Đồng Lão thu công, gật đầu nói:
“Được rồi, chúng ta quay về Linh Thứu Cung thôi.”
Giang Minh gật đầu, bỗng nhiên hắn cảm thấy một người đang khinh công
rất nhanh về phía mình. Giang Minh cau mày nhìn về hướng người kia.
Đồng Lão thấy Giang Minh có biểu hiện lạ, sau đó chừng hai mươi giây
cũng cảm thấy có người đến. Đồng Lão cả kinh, cảm giác lực của vị sư đệ
này quả thực quá cao.
Hai mươi giây sau, một bóng trắng khinh công đến trước mặt mọi người.
Người đến là một nữ nhân, quần áo sắc phục màu trắng, trên mặt có mạng
che. Nữ nhân vừa tới, Đồng Lão mặt ngưng trọng, khí thế vọt lên.
“Sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Nữ nhân lạnh nhạt nói, trong hàm chứa sát khí. Câu nói đã thể hiện rõ
thân phận của nữ nhân mới đến, nàng là Lý Thu Thủy, sư muội của Đồng Lão và Vô Nhai Tử. Đồng thời là tiện nghi sư tỷ của Giang Minh.
Đồng Lão hừ một tiếng nói:
“Sư muội, ngươi đến thật đúng lúc.”
Lý Thu Thủy đáp:
“Sư tỷ, ân oán của chúng ta kết thúc thôi.”
Nói xong giơ tay lên tấn công Đồng Lão.
Giang Minh cau mày, Thiên Sơn chiết mai thủ sao? Giang Minh rất nhanh
dùng ngón tay điểm vào chưởng của Lý Thu Thủy, bàn tay Lý Thu Thủy lập
tức bị lệch hướng.
Lý Thu Thủy mặt biến sắc, ở đâu ra một cao thủ có thể dùng một ngón tay
cản lại chưởng của mình? Nếu là giúp đỡ của Đồng Lão, hôm nay mình sẽ
rất nguy hiểm. Đồng thời Lý Thu Thủy đối với chính mình chủ quan nhận
định Giang Minh trẻ tuổi vậy võ công cũng sẽ không cao đi nơi nào, cảm
thấy rất hối hận.
Lý Thu Thủy nhìn Giang Minh ánh mắt lo ngại, hỏi:
“Ngươi là ai?”
Sau đó liếc mắt nhìn qua đám người Vương Ngữ Yên, nhìn đến Vương Ngữ Yên, Lý Thu Thủy ánh mắt co rút lại một cái.
Đồng Lão cười khúc khích nói:
“Sư muội, giới thiệu cho ngươi, đây là tân chưởng môn sư đệ Giang Minh.”
Lý Thu Thủy tuy ở Tây Hạ, nhưng hơn một tháng đi đường cũng biết được
gần đây có xuất hiện một người trẻ tuổi tên là Giang Minh, được gọi là
Bạch Y Công Tử, không khỏi nhìn Giang Minh nhiều hơn hai mắt nói:
“Bạch Y Công Tử Giang Minh?”
Giang Minh nghe vậy cũng gật đầu cười nói:
“Sư tỷ, sư đệ Giang Minh khấu kiến!”
Lý Thu Thủy thanh tỉnh trở lại mới nhớ ra là Đồng Lão nói Giang Minh là tân chưởng môn sư đệ, vội hỏi:
“Sao ngươi lại là chưởng môn? Vô Nhai Tử còn sống không?”
Giang Minh trả lời:
“Sư tỷ, ngươi ngồi, mọi sự nói sau.”
Lý Thu Thủy biết hôm nay có muốn tấn công Đồng Lão e rằng cũng không
được, vị sư đệ này võ công thâm sâu bao nhiêu nàng cũng không nhìn rõ
tới, bèn ngồi xuống.
Giang Minh thuật lại sự việc xảy ra ở núi Lôi Cổ, Lý Thu Thủy nghe xong
biết Vô Nhai Tử còn sống, trong lòng phức tạp vô cùng. Dù sao nàng cùng
Vô Nhai Tử cũng có một đoạn thời gian là vợ chồng, cũng có với nhau một
đứa con gái. Chỉ là rất lâu rồi không gặp được nhau.
Thở dài một cái, Lý Thu Thủy cũng quỳ xuống nói:
“Lý Thu Thủy bái kiến chưởng môn.”
Giang Minh dùng tay nâng Lý Thu Thủy lên. Sau đó nhìn mạng che mặt của Lý Thu Thủy hỏi:
“Sư tỷ, nghe nói khuôn mặt của ngươi bị hủy?”
Lý Thu Thủy căm hận nhìn Đồng Lão sau đó bất đắc dĩ gật đầu.
Giang Minh cười cười nói:
“Ta nói ta có thể chữa khuôn mặt cho sư tỷ, sư tỷ liệu có tin?”
Lý Thu Thủy nghe lời Giang Minh nói như sấm đánh ngang tai, run rẩy hỏi:
“Sư đệ ngươi nói thật?”
Giang Minh gật đầu, sau đó nói:
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Lý Thu Thủy cuống lên:
“Sư đệ, mời nói.”
Giang Minh cười cười nói tiếp:
“Ta muốn Vô Nhai Tử, Lý sư tỷ ngươi và Đồng Lão không được tấn công lẫn nhau. Ba người muốn ở cùng một chỗ.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão đồng thanh:
“Không được!”
Sau đó hai người quay sang lườm nhau.
Giang Minh cười khổ nói:
“Hai vị sư tỷ, Vô Nhai Tử vốn cũng không chọn các ngươi a.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão cau mày, Lý Thu Thủy hỏi:
“Sư đệ, ngươi nói thế là ý gì?”
Giang Minh lắc đầu, rồi hỏi lại:
“Sư tỷ, ngươi có một muội muội rất giống ngươi?”
“Ngươi nói Thu Sương?”
Đồng Lão hỏi.
Giang Minh gật đầu nói:
“Ta có xem qua bức họa Vô Nhai Tử sư huynh luôn mang theo người, trong
bức họa, cô gái có một nốt ruồi dưới mắt phải. Lý sư tỷ không có nốt
ruồi dưới mắt phải, vậy là người kia chỉ có thể là tiểu muội của Lý sư
tỷ.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão đều đứng như trời trồng, hai người đồng thời thì thào:
“Thật sự là như vậy? Vậy chúng ta bao nhiêu năm qua đã làm cái gì?”
Giang Minh lắc đầu, sau đó nói:
“Bất cứ việc gì đã xảy ra, ta mong hai vị sư tỷ có thể chung sống hòa
bình cùng sư huynh. Chúng ta vốn là người một nhà. Hiện tại hai vị sư tỷ tuổi tác đã cao, còn sống được mấy năm nữa mà cứ tranh đấu? Chi bằng
dành thời gian ở bên người mình yêu quý, đấy mới là vương đạo.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão nghe xong rung động, thì thào:
“Ở bên người mình yêu quý mới là vương đạo?”
Hai người sau đó nhìn nhau. Lý Thu Thủy nói:
“Bất kể thế nào, ta muốn nhìn bức tranh kia một lần.”
Đồng Lão cũng gật đầu nói:
“Ta cũng muốn nhìn một lần. Nếu Vô Nhai Tử yêu là ngươi, ta cũng sẽ bỏ
qua, ta chỉ mong có thể sống cạnh Vô Nhai Tử. Về phần danh phận, ngươi
tới là được.”
Lý Thu Thủy tròn mắt. Đây là vị sư tỷ ngày xưa vì đánh ghen đuổi giết,
hủy dung chính mình, là người bao năm qua tranh đấu với mình hay sao?
Đồng Lão nhìn Lý Thu Thủy tròn mắt, miệng cười khổ nói:
“Chúng ta cũng chẳng sống được bao năm nữa, đánh nhau mãi thật sự vô vị. Ta chỉ muốn nhìn hắn mỗi ngày, từ giờ cho đến cuối cuộc đời thôi.”
Lý Thu Thủy ánh mắt phức tạp nhìn Đồng Lão, sau đó nhìn Giang Minh hỏi:
“Sư đệ, ngươi nói ngươi chữa được mặt của ta?”
Giang Minh gật đầu, sau đó đổi một ngàn điểm lấy một viên Sinh Cơ Đan,
loại đan dược này có thể chữa được hầu hết các loại vết thương da thịt,
đặc biệt có công dụng tẩy sẹo.
Đưa đan dược cho Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy không nghi ngờ gì, tháo mạng
che mặt rồi trực tiếp nuốt xuống. Giang Minh gật đầu, Lý Thu Thủy này
đầu óc thông minh quyết đoán, cũng phi thường tàn nhẫn. Nếu không phải
mình mạnh hơn nàng, thật khó để thuyết phục nàng chấp nhận mình là
chưởng môn Tiêu Dao Phái.
Lý Thu Thủy vừa đưa đan dược nuốt xuống, cảm thấy đan dược biến thành
một đám nước, sau đó bụng trở nên ấm, có một luồng khí di động trong cơ
thể mình, sau đó di chuyển đến khuôn mặt. Lý Thu Thủy cảm thấy khuôn mặt mình trở nên mát mát. Nàng không dám sờ lên mặt vì sợ để lại di chứng.
Dưới con mắt ngạc nhiên của sáu người Vương Ngữ Yên, khuôn mặt toàn sẹo
của Lý Thu Thủy dần dần trở nên mịn màng, các vết sẹo dần thu nhỏ lại
rồi biến mất.
Tới khi toàn vết sẹo biến mất, Lý Thu Thủy lúc này cảm thấy luồng khí ấm áp vừa rồi tiêu tán, mở mắt, sau đó sờ lên mặt mình.
Cảm nhận khuôn mặt trơn láng không một vết sẹo, Lý Thu Thủy nước mắt
chảy dài. Vị cao thủ giết người như nghóe này lúc này như tiểu nữ sinh,
ôm mặt khóc nức nở.
Đồng Lão lúc này không còn cảm thấy có một chút gì cừu hận Lý Thu Thủy,
ngược lại thấy mừng cho nàng. Đồng thời mọi người cũng vô cùng ngạc
nhiên nhìn về Giang Minh, không ngờ hắn lại có loại đan dược nghịch
thiên như vậy. Không những sẹo trên mặt Lý Thu Thủy biến mất, mà tóc của Lý Thu Thủy bạc trắng đã trở lại đen nhánh.
Chung Linh hỏi:
“Giang đại ca, viên thuốc vừa rồi là thuốc gì?”
Giang Minh mỉm cười đáp:
“Viên thuốc kia là độc môn bí truyền của sư phụ ta, cực kỳ khó điều chế. Sư phụ trước khi qua đời chỉ cho ta một viên, nói là thuốc này chỉ còn
một viên duy nhất, công dụng tuy có nhưng chủ yếu là để tẩy sẹo.”
Trong đầu Giang Minh liền vang lên tiếng Tiểu Linh:
“Chủ nhân, ngươi cũng đủ sang đấy, dĩ nhiên dùng Sinh Cơ Đan để tẩy sẹo. Ngươi phải biết Sinh Cơ Đan còn có thể tẩy mọi loại bệnh xấu trong khi
luyện công, còn có thể chữa lành vết thương không chí mạng. Ngươi lại
dùng để tẩy sẹo!”
Giang Minh nghe Tiểu Linh nói xong, cười cười không trả lời lại. Đối với hắn, việc có thể hòa giải ân oán giữa ba người Vô Nhai Tử còn quý hơn
một viên đan dược một ngàn điểm nhiều.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1