Huyền Từ phương trượng Thiếu Lâm Tự đứng ra nói:
“A di đà phật, ta xác thực không đủ tư cách làm minh chủ võ lâm. Toàn thí chủ nói không sai.”
Mọi người nhao nhao lên, rất nhanh có một người đứng ra nói:
“Ta cho rằng minh chủ võ lâm phải là một người võ công xuất chúng, danh vọng cao. Nếu không ta không phục.”
“Ta cũng không phục…”
Đám người ầm ĩ nói.
Một kẻ ở Cái Bang đứng ra nói to:
“Cái Bang đề cử Toàn bang chủ chức minh chủ võ lâm.”
Bên Mộ Dung Phục gia tướng, Phong Ba Ác nói:
“Chúng ta đề cử Mộ Dung công tử chức minh chủ võ lâm.”
Đám người nhao nhao đề cử, thậm chí có kẻ chuyên đi làm phỉ còn đề cử
chính bản thân mình, khiến cho quần hùng phỉ báng không thôi.
A Tử nghe đám người đề cử, tức mình hét to:
“Ta đề cử Giang đại ca làm minh chủ võ lâm.”
Giang Minh ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười nhìn A Tử. Tiểu cô nương
này đây là muốn gây chuyện cho hắn đến giải quyết hay sao?
Đám người dạt ra làm lộ vị trí Giang Minh nhóm. Không còn cách nào khác, Giang Minh nhóm đành phải tiến tới.
Mộ Dung Phục nhìn thấy Vương Ngữ Yên thì hừ lạnh một cái, sau đó nhìn
chằm chằm vào Giang Minh. Giang Minh mặc kệ ánh mắt của Mộ Dung Phục,
miệng vẫn treo nụ cười mỉm.
“A Châu, A Tử…”
“Uyển Thanh…”
“Linh nhi…”
Đám tiện nghi cha mẹ vợ của Giang Minh thấy con gái lớn tiếng gọi.
Chung Linh các nàng cũng chạy về phía cha mẹ mình.
Giang Minh bất đắc dĩ cũng đến chào hỏi Đoàn Chính Thuần nhóm. Đoàn Dự nhìn thấy Vương Ngữ Yên, mặt rất không tự nhiên.
Chung Linh cùng Cam Bảo Bảo kéo ra nói chuyện riêng. Giang Minh biết là Chung Linh bây giờ sẽ được nghe về thân thế của nàng.
Mộc Uyển Thanh cũng cùng với Tần Hồng Miên nói chuyện, A Tử và A Châu thì cùng Nguyễn Tinh Trúc nói chuyện.
Kiều Phong và Giang Minh cùng đứng trước Đoàn Chính Thuần cái này tiện
nghi cha vợ. Hai người cũng làm lễ hậu bối bái kiến tiền bối đối với
Đoàn Chính Thuần.
Với Kiều Phong, Đoàn Chính Thuần cũng không ý tứ gì, hắn căn bản là hài
lòng vì Kiều Phong cái này con rể. Còn về Giang Minh, ngoại trừ Vương
Ngữ Yên, ba nữ nhi của hắn ý tứ đều đặt ở Giang Minh, cái này hắn đã
biết. Đoàn Chính Thuần bản thân phong lưu, nhưng cũng không muốn con gái mình đều chung một chồng a. Nhưng hắn đi lại trên giang hồ, đều nghe
thông tin về vị con rể này. Cuối cùng Đoàn Chính Thuần quyết định nhắm
một con mắt, chấp nhận vị Bạch Y Công Tử Giang Minh này đến với các nữ
nhi của mình.
Đoàn Chính Thuần chỉ nói với Kiều Phong và Giang Minh:
“Ta nữ nhi lựa chọn các ngươi, ta thân làm cha ủng hộ nữ nhi của mình.
Nhưng nếu các ngươi đối xử không tốt với nữ nhi của ta, ta dù võ công
yếu hơn các ngươi cũng sẽ liều chết đòi lại công bằng cho nữ nhi ta.”
Kiều Phong và Giang Minh vui mừng vái Đoàn Chính Thuần một cái thật sâu.
Đám quần hùng lúc này vẫn nhìn về phía Đoàn Chính Thuần toàn gia.
Toàn Quán Thanh đứng ra nói:
“Giang công tử dĩ nhiên có đủ tư cách tham gia đề cử võ lâm, chính là
huynh đệ kết nghĩa của hắn Kiều Phong là người Khiết Đan, thân phận có
chút không tốt.”
Giang Minh cười khẩy nói:
“Toàn bang chủ, ta huynh đệ tuy xuất thân Khiết Đan, nhưng là nhìn anh
hùng không hỏi xuất thân. Đại ca ta chân chính là anh hùng, ai không
phục bước ra đây lý lẽ với ta.”
Không ai dám đứng ra. Đối với Kiều Phong, trong lòng mọi người đều có
nhất định trấn áp, nhất là lúc Kiều Phong uy mãnh tại Tụ Hiền Trang. Còn đối với Giang Minh, một chưởng diệt Đinh Xuân Thu lão quái, điều này
lại càng không cần phải nghi ngờ. Hơn nữa câu Giang Minh nói, Anh hùng
không hỏi xuất thân, điều này quả thật là quá đúng đắn. Hơn nữa Kiều
Phong lại là đại anh hùng, đã từng lập bao nhiêu công lao cho Đại Tống.
Toàn Quán Thanh nói:
“Không phải không thể chấp nhận, chỉ cần Giang công tử có thể dùng võ
công của mình áp đảo chúng ta, chúng ta sẽ nguyện theo điều khiển của
công tử.”
Giang Minh mỉm cười hỏi lại:
“Võ công áp đảo các ngươi? Là các ngươi từng người lên hay vẫn là tất cả người được đề cử lên?”
Toàn Quán Thanh vô sỉ đáp:
“Dĩ nhiên với thực lực của Giang công tử, chúng ta từng người đều không
phải đối thủ. Mộ Dung công tử, các vị, chúng ta liên thủ, thế nào?”
“Tốt”
Mộ Dung Phục và đám người đề cử biết mình bản thân cũng không thể thắng được Giang Minh, lúc này gật đầu đáp ứng.
Những người khác chỉ tay mắng đám người Toàn Quán Thanh vô sỉ, nhưng lúc này đám Toàn Quán Thanh cũng không để ý, tất cả rút vũ khí ra nhìn về
phía Giang Minh.
Kiều Phong định ra giúp, nhưng Giang Minh giơ tay cản. Hắn sử dụng khinh công đi ra giữa sân, mỉm cười nói:
“Đến đây đi!”
Đám người lao về phía Giang Minh. Giang Minh vẫn mỉm cười, đến khi hơn mười món vũ khí đâm gần tới người, Giang Minh động.
Nhìn đám vũ khí xuyên qua người Giang Minh, Vương Ngữ Yên bốn nữ đều kêu lên “Không!”, sau đó lao ra nhưng bị Kiều Phong cản lại. Đám Mộ Dung
Phục thì ngẩn người ra, chẳng lẽ Giang Minh cứ như vậy bị giết?
“Thế nào? Tiếp tục chứ?”
Giang Minh lúc nào xuất hiện phía sau đám người. Hình ảnh Giang Minh bị vũ khí đâm xuyên qua người cứ vậy quỷ dị biến mất.
Một người kêu lên:
“Yêu thuật, nhất định là yêu thuật!”
Giang Minh mỉm cười, hắn giơ ngón tay vẫy vẫy lại phía đám Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục mặt ngưng trọng, hắn biết Giang Minh rất mạnh, nhưng không
ngờ hơn mười món vũ khí phong tỏa khắp nơi, vậy mà không thể tổn thương
Giang Minh một cái vạt áo.
Đám người lại tiếp tục vung vũ khí về phía Giang Minh. Giang Minh lúc
này đứng yên tại chỗ, dùng di động phạm vi ít nhất né tránh từng món vũ
khí đâm chém đến người của mình.
Vừa né, Giang Minh vừa nói:
“Nếu mà các ngươi không muốn tấn công, ta sẽ bắt đầu tấn công đấy.”
Đám người càng điên cuồng đâm chém, Giang Minh thân pháp càng lúc càng
nhanh, nháy mắt tránh thoát khỏi toàn bộ các chiêu đánh tới.
Thân Pháp của Giang Minh lúc này đã không còn bóng dáng của Lăng Ba Vi
Bộ, mà là một loại khinh công Giang Minh mới ngộ ra, hắn gọi là Tiêu Dao Bộ, tùy tâm sở dụng, phiêu miểu xuất trần.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1