“Giới thiệu một cái, ta là Kha Nỉ, thuộc Quốc An Cục, đây là chứng nhận của ta.” Kha Nỉ khách khí báo ra thân phận của mình.
“A, là Quốc An Cục?” Vũ Nguyệt cùng Vũ Sơn ngạc nhiên. Bọn hắn Long Hổ
Môn cũng được tính là một môn phái nhỏ, chịu sự quản lý của Quốc An Cục.
“Đúng vậy, ba vị tiểu đệ đệ, muội muội này cũng thuộc các ngươi võ quán?”
“Băng Băng cùng tiểu Lỗi thuộc chúng ta võ quán. Tiểu Minh không phải chúng ta võ quán.” Vũ Nguyệt đáp.
“Vậy tốt quá, ta có thể gặp các ngươi môn chủ sao?” Kha Nỉ vui mừng hỏi.
Giang Minh cũng có chút tò mò, liền cùng mọi người trở về tới Long Hổ Môn, bỏ lại Vết sẹo ca vẫn đứng đấy run rẩy.
…
“Ngươi nói Quốc An Cục muốn thông tin về các thiên tài võ học?” Vũ Chiến ngạc nhiên hỏi.
Kha Nỉ cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ý định cho bọn hắn.
Vũ Chiến suy nghĩ một lúc rồi sảng khoái nói:
“Cũng không phải vấn đề gì. Chỉ có điều ngươi cần phải hỏi Vũ Băng và
Diệp Lỗi mới được. Bọn hắn nếu nguyện ý nói, chúng ta cũng không phản
đối.”
Kha Nỉ mừng rỡ, sau đó quay sang Vũ Băng hỏi:
“Vũ Băng tiểu muội, ngươi có thể cho tỷ tỷ biết một vài thông tin được không?”
…
Kha Nỉ rất nhanh thu thập thông tin nàng muốn. Thông tin cũng rất đơn
giản, ngoài thông tin cá nhân ra, còn có thông tin về võ học cùng thực
lực. Vũ Băng cũng che giấu, chỉ biểu hiện thực lực mình ở võ giả trung
kỳ khoảng ba mươi hai năm nội lực. Nhưng điều này cũng khiến cho Long Hổ Môn trên dưới kinh ngạc. Nhất là Vũ Chiến, hắn không ngờ Vũ Băng chỉ có hai năm đã có ba mươi năm nội lực, trong khi bản thân mình gần bốn mươi mà cũng chỉ có chín mươi chín năm nội lực. Âm thầm cảm thán cùng vui
mừng vì thành tựu của Vũ Băng, Vũ Chiến cũng hi vọng nhìn thấy tương lai Long Hổ Môn lại thêm một vị Đế bên cạnh lục Đế.
Nếu để Vũ Chiến biết, Vũ Băng đã vượt qua hắn, trở thành một vị đại sư cảnh cường giả, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Cũng khiến Long Hổ Môn bất ngờ là Diệp Lỗi cũng đã đạt đến võ giả sơ kỳ. Tư chất của Diệp Lỗi không cao lắm, mọi người dự đoán Diệp Lỗi cần ít
nhất hai năm nữa mới có thể đạt tới võ giả cảnh giới.
Kha Nỉ cũng thu thập luôn thông tin của Giang Minh, bởi vì mọi người
trong Long Hổ Môn cũng nói rằng Giang Minh đã nắm được quyền ý của Thái
Cực Quyền. Giang Minh cũng không ngại, bởi vì mọi người vẫn cho rằng Vũ
Băng dạy võ cho hắn, hắn cũng không muốn phản bác, liền biểu hiện mình
đạt được tám năm nội lực cảnh giới, tinh thông Thái Cực Quyền để Kha Nỉ
ghi chép.
Kha Nỉ tu vi chỉ có Vũ Sư đỉnh phong, dĩ nhiên không thể biết Vũ Băng ẩn giấu tu vi, đừng nói tới biết được tu vi của Giang Minh.
…
Tối hôm đó, một bản báo cáo được gửi lên tới tổng bộ Quốc An Cục.
Một nhóm sáu vị lão giả đang ngồi đọc một chồng báo cáo trên bàn. Ở vị trí chủ vị là một trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Trung niên đứng dậy nói:
“Theo như ước định mười năm trước, chúng ta chỉ có ba năm nữa để lựa
chọn ra các siêu cấp thiên tài tham dự giải đấu. Vậy mà đến bây giờ,
thông tin thu được khá thất vọng.”
“Cho tới bây giờ, tổng cộng ba trăm chín mươi hai đứa trẻ tuổi từ mười
hai trở xuống, đến ba năm sau là đạt tới độ tuổi tối đa tham dự. Trong
đó đạt tới đại sư cảnh giới không có, võ sư cảnh hai mươi sáu, võ giả
cảnh một trăm hai mươi hai.”
“Các môn phái lớn siêu cấp thiên tài đã đồng ý tham gia giải đấu. Sau đây là các siêu cấp thiên tài của các môn phái:
Thiếu Lâm phái, Hoàng Hạo, mười hai tuổi, võ sư cảnh chín mươi sáu năm công lực. Công pháp: Dịch Cân Kinh.
Võ Đang phái, Trương Kha, mười hai tuổi, võ sư cảnh chín mươi lăm năm công lực. Công pháp: Võ Đang Cửu Dương Công.
Nga My phái, Mộc Nhã, sáu tuổi, võ sư cảnh bảy mươi bảy năm công lực. Công pháp: Nga My Cửu Dương Công.
Côn Luân phái, Lục Phi Hùng, mười một tuổi, võ sư cảnh chín mươi ba năm công lực. Công pháp: Thiên Phong Công.
Đường Môn, Đường Tinh, mười một tuổi, võ sư cảnh tám mươi hai năm công lực. Công pháp: Huyền Thiên Ngọc Thủ Công…”
Một vị lão giả gật gù lên tiếng:
“Tuy tu vi lũ trẻ không tệ, nhưng các nước khác e rằng cũng có chủ bài
riêng của mình. Nhất là nước M, nghiên cứu dị năng của bọn hắn nghe nói
gần đây đạt được một bước đột phá mới.”
Một vị lão giả khác nói:
“Chúng ta cũng nên có chủ bài của riêng mình, không nên đặt toàn bộ hi
vọng vào các môn phái. Chúng ta sẽ tiếp tục dồn tài nguyên cho hai siêu
cấp thiên tài mạnh nhất của Quốc An Cục.”
“Ý Lôi lão là toàn lực đầu tư cho Lâm Hiên cùng với Phùng Mãnh?”
“Đúng vậy. Ta tin tưởng rằng trong ba năm tới, hai đứa trẻ này sẽ thẳng
tiến đại sư cảnh giới, đảm bảo chiến thắng cho chúng ta. Còn về những
đứa trẻ còn lại, có lẽ chúng ta sẽ tổ chức một vòng loại ở hai năm sau
để lựa chọn cho đủ mười đứa trẻ tham gia tranh tài ở giải Vô Địch Thiếu
Niên Thế Giới.”
“Ta đồng ý với Lôi lão.”
“Ta cũng đồng ý”
……………………………….
Sáng sớm hôm sau. Giang Minh vừa bước ra khỏi phòng liền thấy Vũ Băng cùng Diệp Lỗi đang ngồi ở trên hai hòn đá to vận công.
Giang Minh âm thầm gật đầu. Việc tu luyện cần phải nghiêm túc tiến hành, nếu không tiến sẽ thoái.
Giang Minh cũng không đánh thức hai tiểu hài mà cũng lẳng lặng đứng đấy cảm nhận không khí sáng sớm.
Một tiếng sau, Vũ Băng là người đầu tiên mở mắt, liền sau đó là Diệp Lỗi.
“Minh, ngươi đứng đây lâu chưa?”
“Cũng không lâu lắm.” Giang Minh mỉm cười nói.
“Minh, ta cũng học Thanh Đông tiểu học, hi vọng chúng ta là bạn cùng lớp.”
“Ta lại học năm thứ ba, không cùng hai người một chỗ được.” Diệp Lỗi mặt rầu rĩ.
Giang Minh vỗ vai hắn, cười nói:
“Chúng ta ở trường, các ngươi cũng không cần cố gắng luyện tập. Chủ yếu
lấy tâm cảm nhận cuộc sống xung quanh, vậy mới có ích cho việc đột phá
cảnh giới sau này.”
Vũ Băng cùng Diệp Lỗi nghiêm túc gật đầu. Giang Minh nói tiếp:
“Các ngươi đi học vẫn mang hộ uyển phụ trọng, nhưng khi vận động cần chú ý kẻo gây hỏng hóc tài sản của trường học. Tốt rồi, về chuẩn bị đi. Một lát nữa chúng ta cùng nhau tới trường.”
Ba tiểu hài chia tay nhau. Giang Minh sau đó đi dùng bữa sáng với mẫu thân.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1