chương 359/ 800

Bên trong thành Lạc Dương một mảng phồn vinh gấm vóc, người người qua lại, náo nhiệt phi thường…
Đã gần đến ngày "Võ lâm đệ nhất đại hội", trên giang hồ bất luận là nhân vật có thực lực hay địa vị đều tới đây, khiến cho trên đường hầu như đều là nhân vật giang hồ. Nhưng sau lưng, một âm mưu to lớn đang lặng lẽ diễn ra. Mọi người đều đang chìm đắm trong hào quang của danh lợi, đâu ai để ý tới điều này.
Cuộc sống vãn như cũ, có điều thêm phần đặc sắc. Khắp hang cùng ngõ hẻm, lầu trên lầu dưới, toàn khách giang hồ, không khỏi có nhiều kẻ khoác loác cho sướng miệng, một tấc tới trời.
" Uy, huynh đệ, ngươi đã nghe nói chưa? Thiếu lâm tự gần như bị người ta tiêu diệt rồi".
"Cái gì?! Ta nói này đại ca, ngươi mới uống hai chén rượu mà đã nói năng lung tung rồi sao?"
"Có ngươi thì có, tửu lượng của lão tử ngươi còn chưa biết sao".
"Vậy ngươi nói cái gì mà Thiếu Lâm bị diệt, cẩn thận không bị người chánh đạo cửu phái nghe được, cả hai chúng ta đều mất mạng đó".
"Lời lão tử nói chính là từ miệng người chánh đạo nghe được. Hơn nữa lúc chuyện đó xảy ra, lão Đại của bổn bang cũng may là đang ở dưới chân núi…"
"A?! Sao có thể như vậy? Thiếu Lâm dù sao cũng là giang hồ Thái Sơn Bắc Đẩu, là ai có bản lãnh có thể hủy diệt được Thiếu Lâm?"
"Hắc, hóa ra ngươi cũng không biết sao".
"Tiểu đệ thực sự không biết, xin đại ca chỉ giáo".
"Quá lời, quá lời… trong giang hồ ngọa hổ tàng long, kì nhân dị sĩ vô số, ta nghe lão Đại nói đêm đó Thiếu Lâm Tự đột nhiên xuất một đám hắc y nhân bịt mặt…"
"Con mẹ nó chứ! Xem ra lũ người bịt mặt chẳng có ý tốt đẹp gì".
"…đám người kia thấy người là giết, máu lạnh vô tình! Thiếu Lâm Tự gần như bị phá hủy, quả là thực là thảm tuyệt, máu chảy thành sông, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, đất trời điên đảo…"
"Vậy sau đó thế nào?"
"Vốn dĩ đám hắc y nhân kia đã sắp đắc thủ thì không biết từ đâu Thiếu Lâm Tự xuất hiện mấy vị cao thủ, song phương
lại động thủ… Quả là một trận chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần kinh, phong vân biến sắc…"

"Thật là khủng khiếp!"
"Còn phải nói! Giờ nghĩ đến mà trong lòng vẫn còn hồi hộp".
"Giang hồ sâu tựa bể! Nghe
đại ca nói vậy, tiểu đệ đột nhiên chẳng muốn bị cuốn vào vòng xuáy giang hồ"
.
"Huynh đệ nói cũng phải, kỳ thật ta cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ".
"Giang hồ đại loạn, đại ca người càng nên cẩn thận mới phải!"
"Huynh đệ tốt…"
Hai người ngồi dãi bày tâm sự, gần đó cũng lại có một màn tương tự.
"Trương sư phụ, ta nghe nói Trương gia tập nhà các ngươi bị quỷ ám à?"
"Không ngờ Hồng sư phụ ngài cũng đã biết, thật là điềm gở khắp nơi, chó gà cũng không yên, cho nên ta phải tạm lánh nạn một thời gian… Không chỉ thôn ta, mấy thôn lân cận cũng tương tự, ban đêm đều nghe tiếng ma kêu quỷ khóc đó, thậm chí đã có vài người chết rồi".
"Lợi hại như thế, người xem có phải chuyện này với quái sự mấy ngày trước có liên quan hay không?"
"Ta đoán chắc tám phần là có liên quan".
"Ài! Thiên hạ đại loạn, tất có yêu nghiệt".
"Lão đại, tiểu nhân nghe nói đại sư huynh của Thiên Tà Tông bị người ta phế rồi!"
"Hừ, người có nhỏ giọng đi không, nếu để người Thiên Tà Tông nghe được thì lão tử sau này không cần lăn lộn giang hồ nữa".
"Vậy hóa ra là thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi, trên giang hồ không có mấy chuyện mà ta không biết".
"Ai có bản lãnh như vậy, Thiên Tà Tông mà cũng dám chọc vào? Hắn e rằng muốn sống cũng khó mà muốn chết cũng không xong!"
"Hắc hắc, người khác ta không dám nói, bất quá người này không nhất định là vậy đâu".
"Sao vậy? Ai mà ngạo khí ghê vậy?"
" Chắc ngươi cũng có nghe nói đến tên hắn là… Đao… Cuồng".
"Đao… Đao cuồng! Không phải là hung thần thiên đao trong truyền thuyết chứ?! Mẹ ơi! Thảo nào dám cùng Thiên Tà Tông đối địch, hắn vốn không phải là người!"
"Ài! Xem ra giang hồ sắp nổi sóng gió rồi!"
"Trần huynh đệ, tìm ta gấp vậy có phải là có tin tức gì chăng?"
"Nhâm đại ca còn chưa biết sao, cửu đại môn phái cùng lưỡng minh tứ gia đều đã vào thành rồi".
"Ồ? Vào thì vào chứ, có gì mà kinh hãi vậy?"
"Cái này… Nhâm đại ca nghe ta nói, chánh đạo thập đại cao thủ trừ Kiếm Thánh ra, lần này tới cả đều tới".
"Cái gì! Chánh đạo thập đại cao thủ đều tới sao?"
"Đúng vậy!"
"Loạn rồi, giang hồ loạn cả rồi!"
Phong khởi vân dũng, nhân tâm dị động, giang hồ thực sự đã bắt đầu đại biến!

Ngoại thành Lạc Dương, Thúy Liễu sơn trang.
Trong đinh viện hương hoa ngào ngạt, sắc màu rực rỡ, đẹp tựa gấm thêu! Trên thảm cỏ, một đôi nam nữ đang nằm nghĩ, trên mặt hiện rõ nhu tình thắm thiết.
"Ca,năm ngày nữa là tới võ lâm đại hội rồi, người đã chuẩn bị tốt chưa vậy?"
"Đều chuẩn bị thỏa đáng cả rồi, chỉ bất quá…"
"Còn có gì không ổn sao?"
"Chúng ta cũng quá coi thường Huynh đệ hội rồi" Nam tử nhẹ đỡ mỹ nhân ngồi dậy nói:
"Tên Thiết Huyết đó không phải là nhân vật đơn giản. Ta dùng biện pháp gì cũng không tài nào nghe ngóng xung quanh hắn được. Có thể có thủ đoạn như vậy đích xác đáng ta nên coi trọng. Nếu không phải là địch nhân nhất định sẽ kết giao. Bất quá người này lai lịch không rõ, bối cảnh thần bí, huống hồ hiện tại hắn đứng sau quan sát, tất là muốn nhất thống giang hồ. Nhân vật như vậy, đối với việc phục hưng Yên vân nhất tộc quả là một chướng ngại lớn, chỉ có cách đem hắn diệt trừ đi".
"Ca định thế nào?" Nữ nhân cũng đã ngồi dậy, tựa vào bả vai nam nhân.
"Người xưa có câu: Cò diệc tranh ăn, ngư ông đắc lợi" Gã nam nhân mỉm cười nói: "Nếu Thiết Huyết hắn đã chuẩn bị tốt rồi, tại sao ta không cứ mặc cho hắn cùng bọn họ tranh đấu, ta một bên làm ngư ông".
Người con gái nghe vậy hé nhẹ my cười nói: "Việc này chỉ là sớm muộn, nhưng cũng phải cần động tay động chân một chút".
"Đúng rồi!" Nam tử đột nhiên hỏi: "Người Huyết y môn khi nào mới tới?"
"Việc đó…" Nữ nhân đang muốn đáp bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Một hạ nhân nhanh chóng bước vào thưa: "Khải bẩm thiếu gia, Huyết y môn có thư gửi tới".
Nam tử nhận bức thư, trên mặt toát ra hàn ý lẫm lẫm.
"Ca, có chuyện gì vậy?" Nữ nhân thấy tình trạng đó, trong lòng lo lắng lấy tay vuốt khẽ ngực đối phương.
"Tiết y nhân đã chết" Nam tử ngữ khí thản nhiên, nhưng lời nói tỏa đầy sát khí.
"Cái gì!" Nữ tử kinh hãi, trong ánh mắt khó nói thành lời.
Ngay lúc đó, một thanh âm quen thuộc vang lên, nam nhân tinh thần rung động, mặt lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng đứng dậy bảo: "Tiểu Tuyết mau đi với ta, quý khách tới rồi".
Hán trung cổ thành, trên Thanh oản lâu……
Tống vương Chu Khang Cảnh nhàn nhã nằm trên nhuyễn sàng, đầu gối lên đùi Nguyệt Thanh, nét mặt vô cùng thoải mái.
"Chủ công, chỉ còn ít ngày nữa là đến Võ lâm đại hội rồi, người sao vẫn nhàn nhã như vậy" Nguyệt Thanh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Chu Khang Cảnh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Võ lâm đại hội, chuyện lớn như vậy không khỏi khiến nàng cảm thấy lo lắng.
"Nhàn nhã cũng là phúc mà" Chu Khang Cảnh nhắm hai mắt, hưởng thụ nói: "Bản vương xưa nay bận rộn, có lúc cũng cần buông lỏng một chút".
"Vậy chuyện giang hồ thì phải làm sao?"
"Chuyện giang hồ đó để cho Thiết Huyết xử lý đi, nếu thiên hạ đã nằm trong tay ta, giang hồ còn xa sao?"
"Thì ra ánh mắt người đặt vào thiên hạ… Vậy không phải sau này càng bận bịu sao?"
"Người tài phải chịu lao khổ mà, ha ha ha…"
Cười to xong, Chu Khang Cảnh như tự nói với mình: "Quỷ Mị, ngươi bây giờ trở về kinh thành, thời cơ hiện nay đã chín, có thể bắt đầu hành động rồi đó".
"Vâng".
Trong không trung xuất hiện một trận xao động rồi lập tức biến mất.
"Thiên hạ sinh loạn tượng, giang hồ cũng theo đó mà bắt đầu biến động" Đây chính là lời của Đồng Tường.
"Ài! Cuối cùng thì cũng đã đến".
" Đại ca, bọn hắn là người nào vậy?"
"Người ngoài giang hồ".
"Vậy còn chúng ta…"
Thiết Huyết cắt ngang nghi hoặc của Đồng Tường mà nói: "Sự kiện này ngươi không cần xen vào, cứ để tự mình ta xử lý, ngươi cứ đi trước đi".
"Vâng, đại ca."
Đợi Đồng Tường rời khỏi, Thiết Huyết hướng biệt viện đi tới, cuối cùng dừng lại bên ngoài một căn phòng nhỏ.
"Bất giới đại sư, Thiết Huyết cầu kiến".
"Ồ! Ngươi vào đi."
Trong phòng truyền ra một thanh âm khàn khàn, Thiết Huyết đợi người đó lên tiếng mới mở cửa phòng tiến vào.
Bên ngoài quan ngoại, Ma Môn vẫn một màn âm u đen tối như vậy.
Trong thánh điện trang nghiêm nhưng thập phần lạnh lẽo, Phần hỏa sứ giả đứng giữa đại điện không nhúc nhích, Ma môn Tôn chủ ngồi bên trên, mình khoác hắc vân bào, mặt mang mặt nạ hung tợn, quanh thân phát xuất khí tức âm lãnh
"Phần hỏa…"
"Có thuộc hạ".
"Liệt Phong bọn hắn thương thế ra sao?"
"Bẩm Tôn chủ, thương thế bọn họ đều đã ổn định, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là có thể hoàn toàn hồi phục, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc bố trí trong Ẩn lâm đại hội".
"Vậy thì tốt, phải lấy đại sự làm trọng… Ba người bọn hắn bị trọng thương là ngoài dự tính của ta, xem ra chúng ta đều đã quá coi thường Lý Nhạc Phàm".
Ngữ khí tôn chủ gay gắt, dù không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn.
"Kỳ thật kế hoạch của tôn chủ hoàn toàn hợp lý, chỉ là kế hoạch thường thường không thể tính hết được mọi ẩn số" Phần Hỏa sứ giả tiếp lời: "Tên Lý Nhạc Phàm này chính là giang hồ ẩn số, chúng ta chẳng thể tính được theo lẽ thường, thuộc hạ đoán rằng thiên địa dị động ngày ấy cũng có quan hệ đến hắn".
"Ồ!" Sau mặt nạ, Tôn chủ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu thật sự là thế, trước mắt với cảnh giới võ công của hắn, các ngươi không có cách nào thắng được hắn".
"Vậy để thuộc hạ tự mình ra tay, ắt hẳn bắt được hắn" Phần Hỏa sứ gải ưỡn ngực, tự tin nói.
"Thôi bỏ đi" Tôn chủ khẽ gật gù, rồi lắc đầu nói: " Ngươi còn có chuyện quan trọng hơn, tất cả phải đặt đại cục làm trọng".
"Vậy còn về Lý Nhạc Phàm?"
"Lý Nhạc Phàm đắc tội với Ma Kiếm Tông, tự nhiên có người tới kiếm hắn" Ngừng lại một chút, Tôn chủ nói tiếp: "Võ lâm đại hội thật sự náo nhiệt! Kẻ nên đến hay kẻ không nên đến cũng đều tới cả rồi, xem ra bổn tôn phải tự mình đi một chuyến".
"Thuộc hạ xin phép đi an bài".
"Ừm, ngươi đi đi".

Trong thành Lạc Dương, Phượng Dương lâu.
Thi Bích Dao đứng bên cửa sổ, nhìn về phương xa, mặt nạ lạnh tựa băng ẩn đi dung nhan tuyệt mỹ, mái tóc dài mượt mà nhẹ buông, phiêu dật lại đoan trang, đôi mắt trong sáng long lanh nhưng nhẹ nhàng toát ra nét thương cảm.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng cắt ngang tâm tư Thi Bích Dao, Nô Kiều tiến vào phòng cung kính nói: "Lâu chủ, lão Giáp có tin tức của Lý Nhạc Phàm truyền tới".
"Nói đi" Thi Bích Dao ngữ khí lạnh nhạt, không thể thấy vẻ mặt nàng sau mặt nạ.
"Huyết y môn chủ Tiết Y Nhân đã bị Lý Nhạc Phàm giết" Nô Kiều len lén trộm nhìn Thi Bích Dao, tựa hồ muồn nhìn ra điểm gì trên người đối phương.
Thi Bích Dao tùy ý ngồi lên đệm, mắt lộ ý cười nói: "Cường hoành đem Tà công tử phế đi, nháy mắt lại giết Tiết Y Nhân… Thật là quá hung hãn! Chả trách mọi người đều sợ hắn. Bất quá… Sau này hắn sẽ gặp không ít phiền phức đây".
Nô Kiều ngồi xuống hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta làm thế nào?"
"Hắn đối với chúng ta rất quan trọng, hiện tại lại có quan hệ hợp tác, bất luận như thế nào cũng không thể để hắn xảy ra chuyện gì" Thi Bích Dao suy nghĩ một chút nói: "Ngươi hãy phái người âm thầm chú ý, hết sức tránh để sự cố phát sinh, đợi sau khi Võ lâm đại hội kết thúc chúng ta sẽ xuất phát".
"Tốt lắm, vậy muội sẽ an bài thỏa đáng".
"Đúng rồi…" Thi Bích Dao đang nói chợt chuyển: "Vậy tiểu tử kia hiện tại ra sao rồi?"
Nhớ tới Tiểu Minh Hữu, Nô Kiều lại cảm thấy đau đầu, có chút thiếu nhẫn nại nói: "Lâu chủ, tên tiểu tử đó thật là phiền toái, bây giờ không chịu ăn uống, nằm lỳ trên giường chẳng để ý đến ai… Dù sao ta cũng hết cách, ngươi xem nên làm thế nào?"
"Đi, đến đó xem".
Trong một gian nhà trúc rộng rãi, Tiểu Minh Hữu nằm co ro trên giường, nước mắt ủy khuất ướt cả gối.
"Cạch" Bỗng nghe tiếng cửa phòng mở ra.
"Các người đi ra, ra mau! Ta không muốn thấy các người…"
Thi Bích Dao cùng Nô Kiều tiến vào phòng liền nghe thấy tiếng Tiểu Minh Hữu kêu gào, mặc dù âm thanh còn rất non nớt nhưng thật sự tràn đầy phẫn nộ.
"Ài! Cần gì phải vậy".
Thi Bích Dao sau mặt nạ ắt hẳn đang cười cười. Nô Kiều lại đặt cơm canh lên trên bàn, sau đó mới đứng sang một bên.
"Tiểu tử kia sao lại không ăn cơm?" Thi Bích Dao tiến tới nhẹ nhành xoa đầu Tiểu Minh Hữu, hắn lắc mạnh đầu đẩy ra, giận dữ trợn trừng đôi mắt.
"Ha ha!"Thấy đối phương không để ý tới mình, Thi Bích Dao nhẫn nại nói: "Tiểu tử kia, ngươi sao không để ý tới tỷ tỷ?"
Tiểu Minh Hữu nhổm người đứng dậy, mếu máo nói: "Ngươi… ngươi không phải tỷ tỷ, ngươi là người xấu! Ngươi là người xấu..."
"Tiểu tử này, ngươi ở chỗ này ăn ngon, uống tốt, có gì là không tốt đâu?"
"Không tốt là không tốt, không có đại ca, không có sư phụ, chẳng có tự do, đấy chính là không tốt".
"Ngươi sẽ sớm gặp lại bọn họ thôi".
"Ta biết…"
Tiểu Minh Hữu đột nhiên trả lời khiến Thi Bích Dao ngẩn người: "Ngươi biết cái gì?"
Ta biết ngươi bắt ta chính là muốn uy hiếp đại ca ta, ngươi không phải là người tốt, ngươi là kẻ xấu xa. A a a…"
Giận dữ hét lên, Tiểu Minh Hữu quyền đầu hướng đối phương đánh tới, chỉ thấy nhân ảnh trước mắt bỗng hoa lên, chính mình liền ngã lăn trên mặt đất.
"
Tiểu tử, ngươi không đánh lại ta đâu, cần gì phải tự tìm khổ chứ? Ta nghĩ không bằng ngươi cứ ở lại đây đi, chờ đại ca ngươi xong việc sẽ tới đón ngươi".
"
Không! Không! Không!" Tiểu Minh Hữu ngang ngạnh không phục, quyền cước lại đánh tới.
"
Bùng…"
Ngã sấp xuống… đứng dậy…
"
Bùng…"
Lại ngã xuống… rồi lại ngã…
Sau vài lượt, Tiểu Minh Hữu cuối cùng nằm vô lực trên mặt đất, thở hổn hển nhìn trần nhà, run rẩy xuất thần…
"
Ta đánh không lại ả… ta đánh không lại ả…" Giờ phút này nước mắt tuôn ra như suối, Tiểu Minh Hữu lại nhớ tới hồi ức cuộc thảm sát nửa năm về trước, cảm giác vô lực phản kháng này thật khiến hắn sống không bằng chết.
Tựa hồ thấy được nỗi tuyệt vọng trong mắt đối phương, Thi Bích Dao liền trách hắn: "
Tiểu tử ngươi như vậy mà đã bỏ cuộc sao? Hừ!"
"
"Tiểu Minh Hữu tâm nguôi lạnh như tro tàn, chẳng thèm trả lời.
"
Tiểu tử, Lý Nhạc Phàm có câu nói nhờ ta chuyển cho ngươi".
Nghe được "
Lý Nhạc Phàm" ba tiếng, ánh mắt Tiểu Minh Hữu dần dần sáng lên.
Thi Bích Dao lại nói tiếp: "
Sống cho thật tốt, hắn rồi sẽ tới đón ngươi".
"
Đại ca sẽ tới đón ta, đại ca nhất định sẽ không gạt ta… nhất định sẽ không gạt ta… Đại ca đã nói: "Tự tôn mới có thể tự cường"… Ta đã làm đại ca thất vọng rồi… Đại ca muốn ta mạnh mẽ, ta phải báo thù, báo thù, ta không thể ngã xuống được… Đúng, ta không thể ngã xuống được, ta phải ăn cơm, ăn cơm mới có sức luyện đao…"
Tựa hồ đã nghĩ thông suốtTiểu Minh Hữu cố gắng đứng dậy, bò đến bàn, ăn ào ào một trận… Ăn xong, hắn tại bãi đất trống không ngừng luyện tập chiêu thức… Cả người đắm chìm trong cảnh giới tu luyện…
"
Lâu chủ, người xem…"
"
Kệ hắn đi!" Thi Bích Dao nhẹ gật đầu than: "Đứa nhỏ này tính cách thật sự quật cường, sau này hàng ngày ngươi đem cơm cho hắn là được, những việc khác không cần lo cho hắn".
"
Dạ, lâu chủ".

Bình luận





Chi tiết truyện