Quách Tĩnh lúc này đã thấy sáu người mới đến, hắn vui mừng gọi to:
“Sư phụ!”
Sáu người vừa mừng vừa sợ, nhưng lại thấy Mai Siêu Phong đứng đằng trước Quách Tĩnh, vội vàng rút vũ khí đánh tới Mai Siêu Phong. Vô Song vội
kêu lên:
“Dừng lại!”
Nói xong vung Càn Khôn Đại Na Di hất vũ khí của sáu người ra.
Bành Liên Hổ lúc này vận nội lực kêu lên:
“Mọi người dừng tay, ta có lời muốn nói.”
Kha Trấn Ác vội nói:
“Mọi người khoan hãy động thủ.”
Đám Hàn Bảo Câu nghe đại ca gọi, đều lui cả lại.
Hoàng Dung bước tới nói với Mai Siêu Phong:
“Lần này ngươi lập công không nhỏ, nhất định cha ta sẽ vui lắm.”
Phùng Ngọc Yến biết Hoàng Dung muốn kéo Mai Siêu Phong chú ý để giải
thoát cho Quách Tĩnh, cũng trực tiếp lại gần Mai Siêu Phong, nhẹ nhàng
nâng Mai Siêu Phong ra khỏi vai Quách Tĩnh. Mai Siêu Phong vẫn không hề
hay biết gì, mà Quách Tĩnh thì vội né ra. Đến khi Mai Siêu Phong cảm
giác Quách Tĩnh đã rời khỏi mình rồi, lúc này mới định vung roi đánh ra, thì lại phát hiện tay mình không cầm roi nữa rồi, nhất thời hoảng loạn
kêu lên:
“Roi ta đâu?”
Đám người vốn thấy Phùng Ngọc Yến có vẻ vô hại, tập trung chú ý trên
người Vô Song và Trình Y Y nên không ai thấy Phùng Ngọc Yến là làm thế
nào đấy, chỉ trừ mỗi Hoàng Dung và Quách Tĩnh và đám lục quái là còn
thấy. Hoàng Dung hai mắt sáng ngời, vội vàng kéo Quách Tĩnh lại gần
Phùng Ngọc Yến nói nhỏ:
“Phùng tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu với Hoàng Dung, sau đó tay cầm roi nhét lại vào tay Mai Siêu Phong rồi truyền âm:
“Tốt nhất muốn sống thì đừng vung loạn. Lần sau trước mặt ta vung roi, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp phu quân ngươi.”
Mai Siêu Phong nghe xong, thành thật cầm roi ngồi yên một chỗ.
Chu Thông đám người thấy Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng nhấc Mai Siêu Phong,
nhẹ nhàng lấy vũ khí của Mai Siêu Phong, đang cả kinh. Kha Trấn Ác không nhìn thấy gì nên không cảm giác được cái gì. Sau đó năm người Chu Thông lại thấy Phùng Ngọc Yến trả lại roi cho Mai Siêu Phong, đang định đề
phòng thì Mai Siêu Phong lại rất thành thật ngồi một chỗ.
Quách Tĩnh lúc này đã lại gần sáu vị sư phụ, Chu Thông hạ giọng hỏi:
“Quách Tĩnh, tại sao họ đánh nhau? Sao ngươi lại giúp đỡ mụ yêu phụ ấy? Còn có, cô nương áo trắng kia là ai?”
“Họ muốn giết ta, nhờ có mụ ta cứu ta. Cô nương kia ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết cô nương ấy tên là Phùng Ngọc Yến.”
Bọn Chu Thông đều ngạc nhiên không hiểu. Bành Liên Hổ lúc này kêu lên:
“Người mới tới để lại tên họ đi, nửa đêm xông vào vương phủ có chuyện gì vậy?”
Kha Trấn Ác lạnh lùng nói:
“Ta họ Kha, người trên giang hồ gọi bảy anh em bọn ta là Giang Nam thất quái.”
Bành Liên Hổ nói:
“A, Giang Nam Thất Hiệp, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Sau đó nhìn sang Phùng Ngọc Yến và Vô Song vẫn đứng đấy hỏi:
“Mộ Dung công tử, Phùng cô nương, xin hỏi hai vị lần thứ hai đến vương phủ có chuyện gì chỉ giáo?”
Phùng Ngọc Yến giọng trong trẻo cất lên:
“Cũng không có gì, chỉ là muốn xem náo nhiệt một lúc. Chúng ta cũng
không có định hiện thân, chẳng qua có một chút ngoài ý muốn.”
Nói xong nhìn sang Trình Y Y.
Âu Dương Khắc thấy tình hình bất lợi, đột nhiên triển khai khinh công
đánh lén Kha Trấn Ác. Vô Song lập tức song chưởng cản lại, một chưởng
đập bay Âu Dương Khắc về. Trình Y Y đón lấy Âu Dương Khắc, sau đó cũng
lao vào đánh nhau với Vô Song.
Đám người Bành Liên Hổ cũng vội vàng ra tay với Giang Nam lục quái,
Lương Tử Ông vung tay chụp tới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh đánh không lại
liền quay lại cầu cứu Phùng Ngọc Yến. Phùng Ngọc Yến một ngón tay đưa ra phía trước, nháy mắt điểm trúng huyệt của Lương Tử Ông, khiến hắn ngã
lăn ra đất.
Hoàng Dung vỗ tay:
“Phùng tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại!”
Đám Bành Liên Hổ thấy Phùng Ngọc Yến không tốn hơi sức, một chiêu chế trụ Lương Tử Ông, nhất thời choáng váng lùi lại.
Vô Song lúc này càng lúc càng chiếm thế thượng phong. Càn Khôn Đại Na Di quả là khắc tinh của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, toàn bộ thế công của Trình Y Y bị đánh lệch hướng, không gây sát thương gì. Trong khi đó, chưởng của Vô Song lại có mấy cái đánh trúng tay của Trình Y Y, khiến càng đánh,
Trình Y Y càng cảm giác tay có chút không ổn, đánh phải nhảy lùi lại.
Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang vội vào nói vương phi bị người bắt đi, sau đó
đám Bành Liên Hổ đành phải mang Lương Tử Ông rút đi. Trình Y Y cũng đi
theo Âu Dương Khắc. Vô Song thấy vậy lắc đầu. Phùng Ngọc Yến không có
biểu cảm gì.
Quách Tĩnh thấy Lương Tử Ông bị bê đi thì vội nói:
“Này, trả thuốc lại cho ta!”
Phùng Ngọc Yến liền vứt cho hắn bao thuốc mà nàng đã lấy được từ trong
bọc của Lương Tử Ông. Bản thân độc của Vương Xử Nhất, nàng cũng có thể
trị hết, nhưng cứ đưa thuốc cho Quách Tĩnh vẫn tốt hơn.
Hàn Tiểu Oanh chỉ Mai Siêu Phong nói:
“Đại ca, tính sao?”
Kha Trấn Ác nói:
“Chúng ta đã đáp ứng lời Mã đạo trưởng, tha mạng cho thị.”
Hoàng Dung vội vàng rời đi. Mai Siêu Phong biết bị sư muội lừa, nhất
thời đuổi theo. Nhưng do luyện công bị chân khí cản trở, hơi nóng bốc
lên tâm khẩu, đi được vài bước liền ngã xuống ngất đi.
Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song đi theo đám người Quách Tĩnh về khách điếm xem Vương Xử Nhất.
Vương Xử Nhất cũng rất nhanh chóng được giải độc. Phùng Ngọc Yến chỉ đơn giản là dùng thuốc vừa mang về, lại thêm vài châm là có thể bức hết độc ra.
Lúc này ngoài trời đột nhiên xuất hiện một làn khói màu lam sáng. Vương
Xử Nhất vừa định cảm ơn Phùng Ngọc Yến thì biến sắc, vội lấy pháo hiệu
của mình, chạy ra cửa sổ phóng lên.
Vương Xử Nhất cùng đám người Quách Tĩnh liền xuống phía dưới. Không bao lâu thì thấy Khưu Xử Cơ, Mã Ngọc đám người chạy tới.
“Khưu sư huynh!”
Khưu Xử Cơ và Mã Ngọc nhìn Vương Xử Nhất dáng vẻ tiều tụy, giật nảy mình, liền kêu lên:
“Chạy vào trong khách điếm!”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cưỡi ngựa phía sau quát:
“Đưa vương phi ra đây sẽ tha cho các ngươi khỏi chết!”
Khưu Xử Cơ chửi:
“Ai cần gã cẩu tặc nước Kim nhà ngươi tha mạng?”
Nói xong định lao ra liều mạng.
Vô Song không đành lòng, liền không hỏi ý kiến Phùng Ngọc Yến, tự đứng ra trước cửa cản Khưu Xử Cơ lại.
“Thiếu hiệp, ngươi đây là…”
Khưu Xử Cơ không hiểu hỏi Vô Song. Vô Song nói:
“Chỗ này để ta xử lý.”
Xong không đợi Khưu Xử Cơ nói thêm gì, trực tiếp đứng trước cửa khách điếm, rõng rạc nói:
“Ta ở chỗ này, ai khả năng cứ tiến tới bắt người.”
Phùng Ngọc Yến nhìn Vô Song, âm thầm gật đầu. Bản lĩnh Vô Song không
kém, nhưng muốn thành đại hiệp chân chính, cần phải có đại hiệp tâm.
Chính là thấy chuyện bất bình thì can thiệp.
Đám người Bành Liên Hổ không ai dám lên, bọn hắn đã thấy Vô Song đánh
với Trình Y Y, liền biết võ công Vô Song không phải bọn hắn có thể địch
đấy.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn thấy không có vị cao thủ nào dám xông lên đánh
với người trẻ tuổi trước mắt, mặt cũng ngưng trọng, biết người này bản
lĩnh rất cao.
Hắn liền cho vài tên lính lên đánh, chưa đầy hai cái nháy mắt đã thấy đám lính ngả hết ra.
Phùng Ngọc Yến biết nếu không giải quyết nhanh, thì mọi người rất khó
thoát, bèn lấy ra một viên độc đan, trực tiếp dùng khinh công lao ra
nhanh như tia chớp tóm lấy Hoàn Nhan Hồng Liệt, sao đó nhét thuốc vào
mồm hắn, một điểm ở cổ, viên thuốc chui thẳng xuống bụng Hoàn Nhan Hồng
Liệt. Sau đó nàng như chớp khinh công trở về.
Mọi người nhìn Phùng Ngọc Yến mà trợn tròn mắt, không ngờ một cô gái
trông yếu đuối thướt tha mà khinh công lại cao như vậy. Nhất thời phe
Hoàn Nhan Hồng Liệt thì cực kỳ khó coi, bọn hắn biết với cái khinh công
như thế kia, bọn hắn chưa kịp phản ứng thì đầu đã một nơi, thân một nẻo
rồi. Đám người Quách Tĩnh thì lại vô cùng vui mừng, Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Mã Ngọc vô cùng ngạc nhiên. Còn Hoàn Nhan Hồng Liệt thì vội kêu
lên:
“Ngươi… ngươi vừa cho ta uống cái gì?”
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng nói:
“Một điểm độc dược mà thôi.”
“Cái gì?”
Đám Bành Liên Hổ kinh hãi, Bành Liên Hổ vội chắp tay nói:
“Phùng cô nương, chúng ta nguyện ý không mang vương phi về nữa, chỉ mong ngươi cho vương gia giải dược.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng sợ hãi, vội nói:
“Phải, ta không mang vương phi về nữa.”
Phùng Ngọc Yến nói:
“Giải dược cho hai vị đạo trưởng này.”
Bành Liên Hổ vội vàng đưa giải dược cùng nói cách dùng cho Khưu Xử Cơ.
Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược nhìn sang Hoàn Nhan Khang mà vô cùng đau khổ. Hoàn Nhan Khang không dám nhìn hai người, vội quay mặt đi.
Phùng Ngọc Yến vứt ra một lọ thuốc giải, sau đó nói cách dùng, rồi nói:
“Các ngươi lập tức rút đi!”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cắn răng nhìn Bao Tích Nhược một cái rồi ra lệnh rút lui.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1