chương 274/ 456

Gió lại nổi lên.

Bảy tháng trôi qua, trên La Vân Đô quận, dâng lên một tòa huyền không cự đài, giống như mây mù, nhưng lại cứng rắn như sắt thép.

Vân đài! Đài này là hộ quận đại trận của La Vân ngưng tụ ra, là nơi bái tướng của cá triều đại La Vân yêu tướng.

Hôm nay, nó lại trở thành trận chiến lôi đài để tranh giới đồ!

Cao thủ của cửu bộ đua nhau kéo tới La Vân, để tranh giành Giới lộ!

Chín bức đồ hợp lại thành một, năm mươi vị trí, các cao thủ không dám hy vọng xa vời có thể đoạt được thủ khoa, tranh đoạt giới đồ, nhưng mà vì chút vị trí ttham gia vào chuyến đi đệ tam giới, mà nguyện tranh cao thấp một phen.

Đệ tam giới, nếu có yêu soái trầm thụy, lthì ngay lúc đánh thức yêu soái, có thể được yêu soái phong tứ, cơ duyên không hề nhỏ.

Theo lời truyền, Lục Ngô yêu soái từng trông coi vườn trồng thuốc của Thiên đế, nếu có cơ duyên tìm được một mảnh hay nửa phiến thuốc cổ hay tàn diệp từ đệ tam giới, thì đó chính là cơ duyên to lớn.

Theo tin đồn, Lục Ngô yêu soái từng móc một viên yêu tinh trong con mắt bên trái của Thiên đế... Nếu có thể lấy được viên yêu tinh này, cũng là cơ duyên.

Bất luận mục đích như thế nào, Giới lộ của đệ tam giới này quả thực là đang kích động thần kinh của tất cả mọi người.

Cho dù trong bọn họ đã có một số người biết, đệ tam giới đã xảy ra biến cố vô cùng lớn... Yêu soái đã chết, Tinh Cung hiện!

Nhưng điều này cũng không làm trở ngại cao thủ của Cửu bộ kích động tâm tình. Sự chinh phạt giữa Cửu bộ đã ngừng vào thời khắc này. Cơ hồ tất cả yêu tướng đều dốc toàn lực kéo tới hội tụ La Vân!

Lục sinh cùng các biên tướng cũng được vời trở về duy trì trị an và chuẩn bị lôi chiến.

Bên ngoài Đô quận, tạm thời xây lên mấy cái yêu thành cung cấp làm nơi ở cho các tu sĩ của các bộ tộc khác.

Nơi nơi đều huyên náo, ít có chỗ nào an tĩnh... Cho dù là ở Đô quận, cũng không ngừng có sóng người ở khắp nơi.

Mua sắm linh quáng, chế tạo pháp bảo yêu binh, mua sắm linh trang đan dược, bận bịu với đột phá tu vi, bán tài liệu, đổi lấy tiên ngọc, tiêu xài tiên ngọc, vào Kinh tháp đổi yêu thuật yêu công...

Hội đấu giá, yêu phường, Kinh tháp... khắp nơi tràn đầy thân ảnh nhộn nhịp.

Khoảng cách đến lôi chiến còn nửa tháng! Cao thủ của Cửu bộ nên tới, cơ hồ đều đã tới!

Chỉ có một nơi, dưới mệnh lệnh của Lục Đạo Trần, vẫn giữ được an ninh.

Long Đàm!

Bên bờ Long Đàm, Tử phát Phong nữ, Hồng Y Trà nữ, cầm chậu đồng đựng nước sạch, khăn lông, cơm canh, ở bờ đầm chờ đợi.

Mười một năm trôi qua, hai nữ đã tu tới tu vi kim đan hậu kỳ.

Ninh Phàm từng nói sẽ mười năm hóa thần, hai nàng liền ở đây mười năm, thủy chung chờ đợi. Chẳng qua là tình huống này xem ra, dường như Ninh Phàm thoáng chậm hơn một chút so với ước định của hắn.

Như vậy cũng không có gì là kỳ quái. Dù sao chuyện tu luyện, là khó nói nhất.

- 11 năm 7 tháng lẻ 9 ngày... Chủ nhân còn chưa trở về... Nếu còn chư trở về, lôi chiến sẽ bắt đầu ... Chủ nhân, không biết có việc gì...

Đầu ngón tay Phong nữ quấn quanh tóc màu tím, mặt đầy vẻ lo âu.

- Nghe nói Long Đàm tràn ngập Ám thú, chỉ mong chủ nhân bình an vô sự...

Trà nữ chắp hai tay, nhẹ nhàng cầu nguyện.

Chờ đợi. Lại là chờ đợi, nhưng Ninh Phàm, rốt cuộc không xuất hiện.

Hai nữ khẽ xoay người, nhìn thấy một nữ nhân đi tới.

Nữ nhân này, y vũ màu xanh, cử chỉ diêm dúa quyến rũ, đầy vẻ phong tình, mắt mang nụ cười phong trần, vừa khéo trong nụ cười ấy, lại có nét cao quý uy nghiêm cách xa người ngàn dặm.

- Ra mắt Yêu phi nương nương...

- Không cần đa lễ... Lục Bắc. Còn chưa ra khỏi đàm sao...

- Vẫn chưa...

Hai nữ lập tức nhẹ nhàng nhún người chào. Đối phương là Linh vương cung Yêu phi —— Vũ Yên, đại nhân vật như vậy, là kẻ mà các nàng từ trước đây không dám ngưỡng mộ, không dám thất lễ.

Đại nhân vật như vậy, trước đây có bao giờ, và tuyệt đối sẽ không nhìn lâu hai nữ bạn yêu này một cái.

Đại nhân vật như vậy, trước đây tuyệt đối sẽ không hiền hòa cười một tiếng đối với hai nữ.

Phong nữ Trà nữ biết, sở dĩ Vũ Yên Yêu phi có thể thân thiện với hai người, hết thảylà đều nhờ vào uy tín của chủ nhân nhà mình.

- Tỳ tử cáo lui...

Hai nữ tiếc rẻ rời khỏi chỗ đó. Vũ Yên Yêu phi được sữ chấp thuận của Lục Đạo Trần, là một trong mấy người có thể đến gần Long Đàm. Trong thời gian dài Ninh Phàm bế quan, Yêu phi từng đã tới đây mấy lần.

Hơn phân nửa là Yêu phi này là hồng nhan của chủ nhân rồi... Trong lòng hai nữ hơi chua chát suy nghĩ như vậy.

Đợi hai nữ đi xa, Vũ Yên Yêu phi đứng cạnh hắc đàm, bị khí tức tanh hôi này bao phủ, liền phất tay áo che kín miệng mũi, ánh mắt âm thầm giận trách.

- Tiểu tặc thối, nơi này hôi như vậy, ngươi có thể ở riết 11 năm, còn không chịu ra, chẳng lẽ bị ngộp chết ở trong Long Đàm rồi?

- Lôi chiến sắp bắt đầu rồi, ngươi, còn không ra sao...

Vũ Yên dường như tự nói với mình, lại dường như kể lể đối với hắc đàm. Không có người đáp lại, duy chỉ có tiếng gió, mang theo chiến loạn, mang theo không khí bất an.

Và Vũ Yên nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, nhìn đàm đen đậm đặc, bắt đầu tự nói một mình rất lâu.

Dường như nàng đang thổ lộ tâm sự cùng Ninh Phàm. Nhưng nàng biết, nước trong Long Đàm này ngăn cách thần niệm, Ninh Phàm ở dưới đàm, không thể nào nghe được tâm sự của mình.

Cô độc, tịch mịch, thân phận mệt mỏi của Yêu phi, nàng đều nhất nhất kể lể.

Đây không phải là lần thứ nhất...

- Dù sao tiểu tặc ngươi, cũng không nghe được, nhưng lời này nói với ngươi, thì đã làm sao chứ...

Cuối cùng, Yêu phi đứng dậy, sửa lại chút tóc mai bị gió thổi loạn, u sầu bỏ đi.

Chẳng qua là lúc đi ra khỏi Long Đàm, nàng chợt phát hiện, bên ngoài Long Đàm, Lục Uyển Nhi đang thần tình cổ quái nhìn Yêu phi.

- Yên tỷ tỷ, tử lại tới đây nữa...

- Ừ, xem một chút coi Lục Bắc có xuất quan hay không, có thể kịp thời tham gia Lôi chiến hay không. Nếu không thể, sợ là vô duyên với lôi chiến. Nhưng mà điều này cũng không trở ngại đến kết quả của lôi chiến, dù sao tuy giới đồ ở trên tay của hắn, nhưng tu vi hắn không cao, bất luận là Khuất thái tử, hay là Tử phi, cũng có lòng tin sau khi đoạt được 8 tờ giới đồ đó, lại tranh đoạt một khối còn lại này của Lục Bắc ...

- Tỷ tỷ cần gì phải giải thích với em nhiều như vậy, không phải em không biết, chẳng lẽ... tỷ tỷ lại đang e thẹn, đang che giấu điều gì?

Lục Uyển Nhi linh động nháy mắt mấy cái, miệng tràn đây nụ cười hàm tiếu.

- Phì, tiểu nha đầu đột phá nguyên anh hậu kỳ, lá gan cũng lớn đây, dám trêu chọc tỷ tỷ!

Vũ Yên dường như tức giận, che giấu, nàng cần che giấu cái gì chứ? Nàng đối với Lục Bắc vừa không có hảo cảm, chỉ có... căm ghét mà thôi...

Sau khi trêu chọc, Lục Uyển Nhi trở nên đứng đắn:

- Tỷ tỷ, Uyển Nhi muốn cầu tỷ một chuyện...

- Nói đi, nếu không quá khó, tỷ tỷ tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

- Nếu Lục Bắc kịp thời xuất quan, tham gia lôi chiến, xin tỷ tỷ hạ thủ lưu tình đối với hắn ... đừng có, đừng co, làm hắn bị thương...

- Nha đầu ngốc, cho dù hắn hóa thần không thành công, ta muốn gây thương tổn cho hắn cũng không dễ dàng gì. Tiểu tặc này mị thuật vô cùng lợi hại...

Yêu phi đỏ mặt, tựa hồ nhớ tới ngày đó trong Kinh tháp, bị Ninh Phàm sờ cổ tay, chủng vào đó Thái Âm chỉ trêu đùa.

- Tiểu tặc? Mị thuật?

Lục Uyển Nhi nghi ngờ hỏi.

- Không có gì... Ngươi đi ở cùng tình lang của ngươi đi, tỷ tỷ đi trước một bước, gần tới ngày lôi chiến, có một số việc sợ là Tử phi sẽ giao phó cho ta...

Yêu phi vội vã rời đi, giống như ẩn tàng cái gì đó.

Lục Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng Yêu phi, dường như hiểu hết vậy, thở dài sâu kín.

- Tỷ tỷ là người cơ khổ... Tuy là Yêu phi, nhưng thân bất do kỷ... Gả cho Linh vương mà mặt cũng chưa thấy qua, nhất định là rất cô đơn...

Nàng từ từ đi vào Long Đàm, vượt qua mạn thảo, thu lộ.

Gió nổi lên, trời giá rét, vì sao chàng không về...

- Thức vi, thức vi, hồ bất quy...

Lục Uyển Nhi thật sự muốn nhảy xuống, nhìn một chút xem Ninh Phàm có còn mạnh khỏe hay không. Chẳng qua là nàng không thể.

Tuy nàng thích sạch sẽ, nhưng không sợ đầm nước tanh hôi, cũng không sợ Ám thú hung hiểm, mà chỉ sợ quấy rầy đến Ninh Phàm.

- Huynh đã hứa với ta, sẽ giúp ta luyện hóa phượng dực... Nếu huynh không quay về, dẫu là ta có phượng dực, nhưng sẽ vì ai mà bay đây...

- Ninh Phàm... Ninh Phàm... Lôi chiến sắp bắt đầu. Bọn họ đợi ngày huynh sớm trở về, tuy ta nhớ nhung, lại mong thà huynh chậm đi ra một chút, không tham dự cuộc lôi chiến này... Huynh quá cậy mạnh, rõ ràng còn là chưa hóa thần, lại muốn đối địch với yêu tướng. Huynh có biết nguy hiểm nhiều lắm không, huynh có biết, người khác thích huynh nổi bật, muội lại sợ huynh bị thương...

- Còn có nửa tháng, lôi chiến sẽ bắt đầu, ca ca cũng đã quay về rồi. Đất La Vân này sẽ nổi lên cuộc tranh phong, những trận so tài có vẻ hòa bình, công chính, nhưng lại có biết bao hiểm ác ở bên trong. Vì giới đồ, bọn họ nhất định không chừa thủ đoạn nào... Nửa tháng, huynh nhất định đừng có ra, cho dù ta rất nhớ huynh...

Lục Uyển Nhi đặt tay thon lên ngực, yên lặng cầu nguyện. Cầu nguyện yêu tổ phù hộ cho Ninh Phàm hóa thần thành công.

Đứng lặng rất lâu, sắc trời từ từ u ám, Lục Uyển Nhi không nỡ rời đi.

Đang lúc nàng xoay người, bỗng nhiên một giọng nói truyền ra từ đáy đàm, giống như an ủi.

- Yên tâm, ta không việc gì... Nếu chuyện ở chỗ này xong rồi, ta sẽ vì nàng gắn thêm phượng dực...

- Ninh Phàm!

Lục Uyển Nhi mừng rỡ xoay người, mặt đỏ tim đập nhanh. Thanh âm này trung chánh ôn hòa, cho thấy tình huống của Ninh Phàm nhất định là cực tốt.

Cho dù không hóa thần thành công, hơn phân nửa là cũng bình an...

- Uyển Nhi, sớm đi trở về đi. Gió này sẽ làm nàng bất an... La Vân sắp tới đây sẽ không thái bình.

...

Lục Uyển Nhi rời khỏi đó, Ninh Phàm lại nhìn nhị bảo trước người, chân mày hơi nhíu lại.

- Lôi chiến...

Ninh Phàm tự nói, trong vòng bảy tháng nay, hắn đã khắc ấn linh ấn nhị bảo, một dực. Bởi vì trừu hồn, bắt buộc phải chuyên tâm, miệng không thể nói, nhưng đối với lời của chư nữ, hắn cũng nghe được toàn bộ.

Người thường không nghe được, nhưng hắn lại nghe được, thần niệm của hóa thần trung kỳ, hóa thành hình thái kiếm niệm, có thể xuyên thấu Long Đàm.

Vô luận là sự quan tâm của Trà nữ, Phong nữ, hoặc là sự si tình của Lục Uyển Nhi, đều được Ninh Phàm thu vào trong tai.

Mà điều khiến cho hắn không ngờ tới chính là, Vũ Yên Yêu phi lại thường tới Long Đàm thổ lộ tâm sự với mình.

Nàng cho là Ninh Phàm không nghe được mình nói, không ngờ hắn đều nghe được hết.

Thậm chí, ngay cả cô gái này vào Linh vương cung lúc mấy tuổi, bao lớn thì đột phá nguyên anh, hóa thần, đều hiểu hết từng chuyện một.

Đích xác có một số nữ nhân danh môn vọng tộc, gánh vác vinh dự, sứ mạng, nên cả một bầu tịch mịch trong thâm tâm không thể nào thổ lộ được, sẽ tự nói vào miệng giếng, hay khóc lóc kể khổ với sông suối nhỏ nhà đó.

Cô gái này không ngờ lại hướng về phía Long Đàm có mình ở dưới này để bày tỏ, thật là có ý tứ.

Nhờ phúc của nàng, Ninh Phàm đối với lôi chiến ở ngoại giới đã thấu hiểu toàn diện, sợ rằng còn cặn kẽ hơn so với yêu tướng. Dù sao tin tức trong tay Vũ Yên Yêu phi tuyệt đối không phải là yêu tướng tầm thường có thể biết.

- Vũ Yên này quả nhiên là có ý tứ... Nửa tháng nữa sao, còn nửa tháng nữa, khoảng thời gian này, có thể hoàn toàn lĩnh ngộ Ly Nhật thương...

Một đạo Tinh Quang Kiếm ảnh trước người, chỉ lắp lóe nhẹ, nhưng lại tùy tiện cắt đứt hư không, trên đó có 15450 đạo linh ấn chữ Duệ.

Trảm Ly kiếm! Phẩm cấp của kiếm này chẳng những đã đột phá cấp bậc linh bảo, mà độ sắc bén của nó cho dù là trung phẩm linh bảo cũng chưa chắc so được. Có linh bảo này, về mặt bảo vật, Ninh Phàm sẽ không bại dưới tay hóa thần trung kỳ yêu tu.

Huyết lôi tiên ảnh hóa thành một đạo lôi quang đỏ hồng, quanh quẩn quanh thân Ninh Phàm.

Toái Thần tiên! Roi này được khắc 15450 đạo linh ấn chữ Lôi, cho dù thiếu một lần tế luyện Thiên kiếp huyết lôi, pháp bảo này cũng đã đột phá trung phẩm linh bảo, lực một cú quật sợ là ngay cả yêu hồn của hóa thần trung kỳ yêu tướng cũng có thể quật đánh bị thương!

Trừu bảo toái thần, toái hồn!

Yêu lực hóa thần, nguyên anh của Ninh Phàm đã lột xác thành yêu hồn. Nhưng mà yêu hồn, bởi vì khác biệt so với hồn phách hình thú của yêu tu tầm thường, nên có nguyên thần tương tự như nhân tộc.

Chủ tu pháp lực, sợ là vào lúc pháp lực hóa thần, hắn mới có thể dẫn Thiên kiếp đánh xuống, và lần nữa đem yêu hồn tu luyện thành nguyên thần.

Sau lưng Ninh Phàm, trên một đôi tinh dực to lớn màu tím, hiện đầy yêu văn theo phong cách cổ xưa, đều là linh ấn chữ Tấn.

Nhẹ nhàng chấn động hai cánh, Ninh Phàm lộ ra vẻ hài lòng, 15450 đạo linh ấn, Phù Ly chi dực có thể gia trì độn tốc của mình, đạt tới tiêu chuẩn hóa thần điên phong!

Một lần na di, độn được ba vạn dặm, không khó!

Còn nửa tháng nữa, Ninh Phàm phải thích ứng sự tranh đấu của cảnh giới hóa thần. Na di độn thuật cũng cần phải quen thuộc, Ly Nhật thương cần phải tu tập.

- Ngưng!

Hắn giơ chưởng lên trảo một cái, từ từ ngưng tụ một thanh kim thương trong bóng tối ở đáy Long Đàm, giống như viêm nhật vậy.

Cây thương này ngưng tụ không hoàn mỹ. Ninh Phàm trực tiếp chấn vỡ kim thương, ngưng tụ lại một lần nữa, hóa thành một cây kim thương.

Vẻ mặt của hắn ung dung không vội vã.

Thuật này khá tiêu hao yêu lực, nhưng Ninh Phàm cũng không phải là lấy yêu lực của tự thân thi triển, mà là từ việc trừu hồn!

Dưới trạng thái trừu hồn, yêu lực của hắn, thẳng thừng đề thăng tới năm vạn giáp, có thể so sánh với hóa thần trung kỳ.

Bí thuật gia trì này, càng tăng thêm sự tự tin của hắn khi đánh một trận với hóa thần hậu kỳ.

Cho dù là lúc bình thường, Trừu hồn chi thuật mượn thiên địa yêu lực tu luyện pháp thuật, cũng tuyệt đối là con đường tu tập pháp thuật nhanh chóng.

Hóa thần tầm thường cũng không có Trừu hồn chi thuật giống như Ninh Phàm, tự nhiên không thể có khả năng thi triển hóa cấp trung phẩm chi thuật một cách liên tiếp không ngừng nghỉ.

Nửa tháng, Ninh Phàm có lòng tin đem Ly Nhật thương tu luyện tới trình độ của Kim Quần năm đó, thậm chí còn mạnh hơn.

Nếu như không có hóa thần điên phong tham gia bỉ thí, hắn chưa chắc không thể đoạt được đệ nhất.

...

Nửa tháng trôi qua, Ninh Phàm vẫn không xuất hiện.

Phía trên La Vân, trên vân đài rộng vạn dặm, ở bình đài bốn phía, cao thủ của Cửu bộ đã ngồi chật kín.

Có thể lên vân đài, ít nhất phải có kim đan hậu kỳ tu vi. Cao thủ có tu vi như thế, không ngờ lại vượt qua con số mười vạn người, ánh mắt đều hội tụ trên đài cao!

Lục tộc Cửu bộ, tổng cộng có 107 vị hóa thần yêu tướng. Tự nhiên không bao gồm bốn tên yêu tướng đã bị chính tay Ninh Phàm chém đầu.

La Vân là bộ thứ bảy, có tám tên hóa thần không kể đến Phong yêu. Còn những Bộ Lạc hàng đầu khác, thường thường lại có hơn mười vị hóa thần.

12 Yêu phi của Linh vương cung, Khuất Thuấn, Vương Kiêu cùng 17 tên hóa thần của thượng giới yêu giới. Cộng lại tất cả, có 145 vị hóa thần cao thủ. 50 vị trí vào Đệ tạm giới có thể nói rất khó tranh đoạt, không có hóa thần tu vi, căn bản không có duyên đoạt được hạng ngạch này.

Đối với nguyên anh mà nói, đừng hòng mơ tưởng vị trí trong số lượng 50 người này.

Nhưng ở vòng sàng lọc thứ nhất, lại có cơ duyên rất lớn, nguyên anh tu sĩ có thể tranh đoạt.

Linh đài thăng huyết!

Vân đài thiết kế cực kỳ huyễn diệu, do tâm huyết cả đời của Lục Đạo Trần tạo nên. Cả tòa vân đài có bố trí đại trận, thiết kế bí trận theo hình tròn. Trận pháp chi lực có thể thúc giục mây mù, diễn hóa ra từng đạo bình đài bằng mây mù trôi lơ lửng giữa trời, được đặt tên là linh đài.

Mây của Linh đài nếu như thôn phệ thì có thể đề thăng yêu huyết... Phẩm chất linh đài càng cao, hiệu quả tỉnh huyết càng tốt!

Vân đài bái tướng! Không đơn thuần là một loại vinh dự. Những năm trước La Vân hóa thần được bái làm yêu tướng, đều có tư cách được ban cho một tòa Tử phẩm linh đài, dùng để hấp thu sương mù của nó luyện hóa, đề thăng huyết mạch!

Lôi chiến này, không cấm chỉ nguyên anh ra đánh. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, tu vi chỉ là thứ yếu.

Thiết trí như vậy, là do Lục Đạo Trần chiếu cố đến tình hình đặc thù của Ninh Phàm. Nếu Ninh Phàm chưa hóa thần thành công, chỉ là nguyên anh, thì bằng thân là nguyên anh vẫn có tư cách tham chiến.

Vòng sàng lọc thứ nhất, cần trong lớp tu sĩ mang mang đầy rẫy, chọn lựa ra 200 người. 200 người này, tất nhiên bao gồm 107 yêu tướng của cửu bộ. Thậm chí, Phong yêu cũng có thể tham chiến.

Vòng sàng lọc thứ hai, do người người tỷ thí, chỉ chừa trăm người. Trong trăm người, lại chọn ra 50 danh ngạch có tư cách tiến vào đệ tam giới, thứ tự xếp theo ưu tiên trước sau.

Phương pháp sàng lọc ở vòng thứ nhất là tranh đoạt linh đài, cũng ở trong tranh đoạt thăng phẩm linh đài.

Vì lần so tài bí đấu này, Lục Đạo Trần không ngừng đánh tan 200 tòa Tử phẩm linh đài mà mình ngưng tụ ra, tạo thành 25600 tòa bạch phẩm linh đài.

Mỗi một tòa linh đài, đều có mây màu trắng, có thể cung cấp cho một người đạp chân, nếu nhiều người hơn, thì linh đài tan vỡ.

Mười vạn yêu tu trước hết cần mạnh ai nấy sử dụng độn quang, sau khi bắt đầu vòng loại, mỗi người tự độn khỏi chỗ ngồi, bay đến tranh đoạt một tòa bạch phẩm linh đài.

Không giành được linh đài thì lập tức bị đào thải. Người có bạch phẩm linh đài, có thể thông qua tranh đấu, đề thăng phẩm cấp của linh đài.

Người có được Tử phẩm linh đài mới có thể thông qua vòng sàng lọc thứ nhất. Cũng có thể thôn phệ linh đài tử khí, đề thăng huyết mạch sau khi thông qua vòng loại này.

Đây mới thực sự là chỗ hấp dẫn nhất đối với nguyên anh tu sĩ. 200 vị trí ở vòng thứ nhất, nhất định sẽ có mặt 145 vị hóa thần, còn lại 55 vị trí tất nhiên sẽ được nguyên anh tranh thủ. Nếu có thể trở thành 55 người vượt trội này, sẽ có khả năng thôn phệ Tử phẩm linh đài, đề thăng yêu huyết. Nói không chừng bởi vì lần đề thăng yêu huyết này, nguyên anh tu sĩ có thể đột phá hóa thần.

Vì cơ duyên này, đáng để cho các nguyên anh tu sĩ ra tay đánh một trận!

200 tòa Tử phẩm linh đài, đánh tan thành 25600 tòa bạch phẩm, tức là nói, chỉ có thông qua bảy lần tấn thăng linh đài, mới có thể khiến cho bạch phẩm linh đài thăng lên thành Tử phẩm.

Đánh bại đối thủ, cướp lấy linh đài, hai tòa linh đài dưới chân sẽ tự dung hòa sương mù lại, đề thăng phẩm cấp. Sơ phẩm là bạch, sau đó tấn thăng phẩm sắc chia ra làm đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím thất phẩm. Bảy lần tấn thăng, nhiều nhất chỉ còn lại 200 tòa Tử phẩm. Nếu quá trình tranh đoạt này làm hư hại linh đài, có lẽ vòng sàng lọc thứ nhất sẽ không đủ 200 người thông qua.

Bình luận





Chi tiết truyện