Phùng Ngọc Yến nhìn sáu tên mặt mày hung dữ đứng chặn đường mình. Cầm đầu là
một thanh niên trẻ tuổi, bộ dáng bảnh bao. Có điều hạ thân lực lượng phù phiếm, chứng tỏ tửu sắc quá độ mà thành. Nàng rất nhanh nghĩ ra tại sao bọn người này lại chặn đường mình.
“Cô nương, tại hạ muốn mời cô nương một ly rượu, được chăng?”
Tên cầm đầu cười cười tiến tới gần Phùng Ngọc Yến hỏi.
Phùng Ngọc Yến chưa kịp làm gì, chợt nghe tiếng gọi từ phía sau:
“Ngọc Yến tỷ, ngươi sao lại ở đây?”
Phùng Ngọc Yến quay lại, thì ra là Trình Y Y cùng Nam Cung Nguyệt. Hai
nàng vừa đi dạo phố về, tay vẫn còn xách một số món đồ đây.
Trình Y Y cùng Nam Cung Nguyệt hôm nay mua sắm thức ăn cùng một số món
thường dùng. Vừa định quay về thì nàng thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang đứng cùng sáu tên thanh niên. Trình Y Y quan sát một chút, liền
nhận ra Phùng Ngọc Yến. Thấy Phùng Ngọc Yến bị mấy tên kia chặn đường,
Trình Y Y cũng biết nàng rơi vào tình huống thế nào. Trình Y Y vội tiến
tới gọi, quả nhiên Phùng Ngọc Yến quay lại.
“Ngọc Yến tỷ, đây là thế nào?”
Trình Y Y ánh mắt lạnh lẽo nhìn sáu tên thanh niên trước mặt. Dám đụng
đến Ngọc Yến tỷ của cô nãi nãi, các ngươi thật sự chán sống.
Đám thanh niên thấy có thêm hai cô gái cực kỳ xinh đẹp tiến tới, thầm
nghĩ hôm nay thật là may mắn, có thể có ba người đẹp bầu bạn. Thanh niên cầm đầu nói:
“Ồ, ở đây còn có hai vị cô nương xinh đẹp nữa, tại hạ mời cả ba vị uống một ly rượu đi.”
Nói xong cười ha ha, giơ tay định tóm lấy tay của Phùng Ngọc Yến.
Trình Y Y thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ băng hàn. Nàng mười hai năm lưu lạc
trên giang hồ, những sự việc thế này không lạ gì. Lập tức giơ tay lên
thành trảo, Cửu Âm Bạch Cốt trảo đánh tới bàn tay của thanh niên cầm
đầu.
Cánh tay của thanh niên lập tức nhiều hơn ba cái lỗ, máu tươi từ đó chảy ra ngoài. Thanh niên sợ hãi kêu lên, tay lành lặn ôm tay kia, ngã xuống đất.
“Đại ca!”
Đám thanh niên còn lại hoảng sợ kêu lên. Bọn chúng biết lần này đá phải thiết bản rồi.
“Cút!” Trình Y Y lạnh nhạt nói. Đám người kia được xá tội, vội vã mang thanh niên kia rời đi.
Trình Y Y quay sang nhìn Phùng Ngọc Yến cười nói:
“Ngọc Yến tỷ, ngươi không phải đi hoàng cung sao? Tại sao lại ở đây?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Mọi chuyện đều đã giải quyết xong. Hai ngươi vừa đi dạo phố sao?”
Trình Y Y gật đầu đáp:
“Ta cùng Nguyệt Nhi muội muội đang định quay về thì gặp ngươi.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Vậy chúng ta về nhà thôi.”
“Ân.” Trình Y Y nghe Phùng Ngọc Yến nói về nhà, nàng rất vui vẻ, nàng ở thế giới này cũng có gia đình, có tỷ tỷ, ca ca.
Nam Cung Nguyệt đối với Phùng Ngọc Yến càng lúc càng tò mò. Nàng cảm
thấy vị Ngọc Yến tỷ này là đối thủ lớn nhất của nàng. Địa vị của Phùng
Ngọc Yến trong lòng Vô Song vô cùng nặng. Vô Song cũng hay kể cho nàng
nghe về Phùng Ngọc Yến.
Nam Cung Nguyệt có từng hỏi Vô Song:
“Vô Song ca ca, ngươi thích Ngọc Yến tỷ đúng không?”
Vô Song ngạc nhiên hỏi lại:
“Người như Ngọc Yến tỷ có ai mà không thích?”
Nam Cung Nguyệt có chút không phục, nhưng đến giờ nhìn tận mắt Phùng
Ngọc Yến, Nam Cung Nguyệt hoàn toàn phục rồi. Phùng Ngọc Yến xinh đẹp
như vậy, y thuật giỏi như vậy, tính cách lại hiền lành. Mấy ngày qua
ngồi ở phòng khám, Nam Cung Nguyệt nhìn Phùng Ngọc Yến đối xử với bệnh
nhân là biết. Kiên nhẫn, nhã nhặn, dịu dàng, quả thật chính là tiên tử.
Nam Cung Nguyệt không nghĩ được là lại thấy một người như Phùng Ngọc Yến ở trần thế, quả thật là không ăn khói bụi tiên tử.
Ba người vừa bước vào y quán, liền thấy Tiếu Tiếu chạy lại ôm chầm lấy Phùng Ngọc Yến, nũng nịu nói:
“Sư phụ, ngươi không bị tên háo sắc hoàng đế kia làm gì chứ?”
Phùng Ngọc Yến nghe xong, đầu lập tức có ba sợi hắc tuyến. Làm gì là làm cái gì? Háo sắc thì làm cái gì? Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi? Mới bảy
tuổi đi, sao ta trông thế nào cũng là một tiểu yêu nữ tuổi cập kê?
Lập tức tặng cho Tiếu Tiếu một gõ đầu, Tiếu Tiếu kêu đau, sau đó ủy khuất nói:
“Đau! Sư phụ, ngươi cứ gõ đầu ta như vậy, Tiếu Tiếu sẽ biến đần.”
Ngươi biến đần mọi người mới được an nhàn. Phùng Ngọc Yếu vừa bực vừa
buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của Tiếu Tiếu, mặc cho nàng ôm mình.
Mọi người đang khám bệnh và xếp hàng cũng chào hỏi:
“Tiên tử, ngài đã về.”
“Thần y, ngài trở về.”
Nhìn khuôn mặt vui mừng thật sự của những người này, Phùng Ngọc Yến trong lòng rất vui vẻ.
Một tháng khám bệnh miễn phí sắp hết, Phùng Ngọc Yến biết thời gian mình còn ở lại thế giới này không lâu nữa. Còn hai nhiệm vụ chính tuyến mình vẫn chưa làm xong. Kỳ hẹn gặp ở Gia Hưng cũng đã sắp đến rồi, có lẽ
phải chuẩn bị rời đi.
Tối hôm đó, Phùng Ngọc Yến sau bữa cơm nói:
“Tiếu Tiếu, sắp tới ta sẽ phải rời đi một thời gian. Ngươi cùng Vô Song ở lại đây khám bệnh.”
Tiếu Tiếu nóng nảy nói:
“Ta không ở, sư phụ đi đâu ta đi đó!”
Phùng Ngọc Yến nói:
“Thế nhưng những người cần khám bệnh thì làm sao bây giờ?”
Tiếu Tiếu nói:
“Chúng ta hiện tại mỗi ngày chỉ có khoảng mười người khám bệnh, huống hồ đã nói là một tháng khám bệnh miễn phí, vậy cũng không thể ở một chỗ
này cả đời đi. Sư phụ, ngươi không được bỏ ta ở lại.”
Trong thâm tâm âm thầm nói thêm: Nếu ngươi đi một mình, rủi gặp tên nào háo sắc câu dẫn ngươi thành công, ta biết phải làm sao?
Vô Song cũng không đồng ý nói:
“Ngọc Yến tỷ, ta cũng không muốn ở lại. Dù sao kịch hay lại thiếu mất ta là không được.”
Trình Y Y cũng nói:
“Ta cũng muốn đi xem.”
Nam Cung Nguyệt không hiểu gì, vội hỏi:
“Y Y, Kịch gì vậy?”
Vô Song bèn đem cuộc hẹn Gia Hưng kể lại cho Tiếu Tiếu và Nam Cung Nguyệt nghe. Nghe xong hai người đều đồng thanh nói:
“Ta cũng muốn đi!”
Phùng Ngọc Yến hết cách, đành phải gật đầu.
Vô Song, Trình Y Y, Tiếu Tiếu đều không biết, lần này đi sẽ là lần cuối cùng bọn hắn được ở bên Phùng Ngọc Yến…
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1