chương 87/ 800

Thái Nguyên còn gọi là Tịnh Châu. Thiên Long sơn cảnh đẹp như vẽ, hùng vĩ tráng lệ. Từ xưa đã có mỹ từ: "Thái Nguyên một mảnh gấm vóc lụa là, giang sơn cẩm tú"
Có câu: "Người có lúc vui buồn hợp tan, trăng có khi tròn khi khuyết". Chỉ mong đời người được dài thêm để hưởng thụ.
Còn vài ngày nữa là tiết Trung Thu, chỉ thấy hoa đăng treo đầy đường. Không khí tại Thái Nguyên thành hiện giờ thật náo nhiệt. Mọi người qua lại nét mặt ai cũng tràn đầy vui vẻ.
Tại phía sau một tửu lâu trong thành, có hai tiểu tử chừng mười ba, mười bốn tuổi đang nhặt nhạnh đồ thừa.
- "A Tuấn này, thực là tốt nha. Đây toàn là cao lương mỹ vị. Nếu không dừng chân tại đây thì đúng là chúng ta chết đói." Một tiểu tử thấp hơn nói.
Tiểu tử kia cao hơn một chút, bất giác nhướng mày, nắm đấm siết chặt giận dữ nói:" Không sai! Tại Thái Nguyên này chỉ cần chúng ta cố gắng làm việc kiếm một chút bạc, sau này đợi tìm được minh sư chỉ điểm, còn lo không nổi danh thiên hạ.".
- "Đúng vậy" thiếu niên kia sáng ngời ánh mắt.
Bộ dạng của hai thiếu niên này thật gầy gò, tóc tai rối bời, quần áo bẩn thỉu, so với hạng ăn mày cùng đường cuối chợ còn có phần thê thảm hơn.
Người cao tên gọi Long Tuấn, người thấp là Đinh Nghị. Bọn họ đều là cô nhi, từ những nơi rất xa mà trôi dạt tới Thái Nguyên thành. Gặp nhau cùng một chỗ đã ba năm nay, rồi chia sẻ với nhau bao hoạn nạn, đã từng không ít lần đồng sinh cộng tử, so ra với anh em ruột còn muốn thân thiết hơn.
Long Tuấn và Đinh Nghị đều có lòng hào hứng tiến nhập giang hồ. Trong mấy năm nay đều chịu khó tìm kiếm hết Nam lại Bắc, cho nên đối với những động tĩnh của giang hồ cũng biết được đôi phần. Để bái sư học nghệ, lần này hai người Bắc tiến, hy vọng tìm được minh sư chỉ dạy. Họ lên núi muốn học được võ công tuyệt thế để vùng vẫy trong giang hồ.
Nhưng thực là khó khăn vì Đinh Nghị tư chất bị đánh giá là kém nên các môn phái đều không thu nhận hắn. Long Tuấn cũng vì điểm này, không muốn cho huynh đệ hắn phải chia lìa mà cho tới nay cũng nhất quyết không gia nhập một môn phái nào. Hắn vì vậy chỉ chọn cách bỏ đi.
Nghe nói tại Thái Nguyên rất là đông đúc náo nhiệt và phồn thịnh, cho nên hai huynh đệ hắn một tháng trước đã quyết định đến đây.
- "Chính là hai đứa bọn chúng! Dám kiếm ăn ở địa bàn của lão gia. Các huynh đệ, lên cho ta!". Một tên khất cái dẫn theo mười tên khất cái huynh đệ nhằm phía Long Tuấn hai người tiến tới, trầm giọng quát.
Đúng vậy, Long Tuấn hai người khi tới Thái Nguyên hoàn toàn không có quỵ lụy một thế lực nào cũng không chịu nhận ân hưởng của người khác. Bọn họ đều tự thân mình kiếm ăn, do đó đã đắc tội với tên khất cái này.
Đinh Nghị vội vàng hô: "A Tuấn, bọn chúng đã tới, chúng ta chạy mau".
- "Mẹ nó, đúng là chó chết mà. Ngày nào cũng truy đuổi lão tử. Đợi khi lão tử học được võ công, xem còn ai dám khinh phụ lão tử nữa" Long Tuấn vừa chuyển thân vừa ngoạc mồm chửi rủa.
- "Xú tiểu tử các ngươi, đứng lại!". Một đám người vừa truy đuổi vừa quát tháo.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhằm đám người đông đúc trên đường liều mạng chạy vào.
- "Úi chà, đúng là...". Một hán tử bị hai người đẩy liêu xiêu sắp ngã liền ngoạc mồm mắng to.
- "Binh". Long Tuấn vừa chuyển thân đã va ngay vào một đại hán ngược chiều, ngay lập tức chính mình bị đẩy bắn ngược lại, ngã văng về phía Đinh Nghị.
- "Ôi chao!". Long Tuấn ngã quay đơ trên mặt đất, miệng không ngừng la mắng: "Đúng là một lũ không có mắt mà... Đinh đồ tử đâu, mau đỡ ta dậy nhanh lên. Ôi chao!"
- "Mau, bọn chúng phía trước. Mau bắt lấy chúng". Tên khất cái hô hào, đồng bọn của y đã tiến tới.
Đinh Nghị lập tức nâng Long Tuấn dậy: "Bọn chúng đuổi kịp rồi, mau lên".
- "Chạy à. Ta chống mắt xem các ngươi làm sao chạy." Đám người liền tản ra. Mười tên khất cái đã đuổi kịp bọn họ, chỉ hai ba bước đã chia nhau xung quanh vây họ vào giữa.
Long Tuấn từ mặt đất đứng dậy giận dữ nói: "Mẹ nó chứ, vừa rồi tên đui mù nào đụng lão tử đứng lên đây xem nào?"
- "Là ta, vừa rồi ta không có đụng ngươi, là chính ngươi đụng ta đó.". Hán tử vừa lên tiếng đúng là Nhạc Phàm. Sau ba ngày lộ trình, hắn đã tới Thái Nguyên thành, đang thong thả xem náo nhiệt, bất chợt lại gặp một màn kịch.
oOo
Long Tuấn nhìn thấy Bạch phát hán tử bất giác một bụng đang đầy những câu chửi độc ác vốn sắp phát tác đều ngẹn lại ở yết hầu, nói không nên lời.
Tên khất cái cầm đầu bước lên:" Hừ, lần trước bị các ngươi trốn thoát được, lần này các ngươi có mọc cánh cũng không thể thoát".
Đinh Nghị không cam tâm đáp: "Đúng là vô duyên vô cớ thật, tự nhiên sao lại truy đuổi bọn ta?"
Bên kia tên khất cái thấy vậy nói lớn: "Tại đây tất cả khất cái lớn nhỏ đều quy thuận Cái bang, do Cái bang quản lý. Các ngươi đã không hiểu quy củ, đương nhiên bọn ta phải giáo huấn các ngươi. Người đâu không cho chúng xuất thành, đánh chúng cho ta."
- "Hắc.."
- "A! Sao lại cắn tay ta."
- "Nha, trộm này..."
- "Ai da, cái hông của ta..."
- "Ha ha". Một trận ẩu đả loạn xì ngầu liền diễn ra làm mọi người xung quanh cười nghiêng ngả.
- " Chạy mau...". Trong trận ẩu đả, Long Tuấn thừa dịp sờ soạng hầu bao của một hán tử to béo, sau đó hắn đổ tung tóe ra mặt đất rồi hô to: "Ha ha, đúng là thần tài thương tình cấp chúng ta tiền này, mọi người mau tới".
- "Tiền đó là của ta, của ta... hán tử mập mạp kia không kịp nổi nóng nóng vội vàng chạy tới nhặt tiền.
Mặc hắn gào thét gì, chỉ cần tiền rơi trên mặt đất thì đã là của mọi người. Tên khất cái nọ cũng không thèm đếm xỉa gì tới bọn Long Tuấn đang bị vây bắt, vội vàng cúi xuống nhặt tiền, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
- "
Mau mau, ngăn hai tên tiểu tử lại" Đến khi khổ chủ khôi phục lại tinh thần thì Long Tuấn hai người đã sớm cao chạy xa bay.
Nhạc Phàm lại thấy cảnh thị phi, trong lòng sớm buồn bực quay về phía Tạ Tiểu Thanh trầm giọng nói: "
Đã tới Thái Nguyên rồi, cũng là lúc chúng ta nên đường ai nấy đi"
Tạ Tiểu Thanh đang đắm chìm trong không khí vui vẻ náo nhộn của những ngày này, trong lòng hưng phấn cao độ nghe Nhạc Phàm nói vậy chợt như bị dội một gáo nước lạnh.
Nàng nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Nhạc Phàm: "
Đại ca, phải đi sao. Chi bằng ghé qua nhà muội. Huynh xem bây giờ không khí như vậy thật náo nhiệt".
- "
Không được, ta phải trở về sớm một chút, trong nhà còn có người chờ ta". Nhạc Phàm hờ hững đáp, nhưng không ai hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
- "
Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải chia tay". Tiểu Thanh cũng không phải trẻ con nên hiểu được, thấy Nhạc Phàm đang có tâm sự cũng không miễn cưỡng hắn nữa. Nàng cười nói: "Đại ca nếu rảnh tới thăm ta nha"
- "
Nhất định rồi"
- "
Cảm ơn đại ca đã chiếu cố cho Thanh nhi mấy hôm nay. Kỳ thật muội hiểu huynh vì bảo vệ an toàn cho Tiểu Thanh nên mới đi cùng đường với muội. Ta...".
Nhạc Phàm ngắt lời nói: "
Không phải cảm ơn ta, chúng ta chỉ là cùng đường thôi mà".
Tạ Tiểu Thanh lại nói: "
Đại ca, huynh theo ta tới kia, ta có mấy thứ muốn mua tặng huynh". Nói rồi nàng nhắm hướng phía trước chạy tới.
Tại phía đông ngoài thành, trong một căn nhà đổ nát bỏ hoang, Long Tuấn đang nằm vật ra mặt đất thở hổn hển. Trên mặt hắn lúc này nổi lên mấy vết bầm tím.
Đinh Nghị nói: "
Long Tuấn, chúng ta từ nay về sau làm sao bây giờ?".
Long Tuấn nghĩ ngợi một chút, ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh nói: "
Không việc gì, chúng ta sẽ lên kinh đô. Nghe nói nơi đó so với nơi đây còn giàu có hơn, thậm chí thường hay nhặt được bạc trên mặt đất. Nói không chừng chúng ta cũng là nơi đây mà hiển uy đó.".
- "
Nhưng mà trước khi lên đường, chúng ta phải cho tên kia một bài học"
- "
Tên kia? Đúng rồi ha". Đinh Nghị mơ hồ đáp lại.
Long Tuấn hằn học nói: "
Đúng ra là chúng ta đã chạy thoát, con mẹ nó nếu không phải hắn cản lão tử thì mấy tên ăn mày kia làm sao mà đuổi kịp chúng ta.".
- "
Nói không sai. Vậy, chúng ta làm thế nào mà trả thù đây?"
- "
Hắc hắc. Ta vừa rồi đã để ý, hắn nhất định sẽ đi qua chỗ chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ như vầy... như vầy...."

Bình luận





Chi tiết truyện