chương 85/ 800

Nhạc Phàm trầm giọng nói: "ta dừng tay không đại biểu ta không giết người,chỉ là ta không muốn. Người chết trong tay ta nhiều lắm, hy vọng các ngươi đừng ép ta." nhiều năm sinh tử trên sa trường, Nhạc Phàm đối với sinh mạng sớm đã coi là đạm bạc, cho nên khi hắn nghĩ muốn giết người, liền tuyệt sẽ không bị ngoại vật tác động.
Sau khi chậm rãi thu đao, Nhạc Phàm về lại chỗ ngồi, phảng phất như cái gì cũng chưa phát sinh qua, tiếp tục trầm tư .
Tịch Yên Nhiên kinh lịch qua sinh tử quá trình, tâm thần nhất tùng, người mềm nhũn, sức lực giống như bị trôi đi hết, ngã xuống quì trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần. Nàng tại sợ hãi, tại kinh khủng, nguyên lai tử vong không phải là đơn giản như nàng tưởng tượng.
Tịch Yên Nhiên đương nhiên cũng đã giết người, chỉ có điều nàng cho rằng việc mình làm đều đúng. Ngoại trừ lần đầu tiên giết người ,sau khi đã hiểu ra thì tịnh không có cảm giác gì bất hảo. Đến bây giờ nàng vẫn còn phi thường hưởng thụ ánh mắt tuyệt vọng trước khi chết của địch nhân. Nàng chưa bao giờ nghĩ về giá trị của tánh mạng , cũng không biết được tánh mạng lại trân quý như thế.
Bất giác, nước mắt Tịch Yên Nhiên tràn ra hốc mắt, không có nửa điểm khí chất u nhã, phảng phất như một đứa nhỏ gặp chuyện rất kinh khủng, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.
Vũ Văn Cực thấy vậy, trong lòng toan thống, một bước liền tiến tới ôm Tịch Ninh vào lòng, đôi bàn tay ôn nhu như muốn đem bình yên đặt vào lòng nàng(văn phong ta ko tồi chứ ^^!).Tiếp theo hướng Nhạc Phàm nói: "đa tạ huynh đài hạ thủ lưu tình, ân tình hôm nay Vũ Văn Cực ta ngày sau sẽ trả."
Giang hồ có câu: "sát nhân giả, nhân diệc sát chi!"(giết người rồi cũng sẽ bị người đến giết) đao vừa rồi , Nhạc Phàm nếu vẫn chém xuống, cũng không ai phàn nàn nửa câu,chỉ cần ngươi mạnh, đây là giang hồ.
Từ Sảng nói: "sư huynh, chẳng lẻ chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
"câm mồm! nếu không phải nhờ người ta hạ thủ lưu tình, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể còn sống sao? hừ!" Vũ Văn Cực lớn tiếng nói: "Đến giúp Tiểu sư muội, chúng ta đi."
Thấy Thanh Thành Tứ Tú rời đi như thế, đám người giang hồ này quay sang nhìn nhau, chẳng biết làm thế nào mới tốt. Đánh? cho dù đánh thắng Tiêu Cần thì vẫn còn có Lý Nhạc Phàm canh mãnh đang đứng một bên, như thế nào đánh?
"Chúng ta đi!" vừa rồi kiến thức đao pháp của Nhạc Phàm, mọi người đã sớm bị khuất phục,không còn muốn tái chiến nữa.
Mọi người rời đi xong, chưởng quầy mới từ hậu đường đi ra.
"A - ta …… khách điếm của ta a! sao lại…… như thế nào lại thành như vậy ? A ……" nhìn khách điếm bị tàn phá đến mức không nhìn nổi, chưởng quầy một trận khốc lớn, đã thương tâm lại càng thương tâm.
Tiêu Cần đi lên, đưa ra một thỏi bạc cấp chưởng quầy, chỉ vào những cổ thi thể trên mặt đất,nói: "Hãy tìm người an táng bọn họ đi a!"
Chưởng quầy thấy bạc ánh mắt liền sáng ngời, sắc mặt nhất thời trở nên sáng lạn, vội vàng tiếp nhận bạc, miệng không ngừng đa tạ. Khi nhìn thấy bảy tám cỗ thi thể nằm trên mặt đất,khuôn mặt lại hiện lên vẻ khổ khổ.
Cả khách điếm rốt cuộc cũng trở nên an tĩnh, Tạ Tiểu Thanh là người đầu tiên vọt tới trước mặt Nhạc Phàm, hưng phấn nói: "Đại ca ca, đao pháp của ngươi thật là lợi hại, có thể dễ dàng đánh bại Thanh Thành Tứ Tú như vậy, quá lợi hại, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đao pháp lợi hại như vậy ni."
Nhạc Phàm nhìn hai má Tạ Tiểu Thanh hồng thông thông , trong mắt hiện lên một tia ôn nhu, nói: "không còn sớm , ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ta còn có chút việc."
Tạ Tiểu Thanh nhíu nhíu cái mũi nói: "không nói thì không nói, hừ!"
Trong khách điếm, mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Nhạc Phàm cùng ba người Tiêu Cần .
Tiêu Cần đi lên, chấp tay nói: "đa tạ tiểu huynh đệ ra tay tương trợ." Thấy ông nội đi tới, Lăng Tố Tâm dữ Lăng Thiên vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Nhạc Phàm đứng dậy hoàn lễ nói: "không cần khách khí, ta giúp các người cũng là hy vọng được chứng thực một việc."
Tiêu Cần rùng mình, hỏi: "chẳng biết tiểu huynh đệ muốn nói về chuyện gì?"
Nhạc Phàm nhìn vào hai người Lăng Tố Tâm thật lâu, sau đó nói: "các ngươi có phải là đã dùng dị thuật?"
Lăng Tố Tâm cùng Lăng Thiên nghe vậy liền rùng mình, lui về phía sau Tiêu Cần co rụt lại, yên lặng không nói.
Tiêu Cần nhìn Nhạc Phàm, nửa ngày một lời cũng không thoát ra được, cuối cùng trọng trọng thở dài,nói: " ngươi đã biết , chúng ta cũng không dối gạt ngươi. Bất quá, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện." nói xong liền dẫn Nhạc Phàm lên lầu.
Trong một gian phòng nhỏ của khách điếm.
Nhạc Phàm nói: "ngươi vì sao lại tin tưởng ta?"
"Ta cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm ngươi, mà là ta đánh cược. Giang hồ hiểm ác thế nào chẳng lẽ ta còn không biết, chỉ là nếu muốn sống sót thì vận khí cũng là rất trọng yếu. Xem ra vận khí của ta cũng khá tốt." nói xong Tiêu Cần mỉm cười.
Mặc dù vết thương trên khuôn mặt làm hắn có vẻ thập phần dữ tợn, nhưng Nhạc Phàm có thể nhìn ra đó là nụ cười phát ra từ nội tâm .
Tiêu Cần lại nói: "từ khi bước vào nơi này ta đã chú ý tới ngươi ."
"Nga?"
"Ta cảm ứng được tinh thần lực của ngươi phi thường cường đại, hơn nữa thập phần sắc bén."
Nhạc Phàm gật đầu nói: "đúng vậy, ta cũng phát hiện các ngươi không tầm thường, chỉ là ta bây giờ cũng không rõ sao lại như thế."
Tiêu Cần kinh ngạc nói: "chẳng lẻ ngươi trời sanh liền có tinh thần lực cường đại như thế?"
"Không phải." Nhạc Phàm lắc đầu nói: " Tinh thần lực của ta là do chính mình rèn luyện, ta đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể được như bây giờ."
Tiêu Cần nói: "nói như vậy, ngươi vẫn còn chưa khống chế được tinh thần lực."
Nhạc Phàm cười khổ nói: "ta vẫn đang tự mình tìm hiểu,những điều biết được đều phi thường có hạn, cho nên ta muốn từ trên người các ngươi chứng thật việc này."
"……" Tiêu Cần trầm tư một lát nói: "tiểu huynh đệ tự xưng không phải người trong giang hồ, ta cũng không nghĩ làm cho ngươi bị cuốn vào chuyện thị phi. Ngươi đối với chúng ta có ân, ta sẽ đem phương pháp khống chế Tinh Thần lực mà ta biết giảng giải cho ngươi, xem như là báo đáp."
Nhạc Phàm trong lòng thập phần kích động,những nghi hoặc nhiều năm đã sắp có thể cỡi bỏ, tâm tình đó người bình thường không thể nào thể hội được. Hắn cố gắng khống chế tâm tình chính mình, nhẹ nhàng đích gật đầu, nói: "cám ơn!"
"Tinh Thần lực chân thật mà nói thì đúng là lực lượng linh hồn, nó vừa mờ ảo lại vừa chân thật. Người có thể hiểu thì sẽ hiểu,người không hiểu làm thế nào cũng không thể hiểu được……(vậy mà cũng nói!)
Tinh Thần lực chia làm Tiên Thiên cùng với Hậu Thiên. Người có Tiên Thiên Tinh Thần lực cường đại, đối với khống chế Tinh Thần lực phi thường dễ dàng, tựa như một bộ phận của cơ thể; mà Tinh Thần lực Hậu Thiên do tu luyện thì phi thường khó khống chế, phải cần một ít tế ngộ đặc thù……
Phương pháp khống chế tinh thần lực nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, chủ yếu là phải xem hai chữ lĩnh ngộ. Ngươi có thể xem Tinh Thần lực như một loại năng lượng tự thân, đầu tiên phải cảm thụ tồn tại của nó, sau đó mới có thể làm nó lưu thông. Đây là một bước phi thường khó khăn, vì loại năng lượng này có vẻ hư vô mờ mịt, không có gì có thể tham khảo, chỉ có thể do chính mình dụng tâm tìm hiểu mới có thể được.
Sau khi ngươi đã cảm nhận được sự tồn tại của nó thì dùng tâm niệm để khống chế. Tâm tùy kì động, niệm niệm không dứt ……(tùy tâm mà động,ý niệm liên miên ko dứt)" (a e về làm thử xem,bít đâu….^^!)
Nhạc Phàm hỏi: "vậy Tinh Thần lực công kích như thế nào?"
"Sau khi ngươi đã hoàn toàn học được cách khống chế Tinh Thần lực, ngươi có thể phát hiện tác dụng của nó . Với những người khác nhau thì Tinh Thần lực cũng khác nhau, phương thức công kích cũng có rất nhiều loại,đại loại như ẩn hình, bay lên không, khống vật, ảo thuật, dị hóa đẳng.
Dưới tình huống bình thường, Dị thuật sư chỉ biết một loại Dị thuật, mà cá biệt đối với Dị thuật sư có Tinh Thần lực phi thường cường đại thì lại có hai,ba loại Dị thuật, uy lực không hề nhỏ.
Còn có một ít nhánh Dị thuật sư khác, Tinh Thần lực của bọn họ càng biến hóa quỷ dị hơn. Như vu thuật, cổ thuật các loại tà pháp ……"
Tiêu Cần nói cẩn thận, Nhạc Phàm nghe chuyên tâm, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.Nhị tôn của Tiêu Cần bôn ba một ngày, sớm đã chìm vào giấc ngủ an lành.

Bình luận





Chi tiết truyện