt lóe, tách ra hai người Bạch y Hắc y.

Hắc y cùng Bạch y cực kỳ ăn ý. Hắn lấy đi tất cả yêu đan, không cần bất kỳ chỉ điểm, trực tiếp cầm một tia yêu hồn, chạy thẳng tới trong núi lửa đang tắt.

Mà Bạch y, sau khi hơi trầm ngâm, vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy ra một trái Minh La quả, trầm ngâm không nói.

Minh La quả này, bất quá kích cỡ to bằng quả lệ chi, mặt ngoài xù xì, thật giống như trong Loạn Cổ ký ức, mặt ngoài của từng viên động phủ tinh. Nhưng một tia thất sắc văn lộ, giăng đầy trên đó, lóe u quang, nhộn nhạo ảo mộng lực.

Minh La quả lại được xưng là mộng quả... Ăn vào một quả, có thể khiến cho tu sĩ đạt được năm mươi năm tâm cảnh... Mà phương pháp đề thăng tâm cảnh chính là mượn Minh La quả vào mộng... Một giấc mộng, ngoại giới bất quá qua một đêm, nhưng trong mộng lại qua năm mươi năm... Giấc mộng năm mươi năm, không đủ để đề thăng nửa phần tu vi, nhưng có thể khiến cho tâm cảnh trầm điếng thu liễm!

- Ta tu ma tới nay, tu vi thăng tiến lên cực nhanh, nhưng tâm cảnh, cũng là một người cứng rắn... Tâm cảnh chỉ có thể thông qua thời gian tích lũy, không cách nào thông qua đan dược đạt được... Trừ Minh La quả, trên đời sợ rằng không còn một vật nào có thể có thần hiệu đề thăng tâm cảnh... Ta muốn trong Minh phần, ăn vào trái Minh La quả thứ nhất!

Ninh Phàm Bạch y, khẽ mỉm cười, đem Minh La quả ngậm như trong miệng cắn nát.

Mà một cổ ảo mộng chi lực thất sắc, lập tức khiến mí mắt của Ninh Phàm trầm xuống, chìm vào trong mộng.

...

Mộng.

Hải Ninh Ninh gia, một hài đồng ba tuổi, hai mắt mờ mịt, bị dẫn vào trong trạch viện người ở của Ninh gia.

Bên cạnh Thúy Đường giang xanh biếc, Hải Ninh thành, vô số hài đồng, cũng mắt lộ mờ mịt, bị dẫn vào Ninh gia.

Tất cả hài đồng, phần lớn đều là cô nhi, khất nhi, bị Ninh gia tu sĩ, từ Ngô quốc các nơi tìm tới, xóa đi ký ức, thu vào Ninh gia, coi như Ninh gia con em. Đức bé nào có tư chất tu tiên, được gọi là “Thiếu gia”, tư chất ngu dốt, luân lạc làm “Người hầu”, người ở nghĩa tử.

Đứa bé ba tuổi, đi theo sau một người trung niên gầy nhom, vâng vâng dạ dạ.

Người trung niên đó, bộ dáng có vẻ đầy danh lợi, lạnh lùng nói.

- Kể từ hôm nay, ngươi gọi là “Ninh Phàm”, là nghĩa tử của Ninh Đại Ngưu ta, trước ngươi, ta còn thu một nghĩa tử, nhỏ hơn ngươi một tuổi, gọi là “Ninh Cô”...

- Dạ...

Đứa bé ba tuổi, cẩn thận đáp một tiếng, nghe được “Ninh Phàm”, cảm thấy cực kỳ quen tai, nghe được “Ninh Cô” cảm thấy có một ít bi ai.

Nó không hiểu, không hiểu đây là tâm tình gì, nó chỉ là đứa trẻ ba tuổi.

Suy nghĩ một chút, đứa trẻ được đặt tên là Ninh Phàm, không khỏi thu lại bước chân, ngu ngốc đứng ở nơi đó, mắt lộ mờ mịt.

- Tại sao, ta phải gọi là Ninh Phàm... Có thể không gọi danh tự này hay không? Mẹ nói, ta họ “Vân”...

- Ha! Con nít ba tuổi, bị xóa mất ký ức, sao có thể còn nhớ chuyện đời trước... Hừ, chờ chút mời tiên sư đại nhân, lau một lần nữa ký ức của ngươi đi, lần này phải hoàn toàn một ít...

Ninh Đại Ngưu cả kinh không khép được miệng, bị tiên sư xóa đi ký ức, còn có thể nhớ nguyên danh của mình, hài đồng trước mắt là người đầu tiên...

Ánh mắt của hắn chợt động, hài đồng trước mắt không phải là một yêu quái chứ... Nếu không, làm sao có thể như vậy.

Vào lúc hắn suy tư, sau lưng, một thanh niên Bạch y đen rõ ràng nhẹ nhàng đi tới.

Thanh niên ấy mặc dù gầy yếu, nhưng bước chân không một tia khí tức, hiển nhiên là một người tu sĩ, không phải người phàm.

- Ninh... Ninh Đại Ngưu, bái kiến tiên sư gia gia!

Tất cả tu sĩ, trong mắt của Ninh Đại Ngưu đều là tiên sư!

Ninh Đại Ngưu bịch một tiếng, quỵ xuống thanh niên, hắn sợ, rất sợ. Hắn từng thấy tận mắt, một tiên sư đem một núi hai trăm lẻ bảy người phỉ đồ, nhất nhất chém chết... Tiên sư ở Ngô quốc là sự tồn tại tôn sùng, ngay cả là Ninh gia gia tổ, cũng cực kỳ dùng lễ đối với tiên sư, Ninh Đại Ngưu hắn không đắc tội nổi tiên sư.

Chẳng qua là thanh niên tu sĩ kia nhìn cũng không thấy Ninh Đại Ngưu, ánh mắt lại rơi vào trên người Ninh Phàm tiểu đồng, mang vẻ nhớ lại.

- Ngươi gọi là Ninh Phàm sao? Tên rất hay... Ngươi nói, ngươi họ Vân à?

- Dạ.

Tiểu đồng ngoan ngoãn đáp. Chẳng biết tại sao, tiểu đồng đối với thiếu niên ở trước mắt, có một loại cảm giác thân cận bản năng.

- Ninh Phàm... Có lẽ, ngươi vốn tên là Vân Phàm... A, không ngờ luyện hóa một trái Minh La quả, lại từ chỗ sâu của ký ức, thấy một tia ký ức này... Chẳng qua là, biết họ nguyên bản của mình thì đã sao? Ninh gia thu nuôi, đều là cô nhi, ngươi cuối cùng không cha không mẹ, họ Vân, họ Ninh, không khác nhau.

Thanh niên than thở một tiếng.

- Ha...

Ninh Phàm gật đầu một cái, mặc dù hắn một câu cũng nghe không hiểu, thúc thúc trước mắt nói cái gì.

Sau khi thanh niên than thở, ánh mắt bỗng nhiên đông lại một cái, khí thế cuồng quyển như lam!

- Ta hỏi ngươi, ngươi có thể có lòng nghịch thiên phạt thương không?

- Ta... Ta không hiểu...

Tiểu đồng phảng phất chợt nhớ tới cái gì đó, lộ ra vẻ sợ hãi.

- Thôi. Trái Minh La quả thứ nhất, lòng của ngươi quá non nớt, không phải thời cơ trở về Hải Ninh, chém tâm ma.

Thanh niên than thở một tiếng, một vòng ống tay áo, trong ánh mắt khiếp sợ của Ninh Đại Ngưu, mang Ninh Phàm tiểu đồng, hai người biến mất vô ảnh.

Mộng vỡ rồi!

Mà lúc mộng cảnh trọng ngưng, trước mắt là một mảnh đất hoang không người ở, tái hiện là từng màn quang cảnh ở Yêu Quỷ lâm.

- Năm mươi năm, ngươi muốn xem ta giết người...

Thanh niên mang tiểu đồng, một bước bước vào Yêu Quỷ lâm, bắt đầu, không ngừng nghỉ giết hại!

Mà tiểu đồng, tiền kỳ thấy máu, thấy tàn chi đoạn hài, sợ hôn mê bất tỉnh, ói vô số lần, nhưng lòng dạ non nớt lần lượt thành thục!

Năm mươi năm, thanh niên cùng tiểu đồng, không đối lời qua một lần.

Năm mươi năm, thanh niên một kiếm, tiêu diệt không hết quỷ vật... Chẳng qua là mỗi một lần quỷ vật chết, cũng lần nữa ngưng tụ. Giết không hết, bởi vì nơi này là mộng.

Cô độc, mệt mỏi đến mức đối với giết hại chết lặng... Ánh mắt của tiểu đồng, dần dần cho thấy quả cảm cùng lạnh như băng.

- Không biết ta giờ phút này, có thể có lòng nghịch thiên phạt thương chưa...? Không biết ta giờ phút này, có thể chém tình không?

Tiểu đồng giọng nói non nớt, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như sát thần!

Sau đó, năm mươi năm chi sát lục, mộng vỡ!

...

Minh phần tầng thứ chín, thụ tâm thế giới, Ninh Phàm bỗng nhiên khai mở hai mắt, trong mắt lại hiện ra vẻ uể oải cùng tang thương.

Ngoại giới, bất quá qua một đêm, nhưng trong mộng, cũng coi là thật trải qua năm mươi năm cô độc cùng giết hại.

Hắn nhắm mắt, bình phục tâm cảnh, rất lâu mở mắt ra, quét tới mệt mỏi cùng tang thương, nhưng ánh mắt có khác biệt trời vực so với lúc tiến vào Minh phần trước đó!

Tâm cảnh tu vi đề thăng năm mươi năm!

Nhưng mà hắn không có nửa phần vui mừng, chỉ có cảm thán.

- Vẫn chưa đủ... Ta vẫn không có lòng nghịch thiên phạt thương... Như vậy, không trảm tình, không cách nào kết đan! Nhưng ta không trảm tình!

Một trái Minh La quả, khiến cho Ninh Phàm đề thăng năm mươi năm tâm cảnh tu vi, nhưng hắn không ăn Minh La quả nữa.

Tâm cảnh, hôm nay đã đạt tới tài nghệ Dung linh đỉnh phong, cùng tu vi phù hợp... Tiến thêm một bước, chính là Kim đan, lập tức phải đối mặt tâm ma.

Như vậy, Minh La quả chỉ có vào lúc lại chân chính kết đan thì mới tiếp tục ăn được nữa.

Minh Tước còn đang hôn mê, cũng tiến hành lột xác, nhưng Minh phần thì Ninh Phàm không muốn ở lại nữa. Tiến vào Minh phần mấy ngày, có lẽ Hỏa Vân tông lão tổ đã thu được linh dược để luyện chế Cố Anh đan, Thi Mệnh đan, phải trở lại tông môn, luyện chế đan dược cho ông ấy, cũng như bắt tay ứng đối đại chiến sau ba tháng nữa!

Hắn cuối cùng nhìn một cái Minh Tước đang ngủ mê man, trong suốt như một nàng công chúa bé nhỏ...

Tiểu nha đầu này tựa hồ khiến cho mình bản năng có vẻ hảo cảm... Chẳng biết tại sao?

Tốt như Minh La đó, đường đường Minh La thụ tinh, là nhân vật Minh phần chí tôn như vậy, lại đối với nữ đồng này xem như hậu bối.

Yêu minh lực, thật là lực lượng rất kỳ quái... khiến cho người ta không dậy nổi lòng làm hại.

- Ta phải đi rồi...

Bình luận





Chi tiết truyện