Mặt trời chưa lên, Phùng Ngọc Yến đã tỉnh dậy, nàng háo hức đi ra sân nhỏ
tận hưởng không khí trong lành. Vận dụng khống phong năng lực, Phùng
Ngọc Yến tạo ra những cơn gió mang không khí thanh mát đến thổi bay
những chiếc lá rụng vào một góc.
“Không tệ.”
Hài lòng với năng lực mới, Phùng Ngọc Yến có chút sốt ruột, mong mình tu luyện cho tới khống phong cấp năm, chính thức có thể ngự khí phi hành.
Nàng cũng biết đó là chuyện không thể một sớm một chiều hoàn thành,
nhưng không ai cấm ước mơ a.
Từ thiện y quán mở ra, Phùng Ngọc Yến đã thấy khoảng mười người đứng
chờ. Nàng từ hôm nay không dự định bản thân khám bệnh nữa, mà bảo Phùng
Tiếu Tiếu khám bệnh, còn nàng thì chỉ ra những cái sai của Tiếu Tiếu,
giúp cho Tiếu Tiếu có nhiều kinh nghiệm hơn.
Cứ như vậy, một tuần trôi qua, danh tiếng Phùng Ngọc Yến và Phùng Tiếu
Tiếu lúc này đã lan đến các vùng lân cận. Rất nhiều người từ xa đến đây
khám bệnh, y thuật của Tiếu Tiếu cũng đã được củng cố rất nhiều, Phùng
Ngọc Yến tính toán, Tiếu Tiếu chỉ cần ba đến năm năm là có thể có y
thuật tốt nhất thế giới này.
Hiện tại người dân rất nhiều người đặt cho Phùng Ngọc Yến một cái ngoại
hiệu là Bạch Ngọc Tiên Tử, còn Phùng Tiếu Tiếu thì cũng được xưng là
tiểu thần y đấy. Tiếu Tiếu chưa được có ngoại hiệu, nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé bảy tuổi mà thôi.
Ngày thứ tám khám bệnh miễn phí, thuốc men trong nhà đã phải nhập thêm
một chút. Phùng Tiếu Tiếu luyện vài loại đan dược lúc này cũng đã được
mang ra dùng, khiến cho việc khám chữa bệnh trở nên nhanh chóng hơn rất
nhiều. Dù sao những cái kia đan dược, tuy cấp bậc thật sự rất thấp,
nhưng không phải thuốc bắc có thể so sánh được đấy.
Phùng Ngọc Yến vừa chỉ dẫn Phùng Tiếu Tiếu châm cứu cho một bệnh nhân xong, bên ngoài truyền tới một trận ồn ào.
Phùng Ngọc Yến cau mày, đứng dậy ra cửa để xem có chuyện gì. Trình Y Y cùng Phùng Tiếu Tiếu cũng đi theo Phùng Ngọc Yến.
Chỉ thấy bên ngoài, một đám hạ nhân, theo sau là một cái kiệu, đang đi
tới trước cửa y quán. Đám hạ nhân đang lớn tiếng đuổi những người xếp
hàng ra để bọn hắn tiến tới.
Kiệu vừa dừng trước cửa y quán, Phùng Ngọc Yến cũng không nhìn, trực tiếp nói:
“Ai không xếp hàng, không khám!”
Sau đó quay lưng đi vào trong bàn khám bệnh.
“Đợi đã!”
Một người đứng bên cạnh kiệu, trông lối ăn mặc có lẽ là nhà giàu quản gia, bước lên nói:
“Chủ nhân chúng ta là Triệu Tuấn, thế tử của Triệu Vương gia, đến khám bệnh ở chỗ các ngươi chính là các ngươi phúc khí.”
Người vừa nói xong, rèm che kiệu được vén lên, một thanh niên gầy gò
bước xuống, hai tay phe phẩy quạt trông rất cao cao tự tại, khuôn mặt
hơi xanh, hai chân không vững, chứng tỏ tình dục quá độ. Thanh niên nhìn thấy Trình Y Y đang đứng ở cửa, mắt liền sáng lên. Hắn cười cười tiến
tới chắp tay nhã nhặn hỏi:
“Vị này xinh đẹp cô nương, chẳng hay quý tính đại danh là gì?”
Trình Y Y bản thân vừa gặp Âu Dương Khắc, vốn đối với những kẻ hoa hoa
công tử này ghét cay ghét đắng, nay gặp Triệu Tuấn đến gần mình với ý
không tốt, liền không thèm trả lời, quay người đi vào y quán. Nàng cũng
không muốn bẩn tay đánh người này.
Tiếu Tiếu ánh mắt nhìn Triệu Tuấn như nhìn người ngớ ngẩn, sau đó quay ra nói với những người đang xếp hàng bên cạnh:
“Tiếp tục khám bệnh, bắt đầu từ vị lão thái thái này.”
Nói xong cũng quay vào trong bàn khám bệnh. Vị lão thái thái đang bực
mình vì bị Triệu Tuấn kiệu chen ngang, lúc này vui mừng đi vào trước, để lại Triệu Tuấn khuôn mặt âm trầm đứng bên ngoài.
Triệu Tuấn hơn hai chục năm nhị thế tổ kinh nghiệm, trước giờ có bao giờ chịu nhục đến mức này? Hắn liền tức mình, cùng đám hạ nhân ẩn đám người đang xếp hàng ra, tiến vào bên trong.
Vừa tiến vào cửa, một mùi thơm hoa bách hợp đập vào mũi hắn, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành.
Quá đẹp! Triệu Tuấn trước giờ chưa bao giờ gặp được người con gái nào
đẹp như thế. Đã vậy mùi hương bách hợp át cả mùi thuốc bắc trong phòng,
chắc chắn là mùi thơm từ người thiếu nữ tuyệt sắc này toát ra. Ở cái
chốn này, từ nơi nào toát ra hai thiếu nữ cực phẩm như vậy mà mình không biết? Triệu Tuấn trong đầu lập tức tràn đầy dục vọng, muốn hôm nay mang cả hai người đẹp về động phòng ngay lập tức.
Quên mất mục tiêu của mình hôm nay đến là để xem bệnh, Triệu Tuấn lập
tức giở bài quen thuộc của mình. Hắn cho rẳng ở cái chỗ tồi tàn này khám bệnh, chắc chắn thế lực sau lưng cũng không đến nơi nào. Hắn là vương
gia nhi tử, đến lúc gạo nấu thành cơm, có ai dám làm gì hắn?
Triệu Tuấn tiến đến nói:
“Hai vị cô nương, tại hạ Triệu Tuấn, nhi tử của Triệu Vương Gia. Ta muốn mời hai vị đến tệ xá thăm quan một chuyến, được chăng?”
Không ai thèm trả lời Triệu Tuấn, Phùng Tiếu Tiếu khám cho vị lão thái
thái kia, sau đó trầm ngâm một lát rồi kê đơn lấy thuốc. Phùng Ngọc Yến
lẳng lặng kiểm tra lại bệnh tình người bệnh, rồi kiểm tra đơn thuốc
Phùng Tiếu Tiếu viết, gật đầu một cái. Trình Y Y thì trực tiếp nhắm mắt
lại ngồi một góc bên cạnh giường bệnh.
Triệu Tuấn lần thứ hai bị bỏ quên, hắn căm tức nói:
“Các ngươi không đi cũng phải đi! Người đâu, mang hai cô gái này về cho ta!”
Chỉ thấy tám tên hạ nhân cao to lực lưỡng xông tới Trình Y Y và Phùng
Ngọc Yến. Phùng Ngọc Yến dửng dưng như không có chuyện gì. Lúc này Trình Y Y động.
Dáng người xinh đẹp tiến tới, tám chưởng chớp mắt xuất ra đánh vào ngực
tám đại hán. Tám tên hạ nhân lập tức bay ra ngoài cửa, lao thẳng vào bức tường bên ngoài.
“Ngươi… ngươi…”
Triệu Tuấn hoảng sợ lùi lại hai bước.
“Cút!”
Trình Y Y lạnh nhạt buông một câu, sau đó quay trở về ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Phùng Ngọc Yến cùng Phùng Tiếu Tiếu một chút để ý tới Triệu Tuấn cũng không có, hai người vẫn tập trung vào kiểm tra thuốc.
Đưa gói thuốc cho vị lão thái thái, sau đó dặn dò vài câu. Phùng Tiếu Tiếu hướng cửa cất giọng non nớt:
“Người kế tiếp!”
Hoàn toàn không coi Triệu Tuấn ra cái gì.
Triệu Tuấn sắc mặt lúc hồng lúc tím, sau đó cắn răng mang theo quản gia
đi ra kiệu rời đi. Đám hạ nhân cũng lồm cồm bò dậy đuổi theo, chứng tỏ
Trình Y Y ra tay đều vô cùng có phân tấc, hoàn toàn không hại nhân mạng
hay khiến bọn hắn trọng thương. Nàng cũng không muốn gây rắc rối cho
Phùng Ngọc Yến ở chỗ này, dù sao Triệu Tuấn kia cũng là Vương gia nhi tử đấy.
Thế nhưng, rất nhanh, Trình Y Y biết mình đã lầm, có những việc phải xử lý triệt để thì mới không có rắc rối.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1