Ngày hôm sau, như thường lệ, y quán sáng sớm lại mở ra. Hơn hai mươi người
đã xếp hàng đứng ở bên ngoài. Khám được cho vài người, Phùng Ngọc Yến
vừa buông bút ghi chép xuống, nàng liền phát hiện người thanh niên hôm
trước đến khám đang ở trước mặt mình. Nhìn khuôn mặt lúc này hồng hào,
không còn xanh xao như hôm nọ, Phùng Ngọc Yến gật đầu, nụ cười xinh đẹp
nở trên môi, nhẹ nhàng nói:
“Độc trong người ngươi đã hoàn toàn được giải trừ, chẳng qua còn một
thang thuốc, ngươi nên uống hết. Uống hết xong có thể an tâm ở nhà,
không cần đến đây nữa.”
Triệu Húc nhìn Phùng Ngọc Yến nụ cười xinh đẹp không kể xiết, nhất thời
ngẩn người ra. Phùng Tiếu Tiếu trông thấy vậy hừ một tiếng, sau đó gào
to:
“Người kế tiếp!”
Triệu Húc bị Tiếu Tiếu hô đánh thức, nhất thời xấu hổ, vội vàng nói:
“Cô nương, đa tạ ngươi đã giúp ta giải độc.”
Triệu Húc trong lòng cũng rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Phùng Ngọc Yến
chỉ nhìn qua hắn đã biết hắn chỉ uống hai thang thuốc. Nhất thời y thuật của nàng trong lòng hắn liền thăng vài cấp bậc.
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Ngươi không cần cảm ơn. Ta cũng không nghĩ gặp lại ngươi ở đây nữa. Nếu ngươi đã không có bệnh, ngươi nên rời đi.”
Trắng trợn thất bại từ vòng gửi xe, Triệu Húc không ngờ lại bị mỹ nhân
đuổi khéo sớm như vậy. Hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi thất
bại.
Không còn cách nào khác, Triệu Húc cả tên cũng chưa kịp nói ra, đành phải cáo từ đi về.
Nhìn Triệu Húc ra khỏi cửa, Tiếu Tiếu nói:
“Lại một kẻ muốn đến tranh giành sư phụ của ta. Mơ tưởng!”
Phùng Ngọc Yến phì cười, lắc lắc đầu rồi gọi người tiếp theo vào khám.
Hôm sau.
“Lại ngươi? Ngươi đến đây làm gì a?”
Tiếu Tiếu bực mình nói với Triệu Húc. Triệu Húc mặt ủy khuất nói:
“Ta đến đây khám bệnh a.”
Tiếu Tiếu ngạc nhiên nhìn lại Triệu Húc, cảm thấy sắc mặt hắn có chút tái xanh, liền nói:
“Sư phụ ta không khám cho ngươi, để ta khám cho ngươi.”
Giỡn hoài, sư phụ là của nàng, nàng nhất định không để ai cướp sư phụ đi mất.
Triệu Húc cũng để Tiếu Tiếu khám bệnh, tranh thủ nói chuyện hỏi han
Phùng Ngọc Yến. Nhưng vừa nói được vài câu, Tiếu Tiếu lập tức nạt hắn im lặng, khiến Triệu Húc vô cùng ấm ức.
Liên tục ba ngày đến xin chữa bệnh, Triệu Húc hầu như không có tiến
triển gì đáng kể, ngoài một vài câu nói chuyện phiếm ra, Phùng Tiếu Tiếu căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện riêng với Phùng Ngọc Yến.
…
Hoàng cung.
“Làm thế nào bây giờ?”
Triệu Húc quả thật rất đau đầu. Chưa bao giờ hắn cảm thấy được việc bắt
được tấm lòng của cô gái lại khó đến như vậy. Hắn bản thân là thiên tử
của một nước, bình thường là các cô gái đến quyến rũ hắn, hắn chưa bao
giờ phải nhọc công đi tán gái.
Hết cách, Triệu Húc đành phải bái kiến mẫu thân mình, thái hậu.
Thái hậu nghe Triệu Húc nghiêm túc nói, nàng cũng rất bất ngờ đồng thời
cũng rất buồn cười. Không ngờ nhi tử đã là vua một nước, vậy mà không có biện pháp lấy được trái tim của một thiếu nữ.
Thái hậu đành phải khuyên:
“Nếu ngươi thật lòng với nàng, nên trực tiếp đối với nàng theo đuổi, chứ không nên hành hạ bản thân như vậy. Sẽ khiến cho nàng thêm coi thường
ngươi.”
Triệu Húc người trong cuộc, đương nhiên rất khó suy nghĩ, chỉ thấy mẫu
hậu khuyên bảo rất đúng, lúc này mới hạ quyết tâm xuống, nhất định phải
được đến người đẹp.
…
“Sư phụ, thật sự ta khâm phục tên kia. Mỗi ngày hắn đến là lại có một vấn đề, hôm thì trúng độc, hôm thì bị thương.”
Phùng Tiếu Tiếu có chút bó tay nói.
“Ngươi cứ mặc kệ hắn là được rồi. Cứ coi như hắn chỉ là bệnh nhân bình thường mà thôi.”
“Nhưng hắn cứ lượn lờ tán tỉnh sư phụ, ta không nhịn được.”
Trình Y Y một bên cười cười nói:
“Tiếu Tiếu, ngươi tính để sư phụ ngươi cô đơn cả đời hay sao?”
“Sư phụ là của ta, không ai có thể cướp!”
Tiếu Tiếu chống nạnh lớn tiếng.
Phùng Ngọc Yến trông mà buồn cười, giơ tay vuốt nhẹ đầu Tiếu Tiếu.
Hôm nay là một ngày hiếm có, bệnh nhân chỉ có hơn mười lăm người. Đến
gần trưa, không còn một bóng dáng người nào nữa xếp hàng, Phùng Ngọc Yến cầm trên tay cốc trà, nhấp một ngụm tận hưởng.
Liếc mắt một chút Tiếu Tiếu, thấy nàng vẫn đang cắm đầu vào đọc những
ghi chép mấy ngày qua, Phùng Ngọc Yến gật đầu hài lòng. Một đồ đệ có
thiên phú, lại chăm chỉ khắc khổ, tôn sư trọng đạo, đó là ước mơ của tất cả các sư phụ trên thế gian này.
Tiếu Tiếu bây giờ đã có gần bốn năm nội lực, đây là thành quả của Tiểu
Vô Tướng Công sau hơn một tháng luyện công. Lúc này Tiếu Tiếu căn bản có thể dùng nội lực khi châm cứu, đạt được hiệu quả tốt hơn nhiều rồi.
Trình Y Y cũng không hề lơi là, nội lực tăng lên rất nhiều. Trước kia so với Vô Song, nội lực của nàng thật kém một khoảng lớn. Hiện tại thì
khoảng cách này đã rút ngắn một chút. Chẳng bao lâu sau Trình Y Y cũng
có thể so với Vô Song được rồi.
Phùng Ngọc Yến có chút nhớ Vô Song, dù sao cùng chung một chỗ mười mấy
năm, lần này cách xa lâu như vậy, không khỏi có chút tưởng niệm. Còn có
thế giới hiện đại, Phùng Ngọc Yến quả thật rất nhớ, nhất thời thất thần…
Đột nhiên, một bó hoa hồng đưa đến trước mặt Phùng Ngọc Yến khiến nàng
giật mình. Nhìn phía trước Triệu Húc đang quỳ gối đưa cho mình bó hoa,
Phùng Ngọc Yến tâm trạng dở khóc dở cười.
“Phùng cô nương, ta thích ngươi!”
Triệu Húc sắc mặt nghiêm túc nói.
“Cái tên khốn kiếp này!”
Tiếu Tiếu đạp một cái, bó hoa bay vào góc tường. Bốn năm nội lực Tiếu Tiếu dĩ nhiên hơn hẳn không võ công Triệu Húc rồi.
Triệu Húc ngỡ ngàng nhìn bó hoa bay vào góc tường, nhất thời bất động.
Phùng Ngọc Yến cũng thấy Tiếu Tiếu có chút quá khích, cần phải chấn
chỉnh, nếu không sau này nàng lại nghĩ sử dụng võ lực thay cho suy nghĩ
thì hỏng bét. Nhưng trước mặt Triệu Húc, Phùng Ngọc Yến cũng không nói
gì, dù sao phải cho Tiếu Tiếu một chút mặt mũi đáy.
“Tiếu Tiếu, tại sao ngươi lại đá bó hoa của ta?”
Triệu Húc lúc này kìm nén không được, tức giận nói.
“Ngươi gọi ai là Tiếu Tiếu?”
“Ngươi không phải tên là Tiếu Tiếu sao?”
“Bổn cô nương tên gọi, không phải ngươi có thể gọi đấy. Thỉnh gọi ta là Phùng cô nương hoặc Phùng tiểu thần y!”
Vẫn đứng một bên xem trò vui Trình Y Y, lúc này đang ôm miệng cười…
“Được rồi, Phùng tiểu thần y, tại sao ngươi lại đá bó hoa của ta?”
Triệu Húc ủy khuất hỏi.
“Ngươi, suốt ngày quấn quít lấy sư phụ ta. Ta không cho phép!”
Tiếu Tiếu hung dữ đáp.
“Nhưng ta thật sự thích Phùng cô nương, hơn nữa nam nhân theo đuổi nữ nhân hoàn toàn là bình thường đi.”
“Sư phụ là của ta, ngươi không có cửa đâu! Hơn nữa, sư phụ ta đã có vị hôn phu rồi, ngươi từ bỏ ý đồ đi thôi!”
Phùng Ngọc Yến nghe đến đây thì trán đầy hắc tuyến. Nàng từ lúc nào có vị hôn phu đây?
“Cái gì? Phùng cô nương, ngươi có vị hôn phu rồi?”
Triệu Húc cả kinh, nhưng đầu óc rất nhanh suy nghĩ. Xinh đẹp như Phùng Ngọc Yến, bị gia đình đính ước là chuyện bình thường đấy.
Phùng Ngọc Yến thấy Triệu Húc hỏi mình, nàng cau mày không biết nên gật
đầu hay lắc đầu, chợt thấy một người bước vào y quán, giọng vui mừng gọi to:
“Ngọc Yến tỷ, ta đã trở lại!”
Bình luận
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1