Giang Minh trở về trong sự hò reo của tất cả mọi người trong thành. Hắn nhanh chóng cùng tám nữ từ biệt Kiều Phong, sau đó khinh công rời đi. Giang
Minh không thích ồn ào. So sánh với việc được vạn người tung hô, hắn
thích yên bình ở Phiêu Miểu Sơn hơn.
Một tháng sau.
Giang Minh đang ngồi đọc các báo cáo về tình hình võ lâm hiện tại. Bên
cạnh Giang Minh là bốn nữ Chung Linh, Mộc Uyển Thanh, A Tử, Vương Ngữ
Yên.
“Ồ, Đoàn Dự đã thành công cưới được Tây Hạ công chúa, Đại Lý đang ăn mừng.”
“Đoàn Dự đại ca thật là giỏi.”
Chung Linh tươi cười nói. Nàng cùng Mộc Uyển Thanh, Vương Ngữ Yên cuối
cùng đã biết mình chính là con gái của Đoàn Chính Thuần. Lúc Vương Ngữ
Yên cùng mọi người biết nàng là con gái Đoàn Chính Thuần, bốn nàng nhìn
Giang Minh với ánh mắt kỳ lạ.
Giang Minh lúc đó hỏi:
“Các ngươi nhìn gì ta?”
Chung Linh cười khúc khích nói:
“Giang đại ca, ngươi thật là giỏi, rõ ràng lừa đến bốn người thân tỷ muội nha.”
Mộc Uyển Thanh gật đầu:
“Phải đấy, tiện nghi cho phu quân ngươi.”
Giang Minh: nếu ta nói cho các ngươi, ta từ đầu đã biết các ngươi là
thân tỷ muội, không biết các ngươi sẽ nghĩ gì. Tất nhiên điều này Giang
Minh sẽ không bao giờ nói, kể cả sau này nói cho các nàng bí mật về hệ
thống, Giang Minh cũng không nói ra bí mật hắn nắm giữ cốt truyện Thiên
Long Bát Bộ.
“Ồ, Mộ Dung Phục điên không khỏi, giờ này đành phải ở Yến Tử Ổ, mỗi ngày cùng A Bích chơi bịt mắt bắt dê.”
Giang Minh: số hắn chính là không thoát khỏi bị điên, trong tiểu thuyết cũng thế, bây giờ cũng thế.
“Này, Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác cuối cùng bái Vô Danh Tăng làm sư phụ, quyết tâm tu thành chánh quả.”
Giang Minh: cái này không thay đổi, bọn hắn vốn cũng có tuệ căn…
“Vô Nhai Tử đồng thời cùng Thiên Sơn Đồng Lão, Lý Thu Thủy về chốn nông thôn ẩn dật.”
Giang Minh: tiện nghi cho Vô Nhai Tử, cuối cùng ba vị sư tỷ muội, hắn
tóm cả ba. Đồng Lão bây giờ lại trông như thiếu nữ hai mươi tuổi nữa
chứ, thật sự rất tiện nghi cho hắn. Ách, ta thế nào đầu óc lại đen tối
như vậy?
“Đoàn Chính Thuần cùng các vị phu nhân cuối cùng đã chấp nhận sống chung.”
Giang Minh: tiện nghi cha vợ thật là giỏi, cuối cùng cũng đã dọn dẹp xong những gì hắn reo rắc ra.
“Hư trúc và Diệp Nhị Nương đã tìm thấy, bọn hắn ở một thôn trang. Hư Trúc đã hoàn tục, cùng một cô nương địa phương kết hôn.”
Giang Minh: phù, ít nhất Hư Trúc ngươi không thành quang côn, cũng tránh cho ta phải một phen áy náy.
“Du Thản Chi vẫn sống tại Tụ Hiền Trang. Tụ Hiền Trang giờ đổi tên thành Du Thị Sơn Trang.”
Giang Minh: ta nghĩ có lẽ hắn có thể thoát khỏi kiếp quang côn. Có lẽ…
“Cái Bang giờ do Ngô Trường Phong làm bang chủ, Từ trưởng lão cùng Toàn Quán Thanh bị lật đổ, phế võ công.”
Giang Minh: quả báo a. Mưu mô lật đổ, cuối cùng cũng không giữ lại được chức bang chủ.
Kiều Phong bên kia cũng thường thư từ, hắn cùng A Châu hai vợ chồng rất
khỏe. Đứa con trong bụng mới chưa đầy ba tháng, Kiều Phong đã nghĩ đặt
tên cho con, còn hỏi ý kiến Giang Minh nữa. Giang Minh cũng thư lại, nói hắn quả thật dốt đặc trong chuyện đặt tên, nhưng Kiều Phong cứ nhất
quyết yêu cầu hắn đặt tên. Kiều Phong nói, con hắn được Bạch Y Chiến
Thần đặt tên là một sự kiện vinh dự, khiến Giang Minh cười khổ, thư về
hai cái tên: con trai đặt tên là Kiều Vô Song, con gái đặt tên là Kiều
Minh Nguyệt.
Giang Minh không có nghĩ, khi hắn mang Chung Linh bốn nữ đi khỏi thế
giới này, Kiều Phong quả thật vì nhớ đến nghĩa đệ mà đặt tên cả con trai cả con gái của mình theo ý Giang Minh. Kiều Vô Song sau này trở thành
bang chủ Cái Bang, còn Kiều Minh Nguyệt được Vô Nhai Tử cùng Đồng Lão,
Lý Thu Thủy chân truyền Tiêu Dao phái võ công, chính thức trở thành Tiêu Dao chưởng môn, chủ nhân Linh Thứu cung.
Hình như mình còn quên một cái gì đó. Giang Minh cau mày, hắn nghĩ mãi không ra.
Tặc lưỡi cho rằng sự tình mình quên chính là sự tình không quan trọng, Giang Minh nhanh chóng quên mất chuyện này.
Nhìn Chung Linh bốn nữ, Giang Minh mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng ôm từng
người một. Bốn nữ mặt đỏ bừng, tận hưởng Giang Minh ôm ấp. Các nàng
không biết, Giang Minh gặp lại các nàng sẽ là rất lâu sau này. Nhưng vì
thời gian dừng lại, các nàng cũng sẽ chẳng cảm thấy gì hết.
Giang Minh ôm các nàng xong, trực tiếp yêu cầu Tiểu Linh đưa mình về Không gian hệ thống.
“Chủ nhân!”
Tiểu Linh hưng phấn bay vòng vòng quanh người Giang Minh.
Giang Minh mỉm cười nói:
“Tiểu Linh, ta muốn đi thế giới khác. Thiên Long Thế giới thời gian đóng băng.”
“Chủ nhân, có một điều ngươi cần chú ý.”
“Điều gì?”
“Bởi vì hệ thống được kích hoạt, sẽ có một số lượng người cũng theo đó mà trọng sinh đến các thế giới khác.”
“Lại có chuyện này?”
“Ân, tuy rằng số lượng cực kỳ ít, nhưng một hai người có thể sẽ có.”
“Thế bọn họ có hệ thống như ta không?”
“Không có, bọn họ chỉ là những linh hồn ngẫu nhiên vào một thế giới mà
thôi. Họ không như chủ nhân, được hệ thống hỗ trợ hết mức. Họ tử vong
nghĩa là chính thức tử vong, hoặc có thể xuyên việt hoặc trọng sinh sang thế giới khác. Không như chủ nhân có thể tự do lựa chọn thế giới, thế
giới bọn họ xuyên việt hoặc trọng sinh là ngẫu nhiên.”
“Nếu chỉ có một hai người thì không sao. Còn gì nữa không?”
“Không có, chủ nhân, mời chọn thế giới tiến vào đi.”
“Để ta xem, tiếp tục Xạ Điêu Thế Giới đi!”
“Xạ Điêu Thế Giới, điểm yêu cầu miễn phí, đẳng cấp yêu cầu không. Chủ nhân xác định?”
Giang Minh gật đầu đáp:
“Ân, tiến tới đi.”
“Được rồi, chủ nhân chuẩn bị! Thiên Long Thế Giới đóng băng! Hệ thống khởi động, Xạ Điêu Thế Giới!”
Một hố đen xuất hiện dưới chân Giang Minh, do đã có lần đầu, lần này Giang Minh cũng không có hét lên như lần trước.
Tiểu Linh thì thào:
“Chủ nhân đã tiến vào rồi, kiểm tra thông tin!”
Một màn hình hiện lên phía trước mặt Tiểu Linh, ngón tay nhỏ chỉ vào màn hình, nói ra tiếng:
“Xem nào, Xạ Điêu Thế Giới,
Gia tộc: Phùng gia.
Hình thức: Trọng Sinh.”
Bỗng Tiểu Linh trợn tròn mắt ra nhìn, sau đó khóe miệng nở nụ cười.
Một lúc sau, tiếng Giang Minh từ hệ thống vang lên:
“Ta XXX hệ thống đấy!”
(Hết quyển một – Thiên Long Bát Bộ)
Lời tác giả: vậy là quyển một đã kết thúc, cũng đã đi được một tháng chặng đường. Cám ơn mọi người đã ủng hộ.
Thiên Long thế giới thuần túy là dựa theo cốt truyện Thiên Long Bát Bộ mà diễn tả ra. Thế giới tiếp theo sẽ không như vậy.
Như theo đã nói ở cuối chương bốn mươi tám trên là mỗi ngày sắp tới sẽ chỉ ra một chương, mong mọi người thông cảm.
Quên mất, tác giả xin phép nghỉ ngơi hai ngày để ổn định cốt truyện
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1