Liệt Hỏa Giáo tổng bộ.
“Báo cáo giáo chủ, thái thượng trưởng lão xuất quan rồi.”
Hỏa Vân Tà Thần nghe vậy vui mừng lao tới một khu nhà gần đấy. Khu nhà
này chính là nơi thái thượng trưởng lão của Liệt Hỏa Giáo, Vân Chiến
Cuồng bế quan.
Đứng trước cửa, Hỏa Vân Tà Thần nói với mấy tên giáo chúng:
“Các ngươi rời khỏi khu này, chuyện ở đây không cần nói ra.”
“Rõ.”
Hỏa Vân Tà Thần đi vào bên trong, cung kính quỳ xuống nói:
“Cha!”
“Lạc Thiên, vào đi.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Hỏa Vân Tà Thần tên thật chính là Vân Lạc Thiên, cha của hắn là thái
thượng trưởng lão của Liệt Hỏa Giáo, đồng thời cũng là tiền nhiệm giáo
chủ Vân Chiến Cuồng. Vân Chiến Cuồng giao Liệt Hỏa Giáo cho Vân Lạc
Thiên đã gần mười năm, một mực bế quan trùng kích Tông Sư bốn trăm năm
công lực.
“Cha, chúc mừng ngươi đã đột phá Tông Sư hậu kỳ!”
“Ha ha, Lạc Thiên, mấy năm nay có chuyện gì xảy ra không?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chính là Thông Thiên Giáo ba năm gần đây liên tục khiêu khích chúng ta.”
“Thông Thiên lão già kia thực lực vốn cùng ta tương đương. Tuy nhiên
hiện tại ta đã vượt qua hắn, chúng ta có thể toàn diện triển khai tấn
công Thông Thiên Giáo được rồi.”
“Vâng. Còn một vấn đề nữa…”
Nghe Vân Lạc Thiên ngập ngừng, Vân Chiến Cuồng cau mày hỏi:
“Có vấn đề gì?”
“Chúng ta hai năm trước cử một chấp sự tiến về G thành, bị một bí ẩn cao thủ một chiêu diệt sát.”
“Hả? Đã điều tra được gì chưa?”
“Không có, ta cử thêm một vị hộ pháp cùng bốn chấp sự đi, không sai biệt lắm đều một chiêu bỏ mình…”
“Ồ, ngươi có đầu mối gì không?”
“Không có, ta sợ thiệt hại nhân lực, lại không dám tự tiện rời đi tổng
bộ, cho nên hai năm gần đây cũng chỉ phái vài giáo chúng võ nghệ thấp
kém đi nghe ngóng tin tức.”
“Ừ, ngươi làm thế là đúng. Chúng ta bây giờ cũng chưa cần điều tra G
thành vội, toàn lực tấn công Thông Thiên Giáo mới là việc chính.”
“Vâng!”
…
Tan học, Giang Minh mang theo kiếm đến phòng làm việc của Tĩnh Nguyệt.
“Tĩnh Nguyệt lão sư, ta đến giao đồ.”
Cửa phòng lập tức mở ra, Tĩnh Nguyệt vội vàng nói:
“Đã xong rồi? Mời vào!”
Giang Minh vào phòng, hắn thấy Huyền Tâm đang đứng đấy, ánh mắt sáng lên nhìn hắn, chính xác là nhìn cái hộp sau lưng hắn.
Giang Minh cười cười nói:
“Sư thái, sự việc thuận lợi hơn ta tưởng. Sư phụ chỉ cần nửa ngày liền sửa xong rồi.”
“Thật sao? Quá tốt!”
Giang Minh đặt cái hộp lên bàn, sau đó nói:
“Sư thái, mời ngài kiểm tra.”
Huyền Tâm gật đầu, tay run rẩy từ từ mở ra chiếc hộp dài.
Chiếc hộp vừa mở ra, một luồng không khí tân thời mát lạnh tràn ra
ngoài. Một thanh kiếm cùng một chiếc vỏ kiếm tinh xảo hiện ra trước mắt.
“Ỷ Thiên… Ỷ Thiên Kiếm cuối cùng cũng được sửa chữa rồi…”
Huyền Tâm cùng Tĩnh Nguyệt ánh mắt rưng rưng mà vui mừng nhìn chằm chằm vào cây kiếm.
Huyền Tâm hai tay run run cầm Ỷ Thiên Kiếm lên. Chỉ thấy kiếm phát ra
một tiếng ngân, như một đứa trẻ vui mừng gặp lại người thân.
Nhìn Huyền Tâm cùng Tĩnh Nguyệt hai người mê mẩn xem kiếm, Giang Minh chỉ ngồi một chỗ mỉm cười.
Một lúc sau, Huyền Tâm mới thở ra một hơi, cẩn thận đặt kiếm vào trong hộp, cười khổ nhìn Giang Minh nói:
“Giang thiếu hiệp, không có ý tứ, thật sự là thất thố rồi…”
“Sư thái không cần câu nệ như vậy. Đổi lại là ai thì cũng như vậy thôi.”
Huyền Tâm gật đầu, Tĩnh Nguyệt bên cạnh mang ra một cái hộp nhỏ đưa cho Giang Minh rồi nói:
“Trong hộp này đã có đủ sáu cái hạt giống. Giang Minh, ngươi kiểm tra lại đi.”
Giang Minh thần thức đảo qua liền biết hạt giống đã đầy đủ, hắn cũng làm lệ mở ra, bên trong quả thật có sáu cái hạt giống.
Giang Minh cười cười nói:
“Sư thái, ngài có còn hạt giống sao? Sư phụ ta có mấy viên linh đan, không biết ngài có hứng thú không này?”
Huyền Tâm ngạc nhiên hỏi:
“Sư phụ của thiếu hiệp chẳng lẽ còn là một vị luyện đan sư?”
“Không sai biệt lắm.”
“Thiếu hiệp có các loại đan dược gì?”
“Cũng không ít. Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao có thể chữa gãy xương, tổn thương
gân mạch, Nhất Thọ Đan kéo dài một năm tuổi thọ, Tẩy Tủy Lộ giúp tẩy tủy phạt cốt, tăng cường độ bền kinh mạch…”
Huyền Tâm chợt cắt ngang:
“Cái gì? Thiếu hiệp có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Còn có cả Tẩy Tủy Lộ?”
Giang Minh gật đầu rồi nói:
“Chỉ cần có những hạt giống như thế này, một hạt giống tương đương với
nửa cân Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, hai hạt giống nửa cân Tẩy Tủy Lộ. Còn có
một số đan dược khác như Băng Tâm Đan giúp tu luyện tránh tẩu hỏa nhập
ma, một hạt giống hai mươi viên, Minh Tĩnh Trà giúp tăng cường ngộ tính, hai hạt giống một cân. Chỉ cần có hạt giống để đổi nha.”
Giang Minh cười híp mắt nhìn Huyền Tâm ánh mắt đờ đẫn.
Mấy giây sau, Huyền Tâm mới thở một hơi rồi nói:
“Ta cần một ít thời gian chuẩn bị, không biết sư phụ của thiếu hiệp còn muốn đổi bao nhiêu loại hạt giống?”
“Có bao nhiêu đổi bấy nhiêu. Sư phụ ta hiện rất cần những cái hạt giống này.”
“Tốt, ta sẽ về môn phái thu thập hạt giống. Trong vòng nửa tháng sẽ lại phiền toái thiếu hiệp giao dịch cùng lệnh sư.”
“Sư thái khách khí.”
Giang Minh đang định cáo từ thì Huyền Tâm chợt nói:
“Giang thiếu hiệp, thiếu hiệp có biết giải Vô Địch Thiếu Niên Thế Giới hay không?”
“Ân? Tiểu tử xác thật không biết, mong sư thái chỉ giáo.” Giang Minh hứng thú hỏi thăm.
Từ chỗ Huyền Tâm, Giang Minh rốt cuộc đã hiểu vì lý do gì mà Quốc An Cục lần trước đến hỏi thăm thông tin mình và đám Vũ Băng. Đồng thời hắn
cũng vì cách Quốc An Cục thu thập thông tin mà phì cười.
Có lẽ người Quốc An Cục không nghĩ đến là có rất nhiều người không muốn
lộ tài, kể cả để cho đời sau của họ lộ tài. Cho nên nếu chỉ hỏi mồm qua
người trong môn phái, chắc chắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều thiên tài.
Nhưng cái này cũng không có vấn đề gì, vì Quốc An Cục cũng công bố rộng
rãi đến các tông môn về vòng loại rồi. Chắc hẳn sắp tới Long Hổ Môn cũng được thông cáo tới nơi. Điều đáng nói là ở đây những tán tu cũng được
hoan nghênh dự vòng loại. Tất nhiên độ tuổi là từ mười lăm tuổi trở
xuống, tu vi là từ võ giả trở lên.
Hỏi han kỹ càng, Giang Minh vui vẻ ra về, để lại Huyền Tâm cùng Tĩnh Nguyệt đang mê mải ngắm nhìn Ỷ Thiên Kiếm.
Cầm trong tay hộp hạt giống, Giang Minh tùy tiện vứt vào trong Động
Tiên. Đối với những cái hạt giống này, tin tưởng Tiểu Linh chăm lo vô
cùng tốt.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1