Còn một tuần lễ
nữa là đến vòng loại, Giang Minh dứt khoát để ba tên tiểu tử kia muốn
làm gì thì làm. Bản thân hắn liền chuẩn bị đột phá Trúc Cơ kỳ.
Giang Minh biết rằng, chân khí càng đậm đặc, chân nguyên sẽ càng mạnh.
Vì thế từ một năm trước hắn đã bắt đầu áp súc chân khí của mình lại.
Cho đến bây giờ, chân khí của Giang Minh đã đậm đặc hết mức, tùy thời sẽ hóa lỏng. Có thể nói bây giờ chỉ cần Giang Minh muốn, hắn có thể trong
nháy mắt đột phá trúc cơ kỳ.
Tuy nhiên thân mang theo hệ thống, Giang Minh đã được tiểu Linh cảnh báo, hắn đột phá trúc cơ kỳ sẽ mang theo thiên kiếp.
Giang Minh cũng không sợ thiên kiếp, hắn chuẩn bị thật nhiều linh thạch
cùng với một bản công pháp luyện thể có tên là Thiên Lôi Tôi Thể. Công
pháp này có cái tên rất bình thường, nhưng hiệu quả nó mang lại thật
tốt. Một khi tôi thể thành công, cơ thể Giang Minh sẽ gấp bốn lần các tu sĩ trúc cơ kỳ khác. Hơn nữa kinh mạch hắn cũng sẽ được mở rộng, chân
nguyên sẽ được tích lũy nhiều hơn. Cái này tuy sẽ khiến hắn đột phá cần
tích lũy nhiều hơn trước, nhưng cũng khiến cho hắn khi chiến đấu sẽ
không sợ chân nguyên quá thiếu thốn.
Giang Minh cũng lấy ra Lam Phượng Hàn Kiếm, hắn cũng muốn dùng thiên kiếp tẩy lễ cho thanh pháp bảo này.
“Hi vọng thiên kiếp nhiều nhiều một chút, đừng có làm ta thất vọng nha!”
Giang Minh cười tà tà, xuất hiện trên đỉnh núi ở phía Đông thành.
Thoáng dùng thần thức quét một chút xung quanh, xác định không có người ở gần, Giang Minh lúc này mới lấy ra gần một ngàn viên hạ phẩm linh thạch bày một tụ lôi trận cùng một tụ linh trận.
Tụ lôi trận để chứa đựng lôi kiếp, tẩy lễ bảo kiếm. Sau khi bày xong,
Giang Minh cắm Lam Phượng Hàn Kiếm ở giữa tụ lôi trận, sau đó bắt đầu
khởi động tụ linh trận.
Linh khí từng đợt không nhiều lắm tràn về, dần dần dày đặc lên, cây cối xung quanh cũng tươi tốt thấy rõ.
Giang Minh ngồi xuống bên trong tụ lôi trận, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Từ lần trước ngộ ra Phong Vân Lôi Vũ bốn ý cảnh, Giang Minh tu luyện
Phong Vân Quyết trực tiếp diễn biến thành Phong Vân Lôi Vũ Quyết. Cũng
nhờ như vậy mà Giang Minh sớm ngày đột phá, đạt tới luyện khí đỉnh
phong.
Từng đợt mây đen dần dần kéo tới, sấm chớp nổ tung trời, như tiếng rồng gào thét chín tầng mây.
“Đến đây đi!”
Giang Minh mỉm cười, bắt đầu vận chuyển Thiên Lôi Tôi Thể.
Đùng!
Một tia lôi điện to bằng cổ tay người lớn đánh xuống, trực tiếp phân ra
một phần cho tụ lôi trận bên trong Lam Phượng Hàn Kiếm, một phần đánh
thẳng vào người Giang Minh.
Giang Minh bộ quần áo lập tức biến thành than. Thân thể trắng trẻo nhỏ
bé của hắn bại lộ hoàn toàn. Toàn thân Giang Minh lúc này, từng tia lôi
điện lượn quanh, nhập vào cơ thể hắn.
Tê dại!
Giang Minh cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi. Từng đợt tê dại khắp thân thể khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.
“Chết tiệt, cảm giác này còn khổ hơn cả bị đánh nữa!”
Từng tia lôi điện liên tiếp đánh xuống. Trải qua gần mười phút, đã có ba mươi sáu tia lôi điện to bằng cổ tay đánh xuống.
Giang Minh từ trong tê dại dần dần tỉnh táo lại. Lúc này toàn thân hắn
tràn đầy lực lượng. Từng tia lôi điện từ cơ thể hắn tỏa ra, lượn quanh
người của hắn.
Sảng khoái!
Giang Minh ngửa mặt lên trời hét to một tiếng.
Trên trời mây đen dần dần tản đi, trả lại bầu trời trong xanh.
Giang Minh từ từ cảm nhận cảnh giới mới. Trúc cơ kỳ là một chất biến so
với luyện khí kỳ. Một trúc cơ kỳ tu sĩ không phải là luyện khí kỳ tu sĩ
có thể đối chọi đấy. Thân thể cường độ cùng chân nguyên uy lực có thể dễ dàng mạt sát luyện khí kỳ tu sĩ. Chân nguyên của Giang Minh đậm đặc vô
cùng, đây cũng là nhờ hắn áp súc chân khí lại. Nếu ước tính, Giang Minh
thực lực bây giờ so với trước khi độ kiếp gấp hai mươi lần. Một mình hắn có thể trực tiếp chọi với mười tên trúc cơ kỳ không có vấn đề.
Giang Minh nhìn xung quanh, cây cối ở quanh hắn bốn mét đã bị lôi điện
đánh cho cháy đen. Tụ linh trận cũng đã bị phá hỏng, gần ngàn viên hạ
phẩm linh thạch đã trở thành phấn mạt, dần dần theo gió bay đi.
Bên cạnh đó, tụ lôi trận lúc này cũng đã bị phá hủy. Còn lại mỗi Lam
Phượng Hàn Kiếm lúc này đã biến thành màu tử kim sắc, từng tia lôi điện
cùng băng hàn tóe ra.
Giang Minh giơ tay, Lam Phượng Hàn Kiếm bay tới tay hắn. Nhìn thanh kiếm trước mặt, Giang Minh đánh giá một cái:
“Chà, không tệ, từ thượng phẩm pháp bảo thành cực phẩm pháp bảo. Bây giờ cũng không thể kêu ngươi Lam Phượng Hàn Kiếm được rồi. Từ bây giờ ngươi sẽ tên là Tử Phượng Băng Lôi Kiếm!”
Tử Phượng Băng Lôi Kiếm cất lên một tiếng oong cao vút, sau đó bay trở về đan điền của Giang Minh.
Giang Minh hài lòng, sau đó thân hình hắn chợt biến mất.
Một giờ sau. Rất nhiều phương tiện xe cộ tiến tới vùng Giang Minh vừa độ kiếp.
“Hóa ra là Tùng Thạch đạo trưởng, ngài cũng đến đây để tìm kiếm bảo vật sao?”
“Đây chẳng phải là Mộ Dung thiếu hiệp? Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Đám người ồn ào chưa được bao lâu, bốn phía liền nổi lên tiếng trực
thăng. Bốn chiếc trực thăng chiến đấu bay đến. Phía trên trực thăng, một người đàn ông trung niên cầm loa nói:
“Các vị, vùng này là vùng thuộc quốc gia chủ quản, mong các vị rời đi.”
“Thối lắm, Đỗ Thái, ngươi đừng có mang quốc gia ra để dọa bọn ta. Các ngươi đây là muốn độc chiếm bảo vật đi!”
“Phải đấy. Bảo vật là ai có duyên thì người đấy hưởng. Các ngươi Quốc An Cục cũng quá bá đạo đi!”
Đám người lập tức mắng to. Trung niên nhân ở trên trực thăng cau mày, sau đó nói:
“Các vị, chúng ta Quốc An Cục chỉ làm theo lệnh cấp trên. Hiện đang có
một chi Long Nha đang đến tiếp thu khu vực này. Mong các vị không nên
làm khó chúng ta!”
Đám người lập tức yên lặng.
Long Nha, cái này danh từ chắc chắn Giang Minh không biết. Đó là một tổ đặc công trực thuộc Quốc An Cục.
Tổ đặc công này, thành viên thấp nhất chính là đại sư cảnh, tổng cộng
hiện tại có ba mươi sáu người, chia làm ba chi Đồng, Ngân, Kim.
Điều đáng nói là mỗi một chi đều có sự phối hợp cực kỳ đáng sợ. Mười hai người có thể dễ dàng vây đánh ba mươi đại sư cảnh cường giả, thậm chí
đánh chết toàn bộ mà không hề tổn thất.
Thiết Kiếm Môn, môn chủ là tông sư cảnh sơ kỳ, môn đệ có bốn mươi sáu
đại sư cảnh giới, trực tiếp bị hai chi Long Nha nhổ tận gốc.
“Các vị, bảo vật cũng phải có mệnh mới dùng được. Mong các vị rời đi!”
Trung niên nhân cứng rắn nói.
Tất nhiên, kể cả Long Nha có đến khu vực này cũng chả thu hoạch được cái gì trừ mấy gốc cây cháy xám. Dĩ nhiên chuyện đó Giang Minh cũng không
biết. Hắn đang thoải mái đi dạo ở chợ Đông Thành.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1