Ngày hôm sau, Mộc Nhã cùng Vũ Băng và Diệp Lỗi xuất hiện lúc sáng sớm trong sân của Giang Minh.
“Minh (Giang Minh) (Lão đại)”
Đám người đồng thanh kêu lên.
“Các ngươi đợi ta làm cái gì nha?” Giang Minh nhìn ba tiểu tử đang đứng nghiêm túc trước mặt mình, có chút khó hiểu.
Vũ Băng nói:
“Minh, ngươi có thể hay không cho Mộc Nhã một cái vòng tay…”
Giang Minh cười cười nói:
“Tưởng chuyện gì, cho.”
Nói xong cũng đưa cho Mộc Nhã một cái vòng tay y hệt của Vũ Băng, chỉ có điều của Vũ Băng là màu trắng có viền xanh da trời, của mộc nhã là viền màu xanh lá cây.
“Cám ơn Giang Minh.”
Mộc Nhã ngọt ngào nói, nàng liền hí hửng đeo cái vòng tay vào. Ngay khi đeo vào, sắc mặt Mộc Nhã biến đổi.
“Giang Minh, cái này…”
“Ngươi gọi ta Minh được rồi. Có chuyện gì vậy?”
“Ta cảm thấy toàn thân nặng thêm rất nhiều.”
“Ta tưởng Vũ Băng có nói cho ngươi về vòng tay công dụng rồi?”
Giang Minh khó hiểu quay sang nhìn Vũ Băng.
Vũ Băng lắc đầu nói:
“Ta cái gì cũng chưa nói.”
Giang Minh cười cười gật đầu. Sau đó giải thích cho Mộc Nhã kỹ càng.
Giang Minh cả buổi sáng cũng chỉ nhìn Mộc Nhã cùng Vũ Băng và Diệp Lỗi
luyện tập. Hắn cũng chưa muốn cho Mộc Nhã công pháp, muốn theo dõi Mộc
Nhã mấy ngày, qua đó tìm xem có công pháp nào thích hợp với nàng hay
không.
Hai ngày sau, Giang Minh được Tĩnh Nguyệt gọi đến phòng làm việc của
nàng. Trong phòng Giang Minh thấy được một vị sư thái khuôn mặt hiều
hậu, đang ngồi uống trà.
Tông sư cảnh ba trăm năm công lực!
Giang Minh liếc mắt liền nhận ra tu vi của vị sư thái này. Nếu hắn không nhầm, vị sư thái này chính là sư phụ của Tĩnh Nguyệt.
Tĩnh Nguyệt thấy Giang Minh tiến vào liền đứng dậy cười nói:
“Giang Minh, ngươi đến rồi, ngồi đi.”
“Lão sư, ngươi cũng đừng đứng, nếu không ta tổn thọ mất.”
Giang Minh cười khổ nói.
“Tiểu tử xin chào sư thái.”
Giang Minh cũng rất lễ phép hướng Huyền Tâm ôm quyền.
“Thiếu hiệp khách khí, mời ngồi.”
Huyền Tâm ân cần nói.
Đợi Giang Minh ngồi xuống, Huyền Tâm liền trước mở miệng:
“Giang thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao. Xin hỏi lệnh sư quý tính đại danh là gì?”
Giang Minh cười đáp:
“Sư phụ từ lâu ở ẩn, nói đã quên mất tên mình. Chỉ để cho tiểu tử một cái ký danh là Lâm mà thôi.”
Huyền Tâm nghe vậy, trong lòng cũng không có ngạc nhiên lắm. Phần lớn các cao thủ hiện nay đều chủ yếu ẩn danh tính, ẩn cư.
“Thiếu hiệp có thể cho ta xem qua cái kim châm lần trước được không?”
Giang Minh rất hào phóng, gật đầu rồi đưa ra cái kim làm bằng Định Hải
Trầm Thiết. Có thể cái kim này đối với người khác cực kỳ trân quý, nhưng đối với Giang Minh thì nó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Định Hải Trầm Thiết cũng là Giang Minh từ chỗ Tiểu Linh lấy được. Tiểu
Linh thân là tiên đế, cũng không coi trọng gì cái này mặt hàng, tùy tiện vung pháp lực cải tạo cương thiết thành Định Hải Trầm Thiết, muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu.
Huyền Tâm cũng không có nói nhiều, sau khi xem thật kỹ kim châm liền trả lại cho Giang Minh. Sau đó quay sang Tĩnh Nguyệt gật đầu một cái.
Tĩnh Nguyệt từ phía sau mang lên một cái hộp to dài cùng một cái hộp nhỏ đặt lên bàn.
Huyền Tâm đặt tay lên cái hộp nhỏ nói:
“Trong này có hai hạt giống Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm, một Hồng
Dương Thụ hạt giống, hai Tử Linh Chi hạt giống, một Thiên Lộ Tuyết Thảo
hạt giống. Các hạt giống này đều còn sống, tuy nhiên điều kiện nảy mầm
thật sự rất khắc nghiệt…”
“Về việc gieo trồng, sư thái cũng không cần bận tâm, đó là việc của sư
phụ ta. Những hạt giống này ta thay mặt sư phụ ta đồng ý với sư thái về
chuyện sửa kiếm. Sư thái chỉ cần giao kiếm cho ta là được rồi. Sau ba
ngày ta sẽ mang kiếm đến đây cùng với lấy hạt giống đi.”
Giang Minh cũng rất thức thời nói sẽ sửa kiếm xong mới thu thù lao, nhất thời khiến Huyền Tâm an tâm không ít. Tất nhiên Huyền Tâm đối với Giang Minh lời nói cũng tin tưởng một phần. Sau khi nhìn cái kim châm kia,
cảm nhận khí tức mới mẻ, Huyền Tâm đã tin tưởng đằng sau tên tiểu tử
trước mặt này là một vị thần cấp thợ rèn.
Huyền Tâm cũng không có nghĩ Giang Minh lừa gạt nàng, bởi vì nàng đã nắm hết thông tin về Giang Minh gia đình trong tay, quả thật biết Giang
Minh cùng Vũ Băng vẫn luyện tập chung một chỗ. Vũ Băng sư phụ hẳn là
Giang Minh sư phụ. Sư phụ của một vị thiên tài đại sư cảnh chắc chắn
cũng không cần thiết đi lấy một cây kiếm gãy về làm gì.
Giang Minh mở chiếc hộp đựng kiếm ra. Trong hộp có một thanh kiếm gãy
cùng một chiếc vỏ kiếm tinh xảo. Thanh kiếm gãy vẫn tỏa ra khí thế khác
thường, hiển nhiên chính là thần kiếm Ỷ Thiên Kiếm.
“Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong…”
Giang Minh trong miệng lẩm bẩm.
Huyền Tâm nghe được liền thở dài nói:
“Thiên hạ vẫn còn Đồ Long Đao, nhưng lại khuyết thiếu Ỷ Thiên Kiếm. Nếu
lệnh sư có thể chữa được tốt chính là đại ân nhân của Nga My phái.”
“Sư thái không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Sư phụ ta có nói nhận người
thù lao thì sẽ làm hết sức. Quan hệ của chúng ta chỉ là giao dịch, sư
thái cũng không cần để trong lòng. Tiểu tử sẽ mang kiếm về đưa sư phụ
ngay hôm nay.”
“Tốt lắm, ta sẽ ở đây chờ tin tốt của thiếu hiệp.”
Giang Minh gật đầu nói:
“Đã vậy, xin tạm biệt sư thái, tiểu tử đi về vấn an sư phụ.”
Giang Minh sau đó liền rời đi.
Sửa một Ỷ Thiên Kiếm thượng phẩm phàm binh là một chuyện quá đơn giản.
Kể cả trước khi Giang Minh ở thế giới Thiên Long đều có thể dễ dàng làm
được, đừng nói hiện tại đã là Luyện Khí tám tầng, lỡ tay đều ra trung
phẩm pháp khí trở lên.
Tất nhiên nhận thù lao của người, làm việc cũng cần nghiêm túc một chút. Giang Minh sau khi về tới nhà liền mang Ỷ Thiên Kiếm vào trong Động
Tiên sửa chữa.
Giang Minh vừa vào trong Động Tiên, một luồng không khí thanh mát đập vào mặt hắn.
Động Tiên sau hai năm được linh khí bồi dưỡng đã hoàn toàn biến hóa.
Hiện tại Động Tiên rộng tới hơn năm trăm km, chia làm bốn khu vực, tượng trưng cho bốn mùa xuân hạ thu đông. Ở giữa là nơi tự nhiên tụ linh đại
trận, linh khí đã gần đậm đặc lại thành dạng sương mù.
Bốn khu vực lúc này, trừ khu mùa đông vẫn còn hơn ba phần tư trống trải, còn lại các khu vực khác đều đã trồng trọt hơn nửa.
Giang Minh lấy Ỷ Thiên Kiếm ra nhìn ngắm một hồi.
“Không tệ, đúng như trong truyện có đề cập, thuần túy làm bằng huyền thiết.”
Về thế nào sửa Ỷ Thiên Kiếm, Giang Minh đã quyết định tốt lắm. Hắn cũng
không có mang Ỷ Thiên đem sửa mà quyết định luyện chế lại một thanh Ỷ
Thiên Kiếm hoàn toàn mới.
Một ngón tay đặt lên kiếm, Giang Minh âm thầm niệm trong đầu:
“Phân giải!”
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1