Từ đằng xa, Giang Minh liền chứng kiến tất cả.
Nhìn Lý Hữu Bằng thống khổ ôm hạ thân gục xuống, Giang Minh sau gáy cũng thấy ớn lạnh, âm thầm chia buồn cùng hàng này.
“Thiếu chủ! Các ngươi… các ngươi…” Tân Thụ sợ hãi kêu to. Lần này xong
rồi, thiếu nữ này tuyệt đối không nương chân. Một cước kia chắc chắn đem Lý Hữu Bằng trứng toái sạch!
Tân Thụ trong lòng hối hận không thôi. Nếu hắn cản Lý Hữu Bằng xuống xe
thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Tân Thụ cũng biết hắn chắc chắn sẽ
không có quả ngon để ăn, nhưng còn nước còn tát, hắn cũng chỉ biết nhấc
điện thoại gọi về Lý gia.
Lục Tuyết Nghi nhìn Tân Thụ gọi điện, hừ lạnh một cái, cũng nhấc điện thoại ra gọi.
Tề Thông Thiên bắt máy, nghe Lục Tuyết Nghi nói qua liền nổi trận lôi đình:
“Lý gia sao? Tốt lắm, từ nay G thành không còn Lý gia nữa!”
Nói xong liền cúp máy, nhấc máy bàn đánh mấy cuộc gọi.
…
Lý gia.
“Cái gì? Ngươi nói đại thiếu gia bị người khác đá bạo trứng?”
Lý gia gia chủ Lý Minh Vũ tức giận đập bàn.
Người Lý gia nhao nhao muốn dẫn đi bắt lại hai cái kia nàng, Lý Minh Vũ cũng gật đầu, đích thân tập trung mọi người lại.
Chưa đầy mười phút, hàng chục tên bảo vệ cùng với mấy vị võ sư khách khanh đều tập hợp lại.
Lý Minh Vũ đang định xuất phát thì điện thoại của hắn đổ.
“Chuyện gì?”
Lý Minh Vũ lạnh nhạt hỏi. Rất nhanh mặt hắn biến sắc, từ hồng hào thành trắng bệch, sau thành tái nhợt.
Chiếc điện thoại rớt xuống mặt đất vỡ tan, Lý Minh Vũ hai chân run rẩy ngã xuống thì thào:
“Lý gia… Lý gia xong rồi…”
Đúng lúc này, ngoài cửa bị phá tung, hơn chục nhân thủ mặc đồ đen lao vào, tay cầm kiếm bắt đầu thi hành chém giết…
Toàn Lý gia bỗng dưng biến mất khỏi G thành, không ai biết, không ai hay. Tất cả mọi chuyện đều như cơn gió thoáng qua…
…
Lại nói ở chợ Đông Thành, đám người Vũ Nguyệt vẫn đang đứng lạnh lùng nhìn Lý Hữu Bằng ôm hạ thân kêu gào.
Vũ Nguyệt càng nghe hắn gào, khuôn mặt càng lộ vẻ chán ghét. Nàng liền
tiến lên, đạp cho Lý Hữu Bằng một cước vào mặt. Hàng này liền bất tỉnh,
thế giới yên bình.
Vũ Băng lộ vẻ tò mò, tiến lại gần Vũ Nguyệt hỏi:
“Nguyệt tỷ, ngươi chỉ dùng một cước rất nhẹ, tại sao hắn lại thống khổ như vậy?”
Vũ Nguyệt cười cười vuốt tóc Vũ Băng giải thích:
“Cái này a? Cái này gọi là Liêu Âm Thối, chỉ cần là giống đực sinh vật liền chịu thua. Ha ha.”
Vũ Băng sáng mắt lên hỏi:
“Ngươi nói thật? Chỉ cần là nam giới liền có thể làm hắn chịu thua?”
“Dĩ nhiên, đây là tuyệt chiêu để chống lại đại sắc lang nha!”
Vũ Nguyệt đắc ý, không nhìn thấy ánh mắt Vũ Băng toát lên vui mừng.
Ở cách đó không xa, Giang Minh rùng mình, hắn bỗng dưng cảm thấy sau gáy lại một đợt lạnh.
Lúc này Mộc Nhã cũng tò mò hỏi:
“Nguyệt tỷ, cái gì gọi là đại sắc lang?”
Vũ Nguyệt gãi đầu:
“Cái này… đại sắc lang là nam giới có nhiều nữ nhân đi!”
Mộc Nhã có vẻ khó hiểu hỏi:
“Kỳ quái, tại sao lại phải là nam giới? Nam giới có nhiều nữ nhân rất xấu sao?”
Vũ Nguyệt nghiêm mặt gật đầu:
“Dĩ nhiên! Cũng giống như Tề bá bá cùng Lục tỷ tỷ chỉ có một nam nhân
cùng một nữ nhân ở bên cạnh nhau mới là đúng. Nếu sau này ngươi gặp được nam nhân tán tỉnh ngươi, mà hắn lại có nữ nhân khác, không ngại dùng
Liêu Âm Thối xử phạt hắn!”
“Nha, rõ ràng! Nhưng nếu nhiều nữ nhân chỉ chịu ở chung với một nam nhân thì sao? Hắn có gọi đại sắc lang sao? Ta nhất định phải dùng chiêu Liêu Âm gì gì đó đánh hắn sao?”
Giang Minh gáy lại một đợt lạnh. Nữ nhân này cũng quá khủng bố đi, lại dạy hư tiểu nha đầu!
“Vũ Nguyệt, ngươi đừng dạy bọn nhỏ những cái này nữa!”
Lục Tuyết Nghi che miệng cười, kết thúc cuộc đối thoại. Bốn nữ lại tiếp
tục đi dạo chợ, hoàn toàn không biết Giang Minh ở cách đó không xa, cũng như không để ý đến bất tỉnh Lý Hữu Bằng cùng hắn quản gia.
“Ai, người ta nói tối độc phụ nhân tâm. Đến giờ cũng được mãn nhãn rồi.”
Nói xong thân hình bé nhỏ liền biến mất tại chỗ.
…
Trong năm ngày kế tiếp, Giang Minh liền buông lỏng mình ở trong sân. Lũ
trẻ cũng không có qua tập luyện, nhưng Giang Minh biết bọn hắn vẫn ngày
ngày vận công trong phòng.
Đến trước khi kỳ hẹn của Quốc An Cục người một ngày, thông tin về vòng
đầu tiên của vòng loại liền được đưa tới từng thí sinh một. Có điều
ngoài dự đoán trước, vòng đầu tiên này lại hết sức đặc biệt, với nội
dung được đưa ra là: “con mồi và thợ săn”.
Cái gọi là “con mồi” và “thợ săn” ở đây chính là cứ mỗi hai thí sinh sẽ
có một người đóng vai trò là “con mồi” và một người đóng vai trò “thợ
săn”.
Mỗi một thí sinh đều có thể biết được mình là con mồi hay thợ săn. Có điều con mồi liền không biết thợ săn sẽ săn mình là ai.
“Con mồi” thí sinh sẽ được phát một cái lệnh bài đặc biệt. Còn “thợ săn” thì sẽ phải đi săn “con mồi” bằng mọi giá để đoạt được lệnh bài.
Vòng đầu này sẽ diễn ra trong năm ngày. Sau năm ngày, “con mồi” mất lệnh bài sẽ bị loại bỏ, “thợ săn” không có lệnh bài cũng sẽ trực tiếp bị
loại bỏ.
Đáng chú ý trong này chính là, lệnh bài cũng không có cái gì giấu hiệu
đặc biệt. Điều này có nghĩa là dù “con mồi” của mình không bị mình cướp
đi lệnh bài, “thợ săn” cũng có thể đi cướp “con mồi” của người khác để
vượt qua vòng đầu. Có điều ngoại trừ “con mồi” được chỉ định, “thợ săn”
sẽ không được biết trước người nào là “con mồi”, người nào là “thợ săn”.
Tất cả “thợ săn” sẽ được miễn phí di chuyển đến khu vực của “con mồi”
của mình, đồng thời cũng sẽ được cung cấp hai thông tin: hình ảnh của
“con mồi” và địa chỉ có thể tìm được hắn.
Long Hổ Môn võ quán.
Trước mặt Giang Minh cùng ba cái tiểu hài tử chính là bốn cái lệnh bài.
Điều này nói rõ ràng rằng, bốn người bọn họ chính là bốn cái “con mồi”
thí sinh.
“Thật tiện, cũng miễn đi công chúng ta phải đi tìm bọn họ.”
Diệp Lỗi cười lạnh nói.
Cũng chẳng đợi được bao lâu, đối thủ liền tới cửa. Lần này là bốn tên thí sinh tuổi từ mười ba đến mười lăm tuổi.
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1