“Chủ nhân, ngươi có thêm một lần quay thưởng trung cấp nữa.”
Nghe Tiểu Linh nói vậy, Giang Minh vui mừng sử dụng luôn vòng quay thưởng.
Có vẻ quay thưởng trung cấp chưa bao giờ làm Giang Minh thất vọng. Hắn lại đạt được một lần hộp quà nữa.
“Chúc mừng chủ nhân học tập được chế phù kỹ năng!”
Giang Minh liền cảm nhận được trong đầu nhiều ra rất nhiều thông tin
liên quan đến chế phù. Bất quá lần này tinh thần lực của hắn lại không
lên cấp. Tuy vậy Giang Minh cũng không có quá thất vọng, bởi vì hắn biết tinh thần lực rất khó tiến lên.
Tiêu hóa kiến thức phù triện trong đầu, Giang Minh hỏi:
“Tiểu Linh, hiện tại ta nên tu luyện công pháp nào?”
“Chủ nhân có thể lựa chọn các công pháp tiên cấp, có thể đủ đáp ứng chủ
nhân tu luyện đến Hư Tiên cảnh. Dù sao chủ nhân đạt tới Nguyên Anh kỳ,
hệ thống sẽ tặng cho chủ nhân các công pháp tu luyện cấp ba, có thể giúp chủ nhân một mạch tu đến Thánh Đế cảnh.”
Tiểu Linh nghĩ một chút rồi nói:
“Theo ý ta, hiện tại chủ nhân cũng có phong hệ dị năng, không bằng trực
tiếp tu luyện Phong Vân Quyết sao? Có thể giúp chủ nhân hiểu được Phong
Vân pháp tắc, qua đó tăng cường ngươi dị năng.”
Giang Minh ngẫm nghĩ một lúc, liền thấy đề nghị này không tệ. Hắn liền bắt đầu nghiên cứu Phong Vân Quyết.
Bởi vì tinh thần lực tăng cao, Giang Minh ngộ tính cũng không cần phải
bàn cãi. Chỉ cần nửa canh giờ, hắn đã nắm vững hoàn toàn Luyện Khí pháp
môn của Phong Vân Quyết.
Cũng là lúc nên nghỉ một chút, tối nay đột phá Tiên Thiên cảnh đi. Giang Minh hiếm thấy cho phép mình nghỉ ngơi nửa ngày.
………………………………
Long Hổ Môn võ quán.
Long Hổ Môn là một võ quán có bề dày hơn năm mươi năm lịch sử. Võ quán
ngoài việc tu luyện võ thuật, còn cưu mang giúp đỡ dân nghèo, nhận nuôi
trẻ mồ côi. Vì vậy danh tiếng Long Hổ Môn võ quán cũng vang rất xa. Mặc
dù võ quán không thu phí bảo hộ, nhưng hàng năm, người dân trong vùng
cũng vui vẻ đóng góp duy trì võ quán. Bên cạnh đó, võ quán cũng nhận
được một khoản ủng hộ từ Huynh Đệ hội, Hồng Diệp hội, khiến cho đời sống các võ sư trong võ quán cũng không đến nỗi nào.
Long Hổ Môn ghét ác như thù, vì thế võ sư trong quán rất nhiều lần ra
tay hành thiện trừ ác. Chỉ tiếc là nhân lực có hạn, cộng thêm ý muốn
tranh đấu không lớn, phạm vi ảnh hưởng của võ quán vì vậy cũng chỉ giới
hạn ở khu Đông Bắc thành phố.
Lúc này tại võ quán đại sảnh, một đám người đang ngồi trong đó, sắc mặt
nghiêm trọng. Ngồi vị trí chủ vị là một trung niên nhân khoảng bốn mươi
tuổi, sắc mặt cương nghị, toàn thân tỏa ra khí thế bất phàm. Đây chính
là Môn chủ Long Hổ Môn, Vũ Chiến, đại sư cấp cao thủ. Tiếp theo ngồi ở
hai bên là sáu vị thanh niên nam nữ trẻ tuổi. Lớn nhất mới có hai mươi
sáu, nhỏ nhất mới có mười bảy tuổi.
“Huynh đệ hội vừa thông báo, Hắc Long hội đang dần mang độc phiến vào
đến Đông Bắc khu vực. Bọn họ muốn chúng ta cùng nhau đưa ra giải pháp,
bởi vì bên Hắc Long hội vừa xuất hiện một võ sư cảnh tên là Kha Lâm.”
Thanh niên vừa nói chuyện là Vũ Đế - Vũ Hổ, một trong Lục Đế của Long Hổ Môn. Tuổi vừa hai mươi bốn, võ sư cảnh giới đạt tới tám mươi năm nội
lực. Ở cái tuổi này, không thể nghi ngờ Vũ Hổ là một võ học kỳ tài.
“Cha, chúng ta trực tiếp tiêu diệt Hắc Long hội đi. Không thể để bọn chúng lộng hành như vậy được.”
Thiếu nữ ngồi hàng ghế thứ ba bên trái phẫn nộ lên tiếng. Nàng là võ sư
trẻ nhất, tân tấn võ sư Nguyệt Đế - Vũ Nguyệt, một đời thiên kiêu của
Long Hổ Môn. Vũ Nguyệt hiện tại mới có mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú có vài phần anh khí.
“Hắc Long hội cũng không phải dễ diệt như vậy. Dù ngươi là võ sư cảnh, cũng không thể nào chống lại vũ khí hạng nặng đi.”
Vũ Chiến lắc đầu phản đối.
“Chẳng lẽ cứ để bọn hắn lớn lối như vậy?”
Một thanh niên khoảng mười tám tuổi, cau mày nói. Hắn chính là Quyền Đế - Vũ Sơn, một thân quyền pháp cao thâm, vũ sư cảnh sáu mươi hai năm nội
lực.
Mọi người đang trầm lặng, bỗng một thanh niên trẻ mặc võ phục, trông hết sức thê thảm chạy vào nói:
“Môn chủ, Vũ Băng tiểu muội bị bắt đi rồi!”
“Cái gì?” – Bảy người trong phòng đồng thanh hỏi.
Thanh niên lớn tuổi nhất trong phòng vội vàng túm lấy vai áo thanh niên
trẻ tuổi. Người này chính là võ sư mạnh nhất trong Long Hổ Môn, Long Đế - Vũ Long, một thân cường đại khí lực, võ sư cảnh chín mươi sáu năm nội
lực. Chỉ cần thêm một năm nữa là có thể đạt tới võ sư đại viên mãn,
trong vòng mười năm nhất định đạt tới đại sư cảnh giới.
“Người nào bắt Băng nhi đi?”
Vũ Long lớn tiếng hỏi. Trong Long Hổ Môn, Vũ Băng là tiểu muội mà mọi
người cưng chiều nhất, nàng bốn năm trước được Vũ Chiến nhặt về khi còn
trong nôi.
“Ta cũng không biết, bọn hắn trực tiếp tấn công chúng ta, sau đó bắt Vũ
Băng muội muội đi. Ta vừa tỉnh dậy liền chạy về đây báo tin.” Thanh niên khổ sở nói. Hắn cùng với bốn vị võ sinh khác dẫn Vũ Băng đi mua kem,
vậy mà tất cả đề bị tấn công từ phía sau, đến ai ra tay cũng không rõ.
“Sao lại như thế?” Vũ Long tức giận, muốn chạy ra khỏi cửa truy tìm thì
bị một người cản lại. Người này chính là Phong Đế - Vũ Phong, một thân
khinh công tuyệt đỉnh, tốc độ nhanh nhất Long Hổ Môn.
“Vũ Phong, ngươi sao lại cản ta?”
“Đại ca, ngươi không cần chạy đi. Nếu phải đi thì là ta, bởi vì tốc độ
ta nhanh nhất. Các ngươi ở lại đợi tin. Ta không tin bọn hắn bắt Vũ Băng mà không có mục đích gì. Ta nghi ngờ đây là một âm mưu nhằm chia rẽ để
tiêu diệt chúng ta từng bộ phận.”
Mọi người cau mày. Xác thực có khả năng này. Nếu mọi người đều chia ra truy lùng, rất có thể sẽ trúng phải độc thủ của kẻ địch.
“Yên tâm, mình ta lúc rút chạy sẽ tiện hơn rất nhiều. Huống hồ ta nghĩ,
rất nhanh những kẻ bắt cóc kia sẽ liên lạc với chúng ta.”
Lúc này điện thoại trong võ quán vang lên. Vũ Chiến bước lại nhấc máy.
“Vị nào?”
“Hắc hắc, là Vũ Chiến võ sư đi? Các ngươi tiểu công chúa Vũ Băng đang ở trong tay chúng ta.”
Vũ Chiến sắc mặt trầm xuống hỏi:
“Các ngươi muốn gì?”
“Không có gì đặc biệt. Chúng ta muốn Long Hổ Môn bảy vị võ sư, gồm Lục
Đế và ngươi, trong ba ngày không ra khỏi võ quán. Sau đó chúng ta sẽ đưa Vũ Băng tiểu thư trở về không tổn hao gì. Nếu không, hắc hắc…”
Vũ Chiến cảm thấy vô cùng không ổn, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
“Các ngươi lời nói, chúng ta tin được sao?”
“Các ngươi không có lựa chọn. Nếu ai trong số bảy vị võ sư đi ra khỏi
Long Hổ Môn, chúng ta sẽ trực tiếp gửi thi thể tiểu thư Vũ Băng lại võ
quán đi.”
Nói xong điện thoại trực tiếp cúp.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1