Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã gần hai năm trôi qua.
“Ngọc Yến tỷ!”
Thiếu niên năm nào giờ đã cao lớn. Khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn, nụ
cười tự tin nở trên môi. Mộ Dung Vô Song hiện tại đã mười bảy tuổi, cao
một mét bảy mươi lăm, một thân quần áo màu đen.
Thiếu nữ năm nào cũng đã trưởng thành. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh
thành, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh buộc hai sợi buộc tóc màu trắng, một thân quần áo màu trắng như thiên sứ.
Phùng Ngọc Yến mỉm cười hỏi:
“Vô Song, ngươi đã luyện thành công sao?”
“Ân, ta đã luyện thành công!”
Vô Song cao hứng gật đầu. Cuối cùng hắn cũng đã luyện thành võ công mà Phùng Ngọc Yến dạy cho.
“Ngọc Yến tỷ, chúng ta đi gặp Quách Tĩnh và Hoàng Dung đi!”
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Ngươi về chuẩn bị, cũng nói cho phụ thân mẫu thân ngươi đi. Chúng ta đi ra ngoài chắc cũng phải mất một khoảng thời gian dài đấy.”
“Ngọc Yến tỷ, võ công của ngươi rốt cuộc cao đến mức nào?”
Vô Song chợt hỏi. Hắn bản lãnh đều là vị tỷ tỷ này chỉ giáo, mặc dù hai
người chưa chính thức so tài với nhau, nhưng hắn luôn luôn có cảm giác
Ngọc Yến tỷ tỷ rất mạnh, nội lực tu luyện càng lâu, hắn càng có cảm giác này.
Hai năm qua, Vô Song dựa vào Cửu Dương Chân Kinh đã nâng mức nội lực của mình lên hai trăm chín mươi lăm năm, thẳng vượt qua Âu Dương Phong. Kèm theo Càn Khôn Đại Na Di, Giáng Long Thập Bát Chưởng, Tiêu Dao Bộ chân
truyền từ Phùng Ngọc Yến, ngũ tuyệt căn bản khó có thể là đối thủ của Vô Song.
Phùng Ngọc Yến thì càng kinh khủng. Nàng ra đời đã có hai ngàn năm nội
lực, mười sáu năm qua chưa một ngày nghỉ ngơi tập luyện. Hiện tại nội
lực Phùng Ngọc Yến đã kinh khủng đạt tới bốn ngàn bốn trăm năm công lực, chỉ cần một thời gian tích lũy có thể đạt tới năm ngàn năm công lực,
tiến tới đột phá vào Tiên Thiên Chi Cảnh.
Nhưng khi dạy võ cho Vô Song, Phùng Ngọc Yến chưa bao giờ ra tay, nhiều
lắm là chỉ thi triển Tiêu Dao Bộ né tránh, khiến cho Vô Song không cách
nào biết được thực lực chân chính của Phùng Ngọc Yến. Vô Song chỉ biết,
tỷ tỷ của hắn sâu không lường được, khiến hắn không tự chủ được mà vô
cùng ngưỡng mộ nàng.
Phùng Ngọc Yến nghe Mộ Dung Vô Song hỏi, nàng nở nụ cười khuynh thành rồi nói:
“Ta kỳ thật cũng không biết a. Nhân chuyến này đi xem thử xem.”
Vô Song nhìn Phùng Ngọc Yến cười mà ngẩn người một lúc. Phùng Ngọc Yến bất đắc dĩ nói:
“Ngươi tại sao lại ngẩn người? Ngươi đã biến thành chân chính đại nam hài chăng?”
Vô Song xấu hổ nói:
“Ngọc Yến tỷ, ngươi thật đẹp. Ta là nữ mà còn không thể kiềm chế khi nhìn ngươi.”
Phùng Ngọc Yến cười khổ, xem ra đi ra ngoài phải che mặt lại. Đồng thời
cảm thấy ngày xưa Mộc Uyển Thanh che mặt là chí lý lắm. Phùng Ngọc Yến
bây giờ khuôn mặt thậm chí có thể so ngang ngửa Vương Ngữ Yên. Do tu
luyện nội công rất cao nên làn da thậm chí còn đẹp mịn màng hơn cả Vương Ngữ Yên. Đấy là còn chưa chính thức bước vào tiên thiên, nghe nói võ
giả tiến vào tiên thiên, toàn thân được tẩy tủy hoàn toàn, khiến cho ưu
điểm còn thể hiện ra rõ ràng hơn nữa.
Tối hôm đó, Phùng Ngọc Yến nói ý muốn cùng Mộ Dung Vô Song đi dạo chơi
giang hồ một đoạn thời gian. Mộ Dung Vô Song võ công cao, Phùng Danh
biết. Chính hắn đã nhìn thấy Mộ Dung Vô Song một chưởng đập bay gốc cây
có đường kính ba tấc. (ba mươi cm)
Phùng Danh cùng Đại phu nhân ủng hộ Phùng Ngọc Yến nhiệt tình khiến
chính Phùng Ngọc Yến bản thân nghi ngờ không biết có chuyện gì khiến phụ mẫu lại gật đầu đồng ý nhanh như vậy. Trong đầu Phùng Ngọc Yến cũng
toát ra một lý do, nhưng nàng nhanh chóng lắc đầu cười bỏ qua.
Đồng dạng xin phép có Mộ Dung Vô Song nhà Mộ Dung. Mộ Dung Vũ nghe con
trai muốn mang mỹ nhân Phùng Ngọc Yến đi du lịch giang hồ, tuy không
muốn, nhưng nghĩ bản lĩnh của con trai từ khi học võ thuật với cao nhân
bí ẩn, hiện tại cao hơn mình nhiều lắm, căn bản đảm bảo an toàn cho cả
hai người, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Đồng thời Mộ Dung Vũ cũng dặn
dò con trai bảo vệ Phùng Ngọc Yến thật cẩn thận, sớm về nhà kẻo trễ nải, khiến Mộ Dung Vô Song trong lòng cũng kỳ quái, không biết trễ nải cái
gì. Nhưng cuối cùng hắn cũng không mở miệng ra hỏi.
Thế nhưng cả hai bên gia đình đều không biết, đôi trẻ căn bản sẽ không
xảy ra cái gì gọi là lửa gần rơm hay tình thanh mai trúc mã ở đây cả, và người không cần bảo vệ nhất ở đây lại chính là thiếu nữ xinh đẹp thoạt
nhìn cực kỳ vô hại và yếu đuối Phùng Ngọc Yến.
Sáng hôm sau, Phùng Ngọc Yến cùng Mộ Dung Vô Song hai người cưỡi ngựa song song hướng Trung đô Bắc Kinh tiến tới.
Hành trình thật ra cũng thuận lợi, chính là trên đường thỉnh thoảng có
vài tên cướp xông ra định cướp sắc Phùng Ngọc Yến, cuối cùng bị Mộ Dung
Vô Song một chưởng đánh chết. Lần đầu giết người Mộ Dung Vô Song cũng
nôn thốc nôn tháo, Phùng Ngọc Yến nhìn lắc đầu, đúng là bề ngoài đàn ông nhưng linh hồn vẫn là cô gái ngây thơ, cần rèn luyện nhiều lắm.
Tới ngày thứ bảy, Phùng Ngọc Yến chợt nghe thông báo có nhiệm vụ, vội
vàng mở bảng nhiệm vụ ra. Quả nhiên có hai nhiệm vụ chính tuyến và một
nhiệm vụ phụ tuyến:
Nhiệm vụ chính tuyến:
[Đảm bảo Quách Tĩnh và Hoàng Dung không chết.]
Phần thưởng: một vạn điểm hệ thống, danh vọng thưởng một ngàn điểm, một vòng quay sơ cấp.
Thất bại: danh vọng về linh.
[Đảm bảo Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công không chết tại Lâm An]
Phần thưởng: một vạn điểm hệ thống, danh vọng thưởng một ngàn điểm, một vòng quay sơ cấp.
Thất bại: danh vọng về linh.
Phùng Ngọc Yến nhíu mày, Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở thế giới này lại có
thể có nguy hiểm trí mạng? Càng kỳ quái là Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất
Công cũng có nguy hiểm trí mạng? Điều này rất không hợp lý.
Nhưng trong đầu Phùng Ngọc Yến lúc này đột nhiên hiện ra lời Tiểu Linh
đã từng nói: “sẽ có một số lượng người cũng theo đó mà trọng sinh đến
các thế giới khác.”
Hiện tại bên cạnh Phùng Ngọc Yến đã có một người trọng sinh là Mộ Dung
Vô Song rồi, rất có thể còn có một kẻ khác có khả năng gây nguy hiểm cho bốn người vừa nói, hơn nữa rất có thể không chỉ có một kẻ.
Phùng Ngọc Yến cũng không thật sự lo sợ có tu chân cường giả ở thế giới
này. Thế giới này linh khí căn bản không có, có vác công pháp hỗn độn
cấp ra luyện ngàn năm cũng chẳng ra nổi giọt chân khí nào, đừng nói đột
phá tới luyện khí kỳ tức tiên thiên kỳ cường giả.
“Ngọc Yến tỷ!”
Phùng Ngọc Yến chợt nghe Vô Song gọi. Nàng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Không có, ta thấy ngươi tự nhiên ngẩn người.”
“Ta không sao, chỉ là có chuyện suy nghĩ.”
“Ngọc Yến tỷ, chúng ta sắp tới Bắc Kinh, ngươi nên đeo mạng che mặt, tránh cho phiền toái.”
“Ân.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó mang lên mạng che mặt. Nàng biết sức tấn
công của khuôn mặt mình. Trên đường đi đã tiêu diệt vài tên cướp. Khả
năng vào trong thành sẽ kéo theo rắc rối nhiều hơn, chẳng bằng trực tiếp che lại.
Nhìn xuống nhiệm vụ phụ tuyến, Phùng Ngọc Yến tiếp tục cau mày.
[Dùng y thuật cứu một trăm người]
Phần thưởng: một vạn điểm hệ thống, danh vọng thưởng một vạn, một vòng quay sơ cấp.
Thất bại: cứu không được một người coi như thất bại, trừ một ngàn danh vọng.
Cái này rất mất thời gian nha. Phùng Ngọc Yến lắc đầu. Nàng phải đi theo bảo vệ Quách Tĩnh và Hoàng Dung, hơn nữa ở Lâm An lại phải bảo vệ thêm
Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công. Xem ra chỉ có thể hoàn thành sau khi
kết thúc nhiệm vụ chính tuyến. Phùng Ngọc Yến nhẹ thở ra, tay đóng màn
hình hệ thống lại.
Trời dần ngả tối, cuối cùng hai người đã tới Trung Đô Bắc Kinh, hai người rất nhanh tìm một khách điếm thuê hai phòng ngủ lại.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1