“Tra kỹ chưa?”
Lã Thiên Sơn cùng ba tên đại sư cảnh ngồi quanh một cái bàn cất tiếng hỏi một tên võ sư cảnh.
“Báo cáo các vị trưởng lão, G thành hiện tại đang bị khống chế bởi bốn
thế lực lớn, trong đó Hùng Sư bang phạm vi lớn nhất, Long Hổ Môn là thế
lực mạnh nhất, có một đại sư cảnh trấn thủ.”
“Vậy chúng ta liền đi tới Long Hổ Môn đầu tiên tốt lắm.”
Lã Thiên Sơn nhìn ba tên đại sư cảnh, bốn người cùng gật đầu.
“Báo cáo, còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
“Nga My phái cũng có người ở khu vực này.”
“Cái gì?”
“Mặc dù chỉ là một chấp sự võ sư đỉnh phong, nhưng dù sao cũng là người của Nga My phái.”
“Hừ, chúng ta thái thượng trưởng lão đã đạt đến Tông Sư cảnh hậu kỳ, có gì phải sợ? Tối nay liền đến thu phục Long Hổ Môn.”
Trần Hùng, một trong những tên đại sư cảnh cất tiếng:
“Ta đề nghị lần này thu phục chỉ đến mức là dừng, không nên gây án mạng. Ai biết Nga My phái quan hệ với Long Hổ Môn thế nào? Chúng ta không gây án mạng còn dễ nói, nếu quả thật gây án mạng, Nga My phái kéo Tông sư
cảnh cường giả đến đây, cũng không phải chúng ta mấy cái trưởng lão có
thể xử lý. Thái thượng trưởng lão cũng chưa chắc sẽ rời tổng bộ đến đây. Dù sao Liệt Hỏa giáo vẫn còn có Tông Sư cảnh cường giả nhìn ngó ở đấy.”
Bốn tên trưởng lão đều gật đầu đồng ý.
…
Giang Minh đang tu luyện ở trong phòng. Chân Khí trong người hắn càng
lúc càng nhiều. Ắt hẳn sắp tới liền có thể đột phá đến Luyện Khí kỳ chín tầng.
Luyện Khí kỳ chỉ có chín tầng, sau đó liền là Trúc cơ kỳ. Một khi Giang
Minh đột phá Trúc Cơ kỳ, lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên một mảng lớn. Trúc cơ kỳ tu sĩ không phải số lượng Luyện khí kỳ có thể bù đắp được
đấy. Bởi vì Trúc cơ kỳ tu sĩ, chân khí đã hóa lỏng, trở thành chân
nguyên cường đại.
Giang Minh chợt cảm thấy có bốn luồng sức mạnh tiến tới võ quán Long Hổ Môn, lập tức hắn biết rằng náo nhiệt sắp đến.
Giang Minh liền lấy ra một cái Biến hình phù cấp năm. Biến hình phù dùng để biến đổi hình dáng, cấp độ càng cao, thời gian càng dài. Giang Minh
giữ lại biến hình phù cấp năm, có thể kéo dài vài ngày.
Đính biến hình phù lên ngực, Giang Minh lập tức biến thành hình tượng của hắn ở Thiên Long thế giới lúc mười tám tuổi.
“Không tệ. Thật lâu không có ở hình dạng này.”
Giang Minh cười cười nhìn mình trong gương, sau đó lắc mình một cái biến mất tại chỗ. Liền sau đó hắn xuất hiện tại một cây cổ thụ bên trong võ
quán Long Hổ Môn.
…
“Rầm!”
Cửa võ quán Long Hổ Môn bị đạp bay. Bốn tên đại sư cảnh cùng mười sáu tên võ sư cảnh đỉnh phong tiến vào Long Hổ Môn.
“Mau, đi thông báo các vị võ sư, có địch tấn công!”
Đám võ giả của Long Hổ Môn vội vàng la lên, rất nhanh có một tên liền chạy đi thông báo.
Đám người Thông Thiên Giáo cũng không có tiến tới tấn công. Bọn hắn đợi Long Hổ Môn cao tầng tập trung, một lần thu phục.
Không ai nói gì, không khí chợt im lặng một cách bất thường.
“Vị nào đại giá Long Hổ Môn? Vũ Long xin được bái kiến!”
Một âm thanh trầm bổng vang dội khắp Long Hổ Môn, đây chính là Vũ Long,
đại sư cảnh sơ kỳ duy nhất (trên danh nghĩa) của Long Hổ Môn.
Vũ Long thân hình từ trên mái nhà phi xuống, kèm theo sau đó, sáu vị võ sư cảnh của Long Hổ Môn đều xuất hiện.
Lã Thiên Sơn cất tiếng hỏi:
“Các ngươi là cao tầng của Long Hổ Môn?”
“Không sai! Xin hỏi các hạ là?”
“Lã Thiên Sơn.”
“Trần Hùng.”
“Lục Chí Minh.”
“Mạc Cốc.”
“Chúng ta là người của Thông Thiên Giáo!”
Lại là bốn vị đại sư cảnh? Người thấp nhất cũng là đại sư cảnh sơ kỳ,
cao nhất chính là Lã Thiên Sơn, đại sư cảnh Hậu kỳ. Vũ Long trong lòng
liền trầm xuống.
“Các vị thuộc Thông Thiên Giáo, đối với chúng ta võ quán nhỏ cách xa vạn dặm. Xin hỏi các vị đến đây có ý gì?”
Lã Thiên Sơn liền đáp:
“Chúng ta vâng lệnh giáo chủ Thông Thiên Giáo, tới đây truyền giáo. Các
ngươi Long Hổ môn rất may mắn liền được Thông Thiên Giáo chúng ta chọn
trúng làm đại lý tại G thành này. Chỉ cần các ngươi hướng Thông Thiên
Giáo tỏ lòng trung thành, vậy chúng ta chính là người một nhà. Nếu
không…”
Lã Thiên Sơn liền ngừng một lát, tỏ ý rõ ràng, nếu Long Hổ Môn không
phục tùng Thông Thiên Giáo, vậy bọn hắn liền ra tay tấn công rồi.
Người đến bất thiện a. Vũ Long cùng sáu vị võ sư trong đầu liền toát ra ý nghĩ như vậy.
Vũ Long trầm giọng đáp:
“Ta Long Hổ Môn cùng quý giáo vốn không bên nào phạm bên nào. Huống hồ
các vị xa như vậy lại muốn chúng ta phục tùng, có phải hay không coi
chúng ta đất nước không có người? Ta Vũ Long tuy chỉ là một võ giả thấp
cấp nhưng cũng xin đứng ra mời các vị so tài một phen.”
Vũ Long cũng không có cách nào. Một mình hắn không thể bảo toàn bản thân hắn, đừng nói bảo toàn mọi người của Long Hổ Môn. Chỉ còn cách từng
người so đấu mới có thể may mắn gỡ lại đại cục.
Vũ Long bản thân cũng không có tự tin nào đối phó một trong bốn đại sư
cảnh, hơn nữa ba người trong đó hắn cảm nhận thấy khí thế rất mạnh, rõ
ràng là đại sư cảnh lâu năm, thậm chí người mạnh nhất Lã Thiên Sơn kia
rất có thể là đại sư cảnh hậu kỳ. Bất quá nếu bọn họ đồng thời xuất thủ, Long Hổ Môn hôm nay chắc chắn sẽ bị diệt.
Lã Thiên Sơn cũng thưởng thức Vũ Long anh dũng, cũng biết ý tứ của Vũ
Long. Bất quá hắn cũng không có để trong lòng mà sảng khoái đáp ứng. Dù
sao bọn hắn lần này đến là để thu phục, không phải để giết người.
Quy tắc đấu rất nhanh được định ra, Vũ Long cùng bảy vị võ sư cảnh chiến đấu với bảy người bên Thông Thiên Giáo, thứ tự tự chọn, chỉ cần bên nào đứng vững đến người cuối cùng là được.
Trong phòng hội đàm.
“Ca, chúng ta làm gì bây giờ?”
Vũ Nguyệt lo lắng hỏi.
“Còn làm thế nào được nữa. Chúng ta nhất định phải ứng chiến. Ta cũng không nghĩ chúng có thể bỏ qua cho võ quán chúng ta được.”
Vũ Long buồn rầu đáp.
“Bên kia quá nhiều người, lại toàn bộ là võ sư đỉnh phong trở lên. Lần
này ta, quán chủ, Vũ Hổ, Vũ Phong cùng Vũ Phi xuất chiến. Vũ Nguyệt cùng Vũ Sơn tu vi quá kém, lên chỉ có thể bị thương, không giúp được gì.”
Vũ Long rất nhanh làm ra quyết định.
“Ca, chúng ta có thể chiến đấu a!” Vũ Nguyệt cùng Vũ Sơn liền đứng ra phản đối.
“Được rồi, các ngươi không cần nói nữa! Các ngươi lén mang mọi người rời võ quán, đến trú nhờ bên Huynh Đệ Hội. Huynh đệ hội là bang phái người
thường, võ giả không được phép trực tiếp ra tay. Bọn hắn hiện không đại
sát giới, ai biết chúng ta chiến bại xong có đại sát giới hay không?” Vũ Hổ cắn răng nói.
“Nhưng mà…”
“Không nói nữa. Nguyệt nhi, ngươi mang Băng nhi cùng có đám võ sinh rời đi.”
Vũ Chiến liền dứt khoát nói.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1