chương 64/ 800

Trong soái trướng, Mạc Chinh cầm ba người Đông Vũ, Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong lại nói chuyện.
Mạc Chinh ngồi dựa trên chiếc ghế da hổ, mặt mủi hân hoan nói: "Ách, các ngươi ba người có cần học "Chiến Cuồng Đao Pháp" không hả? Cái thứ đao pháp của gã biểu diển, đích thực rất ư là lợi hại.
Ba người nhìn nhau đồng tình, Từ Kiệt cười khổ nói: "
Đao pháp của Nhạc Phàm đích xác rất là lợi hại, tiếc là Từ Kiệt ta chỉ thích thú với thương pháp, nếu hắn có thương pháp lợi hại thì ta nhất định sẽ theo học."
Hoàng Chấn Phong điềm đạm nói: "
Ta không thích hợp luyện đao pháp."
Đông Vũ nở một nụ cười đầy thâm ý.
Mạc Chinh thấy vậy cũng không hỏi nhiều, cất giọng hoà hoản nói: "
Chuyện của các ngươi ta đều biết, hơn nữa năm nữa là các ngươi có thể tự do ly khai nơi nầy, nhưng ta hy vọng là các ngươi có thể tiếp tục lưu lại đây để phò trợ cho ta, cùng ta tranh bá thiên hạ, đổi lại ta sẽ không bạc đãi các ngươi." Nói xong, đưa mắt nhìn ba người chờ đợi.
Đông Vũ ngẩn người chìm sâu trong trầm mặc.
Mạc Chinh cắt ngang dòng tư tưởng nói: "
Chuyện nầy dỉ nhiên là các ngươi có thể trở về suy nghỉ cho kỷ, không cần thiết phải trả lời liền, hy vọng các ngươi có thể hiểu được tâm ý của ta." Sau đó chỉnh lại sắc mặt, nghiêm giọng nói: "Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là có một chuyện vô cùng trọng yếu, quan hệ rất lớn tới khả năng quân ta nhất cử mà chiếm được Sa Môn Quan."
Đông Vũ tâm thần chấn động, lập tức thẳng người chăm chú lắng nghe.
Mạc Chinh nói tiếp: "
Hiện tại chiến cục địch chống chọi kiên trì, ta quyết định mở trở lại "Tử Vong Lôi Đài!"
"A! Chuyến nầy có bao nhiêu người thượng đài?" Từ Kiệt hiếu kỳ hỏi.
Lôi Đài, thường là một phương cách trên chiến trường du`ng để cổ vũ sĩ khí, đánh tới là dừng chứ không làm thương hại đến thân thể đối thủ. Nhưng "Tử Vong Lôi Đài" thì hoàn toàn không một điểm giống như lôi đài bình thường, lien tục quần chiến, không chết không ngừng tay. Tuy nhiên phương thức nầy quá tàn khốc, nhưng muốn phấn chấn sĩ khí, đấu lôi đài là phương thức hữu hiệu nhất.
Mạc Chinh nói: "Lần nầy ta quyết định để "Chiến Cuồng" nhất than xuất chiến.
"
Cái gì! Một mình hắn thôi à?" Từ Kiệt kinh hoảng nói lớn.
Hắn cùng Đông Vũ đã từng tham gia qua "Tử Vong Lôi Đài", lúc ấy bọn họ có đến mười người đánh nhau một lần, cuối cùng thì chỉ còn có hai gã là còn sống mà thấy ánh mặt trời. Trên lôi đài toàn là cao thủ, không phải nơi đùa giởn, mà là nơi cùng người quần chiến cho đến khi người ngả than vong. Tuy ai cũng biết Nhạc Phàm là một cao thủ lợi hại, nhưng cũng tuyệt đối không tin là hắn một người có thể hạ sát tất cả đối thủ.
Đông Vũ đưa tay ngăn lại nổi kích động trong long Từ Kiệt, lạnh lung nói: "Hãy nghe Đại Soái nói hết đã, chắc là ngài đã có an bài ổn thoải, dỉ nhiên là không phải đem Nhạc Phàm đi tìm chết rồi ." Nói xong đưa mắt nhìn Mạc Chinh.
Mạc Chinh gật gật đầu cưòi nhẹ nói: "
Thiết Huyết nói không sai, ta đem "Chiến Cuồng" xuất chiến, mục đích chủ yếu làm làm cho bọn chúng tập trung tinh thần vào đó . Sau đó ta phái binh đi đường vòng, đột kích Sa Môn Quan, để cho bọn chúng trở tay không kịp. Trong thời gian nầy "Chiến Cuồng" chỉ cần bảo vệ được mạng, chúng ta sẽ có thể trở về cứu hắn."
Đông Vũ nói: "
Như vậy là đại soái muốn chúng ta ba người đi tập kích trước! Nếu như địch nhân có chú ý đến động tỉnh của chúng ta, cái kế nầy có thể trở thành công cốc rồi! Có phải ngài đã có an bài khác?"
"
Ha ha …." Mạc Chinh cười lớn nói: ""Thiết Huyết quả nhiên trí tuệ hơn người . Không sai, ta đích xác là đã có an bài . Chiến trường cách đó rất xa, vào lúc đó chỉ cần ta phái ba người giả làm các ngươi lẫn trong binh lính, bọn chúng ở Bạch Y Trạm đều thấy rỏ rang, hỏi làm sao mà địch nhân phát giác cho được?"
Đông Vũ gật đầu nói: "Đó đúng là một biện pháp hay …."
"
Chờ chút!" Từ Kiệt đột nhiên lớn tiếng nói: "Vạn nhất mà Nhạc Phàm không thể bảo tồn tánh mạng, có phải là hắn bị chết không minh bạch không ?"
Mạc Chinh từ từ nói: "Trên chiến trường thì không có gì bảo đảm hết, nếu hắn không thể bảo tồn mạng sống, thì chỉ có thể chết thôi ."
Từ Kiệt còn đang muốn nói, Đông Vũ đã cắt lời: "Đại Soái nói không sai, chiến trường là nơi vô tình! Chỉ có thể nương nhờ ở khả năng của bản thân thôi, chúng ta chỉ đành chấp nhận vậy thôi ." Những âm thanh cuối cùng nghe chừng cũng biến thành thê lương ảm đạm .
Nghe Đông Vũ nói như vậy, mọi người đều ngầm thở dài trầm mặc .
Một khắc sau, Mạc Chinh mang theo bản đồ chiến lược, dẫn theo thủ hạ bắt đầu triển khai một trường chinh chiến.
000
Sau mấy ngày truyền thụ đao pháp, Nhạc Phàm trở về "Tử Dịch Doanh", bóng tà dương đã lặn sau ngọn thông già, không có chiến tranh, không còn giết choc, thậm chí cũng không có cả đến một cái gì câu thúc bản thân . Chỉ cần hắn truyền thụ hết đao pháp, là hắn có thể tự do hoạt động, muốn gì được nấy .
Tuy là sinh hoạt thường ngày thập phần thư thái, Nhạc Phàm chưa hề xao lãng bản thân đối với sự tu luyện vỏ công . "Long Cực Cửu Biến" chung qui cũng tiến nhập vào tầng lớp tiểu thừa của "Đoạn Cân", toàn thân từ từ trở thành nhẹ nhàng nhu nhuyển, sức lực vô cùng sung mãn, đối với việc khống chế ba luồng chân khí đã trở nên dễ dàng hơn nhiều; chúng cùng nhau liên hoàn vận chuyển tràn đầy liền lạc như một cầu vòng thực thể trong biển cả mênh mông.
Theo thời gian với việc diễn luyện đao pháp, Nhạc Phàm đối với "Đao Chiến Thất Thức" càng tăng thêm kiến giải . Tinh thần của bộ đao pháp nầy không phải ở chiêu thức động tác, gã chỉ dạy cho binh lính bảy thế đao pháp căn bản, trong thật tế thì mổi người phải tự nhờ căn cơ của bản thân để tiến hành công kích trong mổi tình huống . Như hắn nói, uy lực chân chánh của thiên đao pháp nầy chỉ được thể hiện bằng tài năng trong chiến đấu.
Sau một tuần trăng huấn luyện, hơn ba chục vạn tướng sĩ đều đã học hết toàn bộ "Đao Chiến Thất Thức", chỉ cần thêm ứng dụng thực chiến mà thôi .
Kinh qua những lần diển luyện, Mạc Chinh càng phát giác ra là "Đao Chiến Thất Thức" đích xác là lợi hại, đặc biệt là dùng trong quần chiến, uy lực của đao pháp ấy còn cường hãn hơn cả trong tưởng tượng của ỵ Chỉ tiếc một điều là trong hơn ba mươi vạn binh sĩ, chẳng có ai có được thành tựu đao pháp lăng lệ được như Nhạc Phàm.
Chỉ là hắn tịnh không biết bí mật của Nhạc Phàm, chỉ vì "Đao Chiến Thất Thức" cùng với nội khí "Thất Tình Chi Khí" đích thị là có quan hệ mật thiết, cho nên đao pháp mới có thể trở nên nhân đao hợp nhất. Bất quá là hắn không biết được cái bí mật chết người ấỵ
o0o
Ở trên quảng trường, Dư Lương ngồi nơi cao nhất, nhìn xuống tất cả tử tù của "Tử Dịch Doanh" nói lớn: "Một tháng huấn luyện đã chấm dứt, rạng sang ngày mai, tất cả mọi người phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu …"
"
Ngày Mai, chiến tranh cuối cùng rồi cũng khai mạc!" Nhạc Phàm thấy nặng nề trong lòng .
Ở trong doanh trại, Đông Vũ ngồi trên giường chờ đợi …
"Ngày mai chiến tranh lại khai diễn nữa rồi!" Đông Vũ chậm chạp mở mắt, đúng là gã đang nói với Nhạc Phàm .
"À!" Nhạc Phàm gật nhẹ đầu nói: "Ngươi tìm ta có việc gì chăng?"
Đông Vũ cười cười nói: "Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao ?"
"
Đương nhiên là được, bất quá ta biết là ngươi hiện tại tìm ta tất là có việc muốn nói ." Nhạc Phàm nhún vai nói .
Đông Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi nói: "Chúng ta đúng là những con người đơn độc, hôm nay tìm ngươi đúng là có chuyện, đi kiếm chút rượu uống rồi nói tiếp." Nói xong liền đi ra phía sau mang vô một cái bàn, lựa chổ bằng phẳng để xuống rồi mở hồ rượu, tức thì mùi rượu nồng lan toả kh ắp cả doanh trướng.
"Đến đây!" không chờ trả lời, Đông Vũ tiện tay đưa cả bầu rượu cho Nhạc Phàm .
Nghe mùi nồng làm cho Nhạc Phàm không khỏi nhíu mày, xuất thân là một thợ săn ưu tú, trong đời gã chưa hề nếm qua một giọt rượu, nhưng hiện tại thì gã không có một lý do nào để khước từ cả. Hắn cầm lấy bầu rượu, nhìn Đông Vũ thành thật nói: "Ta chưa bao giờ uống qua cái thứ thơm tho thế nầy!" Nói xong đưa miệng uống một hơi .
"Khà khà khà khà ….kha …" Nhạc Phàm miệng mủi ho sặc sụa, tư lự nói: "Ngon thật!" cùng lúc mặt mủi đỏ bừng lên.
"Ha ha …" Đông Vũ thấy vậy cưòi lớn, một hồi lâu sau, mới đau khổ nói: "Đây là Nữ Nhi Hồng cất đã ba mươi năm, tự nhiên lại bị ngươi làm hư mất, đúng là tội nghiệp!" Đoạn cưòi cưòi nói: "Lần đầu tiên uống rượu, thấy như trời đất cùng say, ngươi đúng là anh hùng hảo hán! Ha ha …." Nói xong rồi nhịn không được lại cười to .
Nhạc Phàm chưởi thầm trong lòng, xoa bóp mặt mày, cầm bầu rượu lên uống thêm một hơi nữa.
"Khà….khà …. Khà …"
….
Sau một tuần rượu, Nhạc Phàm chung qui cũng uống hết bầu rượu, trong khi âm thầm dùng thất tình chi khí trong nội thể hóa giải tửu kình, hắn sợ say rồi lại phải nằm dài trên giường chẳng dậy nổi .
Bỏ bầu rượu xuống, Nhạc Phàm hỏi: "Bây giờ có thể nói rồi, tìm ta có việc gì ?"

Bình luận





Chi tiết truyện