chương 513/ 800

"Thương thiên giám":
Ngàn năm mây trắng lững lờ trôi , vạn cổ Giang Hà chảy về biển.
Lịch sử bao la như không quyển, duy có cường giả tồn xuân thu.
Một khi kinh khởi long xà biến, trời long đất lở hung mang lóe.
Muốn hỏi thế nhân nay ở đâu? Sinh tử luân hồi còn tại thế?
Mười năm mưa gió khởi, mười năm thế đạo chuyển.
Giang hồ bao người nhập, giang hồ bao người ly.
Hắn không ở trong giang hồ, giang hồ lại lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về hắn.
Hôm nay, hắn trở lại, mang theo vô số ràng buộc.
Hắn trở lại, mang theo bụi trần đầy người.
Hắn trở lại, mang theo ánh sáng không gì sánh được.
Một trang sử mới được mở ra, bên trong chắc chắn sẽ có tên của hắn... Lý Nhạc Phàm.
Biên cảnh Thiểm Tây, cùng với Tứ Xuyên giao nhau, gió thổi vi vui, liên miên không dứt.
Nhìn lên dãy núi, khắp nơi đều là núi cao vách đứng, trong đó "Thiên Tuyệt phong" là ngọn cao nhất.
Thiên Tuyệt phong quanh năm mây mù bao phủ, hung hiểm nổi tiếng thiên hạ. Song có rất ít người biết, ở bên dưới vực sâu có một sơn cốc tên là "Tuyệt Mệnh", chính là căn cơ của thần y Bạch gia.
Y thần thế gia truyền thừa ngàn năm, đời đời đều an cư ở nơi này, ít giao thiệp với ngoại giới, hết thảy đều là tự cung tự cấp, rất có ý cảnh của thế ngoại đào nguyên. Chỉc, đào nguyên sẽ tồn tại thực sự trong loạn thế ư? Huống chi, y thần Bạch gia nổi tiếng với y thuật có một không hai trong thiên hạ, biết bao nhiêu hiệp khách giang hồ, cao thủ hắc đạo tới nơi này tầm y, ngay cả đại thần triều đình cùng với chúa tể một phương cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, ở trong thời đại như thế này, hoàn cảnh như thế này, địa vị của thầy thuốc vượt xa thường nhân rất nhiều, dù sao, ai có thể bảo đảm mình sống một đời bình an, sống lâu trăm tuổi? Bởi vậy, y thần Bạch gia bất luận là ở trong thế gia, trên giang hồ, toàn bộ thiên hạ, đều có được địa vị siêu nhiên. Thậm chí, có không ít đại hào kiệt giang hồ có giao tình không cạn với Bạch gia. Mà người khiến cho mọi người cố kị nhất chính là "Bạch Vũ đế" Bạch Tố Vân của hơn sáu mươi năm trước.
Sóng nước mênh mông chảy về đông, thiên cổ anh hùng lưu danh kỷ.
Bạch Vũ đế tuy rằng đã ẩn thế hơn sáu mươi năm, nhưng không ít thế lực đều không quên được tên hắn. Bởi vì sự tồn tại của hắn, Bạch gia vẫn là Bạch gia. Chỉ cần có sự hiện hữu của hắn, Bạch gia vĩnh viễn là Bạch gia.
Trong rừng sâu, hoang vắng không tiếng động, hai bóng người mơ hồ dần dần đi tới.
- Địa phương chết tiệt này, đi nửa ngày trời cũng không thấy đường ra.
Giang Tiểu Phong ngồi xuống đất, tựa vào một gốc đại thụ, trong miệng không ngừng oán trách, tựa hồ như có cả bụng oán khí.
Hắn dĩ nhiên là buồn bực! Đường đường là một nam tử hán, thế mà lại bị một nam tử khác cường hành dẫn chạy theo mười ngày, từ Chiết Giang đến Nam Kinh, lại lướt qua Hồ Quảng đi vào Thiểm Tây, cơ hồ đã chạy qua phân nửa cái Trung Nguyên này, hơn nữa cũng không có dừng chân một chút, thử nghĩ coi những ngày này bi thảm cỡ nào?
Mà thật đáng buồn chính là, Giang Tiểu Phong hiện tại phát hiện mình đang bị lạc đường bên trong sơn cốc này, quả thật là đói khổ lạnh lẽo a!
Nhạc Phàm đứng thẳng ở một bên, yên lặng quan sát hoàn cảnh chung quanh, một hồi lại hỏi:
- Giang Tiểu Phong, ngươi xác định y thần Bạch gia cư ngụ ở trong u cốc này?
Giang Tiểu Phong liền đáp nảy lên, giống như bị người ta giẫm phải đuôi vậy:
- Ta xác định! Xác định một trăm lần, xác định một vạn lần. Giang Tiểu Phong ta tuy võ công không cao, nhưng người cũng không cần hoài nghi năng lực phán đoán của ta, năm đó Tam sư phụ của ta đã từng đi Bạch gia cầu y...
- Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngươi có cần kích động thế không?
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi tự nói với mình:
- Trong sơn cốc này không có sâu bọ chim chóc, không có sinh mệnh, phảng phất như một chỗ tuyệt địa, khắp nơi khắp chốn đều lộ ra vẻ quỷ dị, đây hẳn là một tòa kỳ môn dị trận.
- Kỳ môn dị trận!?
Ánh mắt Giang Tiểu Phong sáng lên, xoa xoa tay cười nịnh hót:
- Lý đại ca, người xem, ta nói gì thì nói cũng đi theo người một thời gian, nếu như không chút bản lĩnh, chỉ sợ là bị người ta chê cười, đánh mất danh tiếng của người, không bằng người chỉ điểm cho ta chút ít về trận pháp. Về sau nếu gặp phải chuyện như vầy cũng không cần tới phiên người ra tay phải không?
Lý Nhạc Phàm là người sáng chế chiến trận, nổi tiếng thiên hạ. Giang Tiểu Phong có cảm giác như mình là một kẻ ăn mày ôm theo một khố bạc, nếu mình học được kỳ môn trận thuật, vậy sau này không phải là muốn đi đâu liền đi đó, muốn làm gì liền làm nấy, có thể nói là tùy tâm sở dục a!
Mới nghĩ một chút về tương lai tươi sáng, khóe miệng của Giang Tiểu Phong bất giác chảy ra mấy giọt nước dãi.
Nhạc Phàm nhìn đối phương một cái có thâm ý, cũng không nói gì thêm, chẳng qua là lấy một cày cây, vẽ ra trên mặt đất một đồ án giống như tinh tú, vừa khó hiểu, vừa mê ảo, khiến cho Giang Tiểu Phong bất giác đắm chìm trong đó.
Một lát sau, Nhạc Phàm bỏ cành cây xuống, hướng thẳng một phương hướng đi tới.
Giang Tiểu Phong hồi tỉnh trở lại, vội vàng đuổi theo, trước khi đi cũng không quên xóa bỏ đồ án trên mặt đất:
"Tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng miễn cưỡng nhớ được nội dung. Bất quá không thể tiện nghi cho người khác được. Hắc hắc!"
Lấy Nhạc Phàm dẫn đầu, hai người cuối cùng cũng thoát khỏi khốn cảnh. Vừa bước chân ra, bên tai đã nghe tiếng chim hót, hương hoa nhẹ nhàng khoan khoái xông vào mũi, phảng phất như bước vào một thế giới khác.
- Đây là nơi nào!?
Giang Tiểu Phong ngây ngốc cả nửa ngày, rõ ràng vừa ở trong tuyệt địa, sao hiện giờ đã tới chốn thần tiên? Đây chính là kỳ môn trận pháp? Thật là kỳ diệu a!
- Người tới là người phương nà? Vì sao tự tiện xông vào Tuyệt mệnh cốc chúng ta?
Một thanh âm vang tới cắt ngang suy nghĩ của Giang Tiểu Phong.
Nhìn lại, thì thấy hai gã thanh niên áo trắng, tay cầm cuốc chim ngắn, lưng đeo giỏ trúc đang đi tới.
Thấy tiêu ký màu trắng trên ngực đối phương, tâm niệm Giang Tiểu Phong khẽ chuyển, lập tức bức lên nói:
- Hai vị tiểu ca, chúng ta là là người tới cầu y, tuyệt đối không có ác ý.
Hai gã thanh niên đem đối phương nhìn từ trên xuống một lần, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Tiếp theo, một người mở miệng nói:
- Tại hạ Bạch Đông Hoa, hữu lễ với nhị vị. Các vị nếu đã vượt qua đại trận tới được đây, chính là khách nhân của Tuyệt mệnh cốc chúng ta. Bất quá quy củ của Tuyệt mệnh cốc chắc hẳn hai vị đã rõ...
- Hiểu rõ hiểu rõ.
Giang Tiểu Phong gật đầu liên tục, ngay sau đó vội lấy ra một hạt châu bằng quả trứng chim quăng về phía đối phương:
- Đây chính là bảo vật chôn cùng với hoàng đế tiền triều, tên là "Cửu khúc linh lung châu", có thể giải độc, vừa có thể an thần, nếu để bên cạnh người chết, trăm năm thịt cũng không bị thối rửa.
- Thần kỳ như thế!?
Hai vị thanh niên vội đón lấy hạt châu thưởng thức trong chốc lát, sau đó thì gật đầu hài lòng, đem Nhạc Phàm và Giang Tiểu Phong dẫn vào trong cốc.
Xuyên qua đám cây, một vùng trời rộng mở được hiện ra.
Ánh nắng rực rỡ chiếu khắp khe núi, sinh cơ bừng bừng như cảnh xuân, hoa viên thẳng tắp dọc theo vách đá ngàn trượng, thác nước chảy dọc từ trên trời xuống. Gió thổi vi vu, nhìn qua thì thấy thác nước như một tấm lụa trắng bạc, phiêu dật lượn lờ.
- Nơi này chính là Tuyệt mệnh cốc? Quả là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Trong mắt Nhạc Phàm hiện lên một chút cảm khái, còn Giang Tiểu Phong thì lại lộ vẻ rung động. Điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, Tuyệt mệnh cốc đúng ra phải là nơi hung hiểm vạn phần, nếu như có chút bất cẩn, không chừng sẽ vong mạng nơi này!
Nhìn thấy biểu tình của hai người ngoại lai, hai gã thanh niên không khỏi cười cười tự hào, tự hào vì mình là con cháu của Bạch gia.
- Đông Hoa, hai người này là ai?
Trên đường, một vị lão giả tinh thần hồng hào tiến tới hỏi, Bạch Đông Hoa vội vàng giải thích:
- Thất bá, bọn họ là người tới cầu y, hơn nữa đã xông qua đại trận, cho nên chúng ta mới mang họ vào đây.
Nghe xong, lão giả khẽ gật đầu, đánh giá Giang Tiểu Phong nói:
- Tiểu huynh đệ này khí huyết sung mãn, mắt chứa linh quang, tinh thần dồi dào, cảnh giới tiên thiên vững chắc, không giống với người có bệnh nặng. Bất quá...
Khi lão giả nhìn sang phía Nhạc Phàm, cau mày nói:
- Vị tiểu ca này, cửu khiếu chưa tỉnh, thần quang trong mắt khi có khi không, tựa hồ như thần hồn ly tán.
"A!"
Giang Tiểu Phong kinh dị nhìn đối phương! Không vì cái gì khác, chỉ bằng vào khả năng nhìn một cái đã nhận ra tình trạng của Lý Nhạc Phàm, đây tuyệt đối là điều một thầy thuốc phổ thông không cách nào làm được.
Lão giả cười nhắc nhở:
- Có bệnh chữa bệnh, nếu hai vị đã tới Tuyệt mệnh cốc cầu y, xin hãy tuân theo quy củ của nơi này, hi vọng không có chuyện gì không vui phát sinh.
Dứt lời, lão giả quay về phía Đông Hoa nói:
- Được rồi, hai người các ngươi dẫn bọn họ vào đi, nhớ nói cho bọn họ biết rõ quy củ nơi này.
Tuyệt mệnh cốc tuyệt đối là nơi hung hiểm! Hung hiểm không phải là bởi vì cảnh vật nơi đây xinh đẹp, mà nó ẩn dấu đủ loại sát cơ. Cho dù là một cây cỏ nhỏ, cũng tuyệt đối không thể khinh thường, đó chính là cây độc bồ tuyệt mệnh.

Bình luận





Chi tiết truyện