chương 710/ 800

Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trong Thập Phương Điện.

Diệu CôTử vàchín vị trưởng lão đều ngồi xếp bằng trên cửa đá, đồng tâm hiệp lực kết thành tụ linh trận, đem chân nguyên cuồn cuộn không dứt của mình đổ vào phía cửa đá, duy chisự vận chuyển của Thập Phương chimôn.

Một lát sau, đám người Diệu CôTử chân nguyên cạn kiệt, tụ linh trận dần dần ảm đạm.

-Thời gian đã không saibiệt lắm rồi, mọi người thucông đi.

Diệu CôTử nhàn nhạt mở miệng, các trưởng lão còn lại đều gật đầu, thuliễm chân nguyên, nhắm mắt điều tức. MàThập Phương chimôn thì từng cánh cửa một khép lại.

- Di?

- Saovậy Đại sưtỷ?

Lời còn chưa dứt, Thập Phương Điện đột nhiên rung động. Nhất làcánh cửa màDiệu CôTử thủ hộ, càng rung động mạnh hơn.

-Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?

Trong lòng mọi người nghi hoặc, cũng không dám hành động thiếu suynghĩ.

Cũng may, dị tượng cũng không duytrì lâu, chỉ lát sau làbình thường trở lại. Thế nhưng cho dù lànhư vậy, đám người Diệu CôTử vẫn không khỏi sợ hãi. Bọn họ thủ hộ ởđây nhiều năm, không chỉ một lần mở raThập Phương chimôn, thế nhưng sự khác thường như ngày hôm naylại làlần đầu tiên.

-Đại sưtỷ, hiện tại nên làm cái gìbây giờ?

Chư vị trưởng lão đồng thanh hỏi, nếp nhăn trên mặt Diệu CôTử dúm lại. Chiếu theo tình hình vừa rồi, hẳn làcánh cửa không cóvấn đề, màngười cuối cùng tiến vào cánh cửa đó là LýNhạc Phàm, lẽ nào dị tượng đó liên quan tới LýNhạc Phàm.

Diệu CôTử khoát tay áonói:

-Dị tượng của Thập Phương chimôn, ngoại trừ Đại Tôn ra, aicũng vôpháp biết được chuyện gìđang xảy rabên trong, dù saoviệc này cũng đã qua, các ngươi không cần suynghĩ nhiều nữa, chỉ cần thủ hộ chỗ này làđược, việc này lão thân sẽ báo cáo với mấy vị Đại Tôn.

-Rõ, sưtỷ.

Chư vị trưởng lão đồng thanh hô, không nói thêm gìnữa.

Diệu CôTử trầm ngâm, sauđó lykhai khỏi đại điện.

...

Trong hoang mạc vôtận, cát bụi baylượn khắp bầu trời, khắp nơi đều làhài cốt, bầu không khí tràn ngập vẻ nguy hiểm.

Trong cồn cát, một đầu dị thú hình hổ chậm rãi màđi, đang tìm kiếm thức ănchung quanh. Conthú này nếu sovới hổ bình thường mànói, không chỉ caohơn, màcòn dài hơn một trượng, khóe miệng còn hiện rarăng nanh hai bathước, toàn thân tản rakhí tức hung lệ.

Rống!

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, hổ thú bỗng nhiên ngẩng đầu, không chút dodự vọt về phía trước.

Cách đó không xa,trên một cồn cát nhonhỏ, nhìn qua cóvẻ khác thường sovới địa hình chung quanh. Hổ thú đitới phụ cận, vòng vochung quanh vài vòng, trong miệng thithoảng phát ratiếng rống.

Qua một lát, hổ thú thấy không cóphản ứng gì, vội vãvươn chân trước đào bới.

Soạt soạt.

Hổ thú vìquá đói, rasức đào cồn cát lên, phát hiện một dị vật hình người kỳ quái đang nằm trong đó.

Mặc dùdị vật này nhìn qua cóchút xấu, cũng không phải thứ tốt để ăn, thế nhưng cũng không cóảnh hưởng tới tâm tình muốn ăncủa hổ thú, bởi vì nóđã đói bụng nhiều ngày, nếu không tìm được thức ănnữa, bản thân nósợ rằng cũng sẽ giống như đồng bạn, biến thành thức ăn cho chonhững conthú khác, hoặc làhóa thành một đống xương cốt.

Quản nóxấu hayđẹp, hổ thú quyết định ăn nocái đã.

Rống!

Hưng phấn rống lên một tiếng, hổ thú mở cái mồm đỏ lòm ra,chuẩn bị cắn nuốt thức ăn. Không ngờ thức ăncủa nóđột nhiên mở mắt, bắn ra haiđạo tinh quang.

Rống!

Bị kinh hãi, hổ thú lùi lại phía sau, sauđó phát ratiếng gầm rúđầy phẫn nộ.

Là loài hung ác, độc áctột cùng ởhoang mạc này, hổ thú cótôn nghiêm của vương giả cùng với kiêu ngạo của mình, thế nhưng sự kinh hãi vừa rồi kiakhiến cho nócảm thấy vôcùng nhục nhã. Một dị vật xấu xí, không ngờ lại khiến cho nókinh hãi, quả thực đáng chết vạn lần.

Lần thứ hainhìn về phía thức ăncủa nó, trong mắt hổ thú ngoại trừ sự tham lam ra,còn thêm vào phần hung ác vàthô bạo, muốn đem đối phương, ngay cả xương cốt cũng dùng một miếng nuốt vào.

Rống!

Tiếng gầm gừ xuất hiện, hổ thú nhảy lên cao, vươn một trảo về phía thức ănkia.

Một cơn tanh tưởi đập vào mặt, hổ thú chỉ kịp cảm thấy một nắm thịt thật lớn đánh vào đầu mình, sauđó.... Không có sauđó, hổ thú đã bị một quyền đánh chết.

...

Thư giãn gân cốt một chút, Nhạc Phàm chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn nắm taycủa lại nhìn hổ thú yểu mệnh kia, trong mắt hiện lên dị dạng.

-Kiếm hổ sao?

Nhìn dị thú hình hổ kia, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới một loại dị thú trong "Sơn Hải dị chí". Loại thú này răng nanh như kiếm, vìvậy mới cótên làkiếm hổ, sắc bén không gìsánh được, dùng để luyện chế kiếm hoặc các loại kỳ bảo vôcùng thích hợp.

Soạt soạt haitiếng, một bóng đen từ trong thithể hổ thú đi ra,Nhạc Phàm giơ taylên, nhìn khỏa nội đan trong tay, sovới khỏa nội đan banđầu ởtrong giới tử của Đạm Thai Hạo tương tự với nhau, xem ra,đầu kiếm hổ này đã tuluyện thành tinh.

Đem răng nanh vànội đan kiếm hổ ném vào trong giới tử, Nhạc Phàm lúc này mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Phóng mắt nhìn raphía xa, ởđó làmột mảnh samạc hoang vu,nhìn không thấy bất kỳ một ốc đảo nào.

Ngẩng đầu nhìn lên, khắp nơi trên bầu trời đều làcát vàng, không nhìn thấy trăng sao.

Trong hoàn cảnh như vậy, bất luận là aicũng thấy mờ mịt vàtuyệt vọng.

-Đây làThập Phương giới trong Cổ Vực sao?

Nhạc Phàm nhìn cát vàng dưới chân, trong lòng cómột chút cayđắng.

...

Trên bầu trời không cómặt trời, không cóánh trăng, không cósao, chỉ làmột mảnh hỗn độn.

Im lặng, imlặng tới đáng sợ, đây rốt cuộc làcái thế giới như thế nào?

Bụi cỏ khô lẳng lặng sinh trưởng trên bình nguyên, mùi máu tanh nồng đậm, Thích Minh Hữu đứng ởtrung ương mảnh đất trống thở hổn hển, chu vichung quanh hắn làmột đám thithể Cự Lang thú, chí ítcũng cóhơn ngàn đầu.

Tràng cảnh nhưu vậy, coinhư làngày địa ngục diệt vong cũng không cókhủng bố như vậy.

Đối diện với Thích MInh Hữu làmột đầu hôi sắc cự lang đang gào, trên mình vôsố vết thương.

Ánh mắt cự lang giận dữ nhìn đói phương, trong mắt lóe raquang mang khiến người takhiếp sợ. Nếu như ánh mắt cóthể giết người, thì Thích Minh Hữu chỉ sợ đã sớm bị chém thành vôsố mảnh.

Ô....

Một tiếng sói truvang lên, thiên địa lực chung quanh hóa thành âm ba,đem Thích Minh Hữu baophủ bên trong.

- Có ýtứ, một đầu nguyện lang tuluyện thành tinh, không ngờ lại cóthể hiểu được cách vận dụng Thiên Địa lực.

Thích Minh Hữu cóchút hứng thú đáng giá đầu cự lang, không hề để ýtới âm bacông kích. Nếu luận điều khiển thiên địa lực, Thiên Đạo tu sĩđối với nókhông khác gìtrò trơi của trẻ con, nếu luận tinh thần dị lực, Thích Minh Hữu lại càng không sợ hãi.

Chốc lát quađi, Cự Lang kiệt lực không địch lại, đang định thoát khỏi nơi đây, thế nhưng Thích Minh Hữu bấm taybắn ra,Cự Lang tức thì bị một đạo hàn mang bắn trúng, toàn thân nổ tung màchết.

Huyết nhục đầy trời, nội đan Cự Lang trên cao, lúc sáng lúc tối bất định.

Bàn tayThích Minh Hữu khẽ huơ một cái, đem nội đan thuvào trong tay, hắn cũng không nhìn nội đan màtrực tiếp ném vào trong giới tử.

-Không biết đám người Nhạc Phàm đại cahiện tại rasao.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt Thích Minh Hữu cóchút trầm trọng.

Đây làngày thứ ba sau khihắn tiến vào Cổ Vực, một đường đitới, hắn chưa từng thấy quabóng dáng một tu sĩnào, ngược lại gặp không ítdị thú, tuyrằng những đầu dị thú này không tính làcường đại, thế nhưng số lượng lại vôcùng nhiều, mặc dùhắn toàn lực xuất thủ, cũng tốn không ítkhí lực. Mà thithể đàn Lang thú này chỉ làsố nhỏ trong những đàn dị thú màhắn gặp phải màthôi.

Nếu chỉ như vậy, Cổ Vực này cũng không cóhung hiểm như trong truyền thuyết, nhưng màđiều khiến choThích Minh Hữu cảm thấy kinh khủng nhất chính làhoàn cảnh nơi này.

Phiến Cổ Vực này quả làmột nơi hung hiểm, không chỉ có ácliệt, lại còn cóthiên taiđại nạn, khắp nơi đều làhung khí, cóthể nói là chetrời, giấu ngày. Thảo nào Đại Tôn quyđịnh, lấy bamươi ngày sau khitiến vào Cổ Vực làhạn định, loại địa phương này nếu như ởlâu, đến khisát khí nhập thể, chỉ cóđường chết màthôi. Dùsao, những tu sĩnày cũng không như LýNhạc Phàm, cóthể hấp thuluyện hóa hung sát chikhí.

Cổ Vực này quá mức thần bí, cho dù làThích Minh Hữu cótrí nhớ truyền thừa, cũng không tìm được baonhiêu đầu mối hữu ích, hiện tại chỉ có đimột bước nhìn một bước.

Ổn định tâm trạng, Thích Minh Hữu sửa sang lại yphục, tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn cómột dự cảm, hành trình Cổ Vực lần này, tuyệt đối sẽ không thanh bình như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện