“Nàng?”
Giang Minh nghi hoặc nhìn về phía bốn người Lã Thiên Sơn. Chẳng lẽ hai nha đầu kia có một người có quan hệ với Thông Thiên Giáo?
Chợt nghe Mạc Cốc nói:
“Lập tức liên hệ ngay với giáo chủ. Chắc chắn chúng ta không lầm được, nàng tuổi cũng vừa đúng.”
Lã Thiên Sơn gật đầu, vội đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đám người Long Hổ Môn nghi hoặc nhìn Lã Thiên Sơn rời đi. Mộc Nhã lúc này tiến lên hỏi:
“Ta tới trước, ai là đối thủ của ta?”
“Cái này…”
Lục Chí Minh khó xử gãi gãi đầu nói:
“Chúng ta dừng lại ở đây, thế nào?”
Mộc Nhã không bằng lòng chu miệng nói:
“Tại sao tới phiên ta thì không đánh nữa?”
Lục Chí Minh cười khổ một cái, chợt thấy Trần Hùng đứng dậy nói:
“Chúng ta có một chút chuyện, mười phút nữa đánh tiếp.”
“Nha.” Mộc Nhã gật đầu trở về đứng cạnh Vũ Băng, hỏi nhỏ:
“Băng Băng, bọn họ định làm gì nha?”
“Ta cũng không biết.”
Vũ Băng lắc đầu đáp.
“Ta và ngươi có thể đánh hai tên đại sư cảnh trung cấp, nhưng người vừa
ra ngoài có lẽ chúng ta không phải đối thủ của hắn, làm sao bây giờ?”
Mộc Nhã lo lắng hỏi.
“Ta đã nhờ người liên lạc với Giang Minh, chắc hắn sẽ nhanh đến đây thôi.”
…
“Chuyện gì?”
“Giáo chủ, chúng ta tìm thấy tiểu thư!”
“Cái nào tiểu thư? Đợi đã… ngươi nói ngươi tìm thấy Băng nhi?”
“Không thể giả được, nàng giống hệt phu nhân lúc còn nhỏ. Ta chăm sóc phu nhân từ bé, chắc chắn không thể nhầm được.”
“Mau nói cụ thể!”
“Chuyện là thế này…”
…
“Ngươi nói các nàng muốn đứng ra tiếp chiến?”
“Đúng vậy. Chúng ta lập tức sẽ dừng trận đấu lại.”
“Đợi đã, ngươi cứ tiếp tục so đấu, nhìn xem nàng ở Long Hổ Môn học được
bao nhiêu bản lĩnh. Cố gắng không đả thương nàng. Ta lập tức sẽ đi máy
bay qua.”
“Rõ.”
Lã Thiên Sơn cúp điện thoại rồi tiến vào sân đấu.
Nhìn thấy mọi người vẫn đang chờ mình, Lã Thiên Sơn thở một hơi, sau đó hỏi:
“Được rồi, vị này tiểu cô nương muốn lên so đấu?”
“Là hai người chúng ta!”
Mộc Nhã bất mãn đính chính.
“Là là, không biết người nào lên trước?”
Mộc Nhã tiến lên đáp:
“Ta lên trước, Băng Băng lên sau.”
Nghe thấy thế, Lã Thiên Sơn lùi lại nói nhỏ với Lục Chí Minh:
“Chí Minh, ngươi thượng trước, tận lực không đả thương các nàng.”
“Yên tâm đi, ta có phân tấc.”
Lục Chí Minh đối diện với Mộc Nhã, chắp tay nói:
“Mời.”
“Mời.”
Giang Minh nhìn tiểu Mộc Nhã chắp tay, phì cười một cái. Cái này tiểu
nha đầu tư thế cố gắng làm giống người lớn, nhưng lại là thập phần khả
ái tiểu nha đầu khiến cho không khí rất không nghiêm túc.
Lục Chí Minh trong lòng cũng hết sức buông lỏng. Hắn cũng không để tiểu
nha đầu này vào trong lòng. Một tiểu nha đầu sáu tuổi, có lợi hại thì
lợi hại đến đâu cơ chứ?
Phía dưới đám Long Hổ Môn cũng hết sức lo lắng. Vũ Nguyệt ghé tai Vũ Băng hỏi:
“Băng Băng, Tiểu Nhã có được không?”
“Tỷ, ngươi đừng lo. Tiểu Nhã rất mạnh nha.”
“Mạnh sao?”
Vũ Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn lên thân hình bé nhỏ phía trước.
Chợt Mộc Nhã vận nội công, khí thế mãnh liệt tỏa ra, quanh thân nàng
xuất hiện hư ảnh cánh hoa lờ mờ. Chỉ có Giang Minh rõ ràng nhất, đây
chính là dấu hiệu khi vận nội công Bách Hoa Công.
“Cái gì? Đại sư cảnh!”
Tất cả mọi người đều chấn động rồi.
“Đại sư cảnh sáu bảy tuổi? Điều này sao có thể?”
“Không thể nào! Chẳng lẽ ba mươi năm trời ta sống chẳng có ý nghĩa gì sao?”
…
Lục Chí Minh ngưng trọng nhìn tiểu nha đầu trước mặt hắn. Đại sư cảnh
khí thế không chút nào ngưng lại. Người khác không rõ, nhưng hắn nhìn
những hư ảnh cánh hoa lờ mờ quanh người Mộc Nhã liền biết tiểu nha đầu
này tu luyện một môn nội công cực kỳ cao thâm và đặc biệt. Chính hắn
cũng đã từng thấy một vị tu luyện dịch cân kinh lên đến bạch cấp, toàn
thân gần như trắng bệch.
Dù tiểu nha đầu khí thế chỉ dừng ở mức đại sư cảnh sơ kỳ, nhưng Lục Chí Minh cũng không dám chủ quan.
Mộc Nhã rút ra kiếm, thi triển Lạc Anh Kiếm Pháp tấn công.
Lạc Anh Kiếm Pháp như hoa đào rơi, khắp nơi đều là bóng kiếm tiến hành bao phủ lấy Lục Chí Minh.
Lục Chí Minh kinh hãi, liền hai tay múa chưởng đỡ lấy bóng kiếm. Hắn vừa đỡ lại vừa sợ. Từng bóng kiếm chạm vào tay hắn đều mang theo một lực
lượng mạnh mẽ. Điều này chứng tỏ tất cả các bóng kiếm đều là thật.
Mộc Nhã vừa đánh vừa mừng rỡ. Nàng so đấu với Vũ Băng phần lớn toàn bị
Di Hoa Tiếp Ngọc phản lại, hoàn toàn không có cảm giác sướng tay như lần này chiến đấu.
…
“Phu quân nói cái gì? Tìm được Băng nhi rồi?”
Một vị phu nhân trông cực kỳ xinh đẹp và quý phái, đang lay tay của Tề Thông Thiên.
“Phu nhân, ngươi không nghe nhầm, Lã trưởng lão vừa nói với ta là đã
trông thấy nàng. Hiện giờ ta sẽ đi sang G thành gặp mặt nàng.”
“Ta cũng đi.”
…
Trong sân, bóng kiếm vẫn tràn ngập. Lục Chí Minh vừa đánh vừa kinh hãi.
Hai tay của hắn đã dần dần tê dại. Hắn vừa đỡ vừa cười khổ, không nghĩ
mình ngần này tuổi mà bản lãnh thật sự còn không bằng một cái tiểu nha
đầu.
Thở dài một cái, Lục Chí Minh phi thân lùi lại rồi nói:
“Ta nhận thua!”
Mộc Nhã đang đánh hăng lại bị Lục Chí Minh đánh gẫy, u oán nhìn hắn nói nhỏ:
“Người ta còn đánh chưa đã.”
Lục Chí Minh toát mồ hôi hột.
“Ha ha, vậy đến phiên ta.”
Trần Hùng đứng dậy.
“Tiểu Nhã, đến phiên ta.”
Vũ Băng tiến tới nói. Mộc Nhã gật đầu rồi bước xuống. Nàng vừa rồi đọ
sức với Lục Chí Minh cũng tiêu hao khá nhiều, nếu đánh với Trần Hùng thì quá nửa sẽ bị đối phương trấn áp.
“Tiểu cô nương, mời.”
Trần Hùng hiền lành mỉm cười nói.
“Lão gia gia, mời ngài.”
Vũ Băng lễ phép đáp.
Vũ Băng lập tức vận công lực, đại sư cảnh trung kỳ khí thế lập tức tỏa ra.
“Đại sư cảnh trung kỳ!”
“Ông trời ơi, cái thế giới này cũng quá điên cuồng đi!”
“Vừa rồi là đại sư cảnh sáu tuổi, giờ lại là đại sư cảnh trung kỳ sáu tuổi. Có còn để ta sống nữa hay không chứ…”
Trong khi đó đám người Long Hổ Môn cũng đang chấn động.
“Cái gì? Băng Nhi đạt đến đại sư cảnh trung kỳ?”
“Điều này sao có thể?”
“Đại sư cảnh trung kỳ, ha ha, Long Hổ Môn chúng ta lại có thêm một vị đại sư cảnh!”
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1