chương 614/ 800

Nhận thấy Văn Tông Thanh biết Trần Hương, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi giật mình, nhưng sau cũng bình thường trở lại.

Trần Hương từng là cung chủ Thiên môn, cho dù tại Tu Hành Giới, địa vị cũng không phải tầm thường, hơn nữa hơn mười năm trước tại ẩn lâm đại hội, nàng vì có bầu mà bị Thánh Ngôn đại tôn mang đi, việc này gây nên sóng to gió lớn một thời gian, cho tới hôm nay, chỉ sợ có rất ít Tu Hành Giới không biết Trần Hương mà thôi.

- Người trong Tu Hành Giới không biết Trần Hương chỉ sợ không nhiều lắm.

Dừng lại một chút, Văn Tông Thanh lại nói:

- Bất quá, chuyện của nàng ta biết nhiều hơn một chút.

- Tiền bối biết những gì? Thỉnh người nói cho ta biết.

Nhạc Phàm nhảy dựng lên, cảm giác lời nói của đối phương tuyệt đối không phải là bắn tên không đích (nói lung tung, k có chủ ý), sau đó, hắn lại trở về chỗ cũ, ngồi trên bồ đoàn, dựng tai lắng nghe.

- Kỳ thật, chuyện mà ta biết rất nhiều người cũng biết, chuyện này năm đó cũng không được coi là bí mật gì.

Văn Tông Thanh nói tiếp:

- Thiên môn từ xưa đến nay, chính là nhất mạch truyền thừa từ thời thượng cổ lưu lại, nội tình bên trong sâu không lường được, ngay cả Thánh Vực cùng Ma môn cũng phải kiêng kị ba phần, trong chuyện này đương nhiên một phần là do uy thế của Thánh Ngôn Đại tôn, nhưng hai mươi năm trước sau khi ẩn lâm đại hội qua đi, bên trong Thiên môn phát sinh nội loạn, làm cho đệ tử Thiên môn tử thương thảm trọng, danh vọng xuống dốc không phanh, cho nên mới có địa vị ngày hôm nay.

- Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Nhạc Phàm cau mày, dường như hắn đối với chuyện này không có chút cảm tình nào, nhưng hắn cảm thấy, việc này chắc có quan hệ trọng đại, nếu không đối phương cần gì phải nói cho hắn nghe.

- Đây hết thảy đều là nhân quả, đều do một tình yêu không nên có mới khiến cho…

Văn Tông Thanh chậm rãi nói tiếp:

- Năm đó, Thánh nữ thiên môn vào đời tu hành, không nghĩ tới lại cùng một nam nhân ở chung với nhau, hơn nữa lại còn hoài thai, sau này sự việc bại lộ, chẳng những đã làm Thiên môn rung chuyển, lại kinh động đến Thánh Ngôn Đại tôn cao cao tại thượng, mà Thánh Ngôn Đại tôn chính là nữ nhân duy nhất trong Lục đại tôn giả, tác phong vô cùng cứng rắn, là người trọng mặt mũi, môn quy điều thứ nhất của Thiên môn là nghiêm cấm môn hạ đệ tử động tình với nam nhân, nếu xúc phạm nghiêm trị không tha, mà Thiên môn Thánh nữ biết luật mà còn phạm, cho nên Thánh Ngôn Đại tôn vô cùng giận dữ, tự mình đi tìm, đánh tên nam nhân kia xuống vực sâu vạn trượng, sau này lại nhốt Thiên Môn Thánh nữ xuống Hàn Đàm ngàn thước. Vốn sự tình giải quyết như vậy coi như chấm dứt, chỉ tiếc đời người khó liệu…

- Nam nhân đó không chết?

Nhạc Phàm có chút bất ngờ hỏi.

Văn Tông Thanh gật gật đầu:

- Người kia rớt xuống vực sâu chẳng những không chết, ngược lại còn tu luyện thành ma công kinh thiên, ngay trong đêm đó, hắn giết tứ đại chân nhân đánh trọng thương cung chủ Tuyết Thiên Dạ và Thánh Ngôn đại tôn cùng một vị môn đồ, cuối cùng cứu thánh nữ đi.

Văn Tông Thanh thở dài, tiếp tục nói:

- Đây chính là một vụ vô cùng bê bối, chính là một trong những cấm kỵ của Thiên môn, nhưng giấy không gói được lửa, chuyện này không bao lâu sau cả Tu Hành Giới đầu lưu truyền tin này. Thánh Ngôn đại tôn thân là một trong Lục đại tôn giả, việc này khiến nàng vô cùng hổ thẹn, vì thế nàng truyền xuống Thiên đạo truy sát lệnh, thề rằng một ngày nào đó phải tự tay giết hai người, Thiên đạo truy sát lệnh chính là hiệu lệnh tối cao trong tu hành giới, chỉ có Đại tôn mới có thể chấp lệnh. Lệnh này vừa ban ra, chỉ cần là người trong Tu Hành Giới đều có thể tham dự, nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được nhận được một lời hứa của Đại tôn. Thiên đạo truy sát lệnh như vậy, trong vòng trăm năm nay xuất hiện không quá một lần.

- Về sau thì sao?

Nhạc Phàm vẻ mặt trầm trọng hỏi.

- Kết quả còn cần phải nói sao chứ?

Văn Tông Thanh cảm khái nói:

- Hứa hẹn của Đại tôn có sức mê hoặc rất lớn, cơ hồ khiến cho cả Tu Hành Giới sôi sục, tuy rằng hai người kia mai danh ẩn tích, nhưng năm năm sau rút cục cũng bị người ta tìm được. Sau đó, cung chủ Tuyết Thiên Dạ ngày đêm suất lĩnh hơn một trăm đệ tử đi trước, trận chiến ấy có thể nói là thảm thiết… Thiên môn Thánh nữ, ngọc vẫn hương tan,

- Tên nam nhân kia cùng đứa con không biết đi đâu, mà một trăm đệ tử của Thiên môn thương vong hơn nửa, ngay cả cung chủ Tuyết Thiên Dạ cũng bị thương nặng, trở lại Thiên môn, không lâu sau đó qua đời. Chuyện này đối với Thánh Ngôn đại tôn là một đả kích rất lớn, sau khi nàng an bài mọi chuyện tại Thiên môn liền tuyên bố bế quan, bạo loạn Thiên môn lúc này lắng xuống.

- Nói tóm lại, đối đầu với Đại tôn, cuối cùng cũng không có kết cục gì tốt.

Nói xong một câu, tầm mắt Văn Tông Thanh chuyển về hướng Nhạc Phàm, sau đó nhìn ra xa.

Nhạc Phàm nghe Văn Tông Thanh nói xong, trong lòng chấn động thật sâu, không thể bình ổn.

Bởi vì từ chuyện năm đó hắn nắm được một tin tức vô cùng quan trọng, đó chính là hài tử của Thiên môn Thánh nữ cùng người kia.

- Văn tiền bối, người muốn nói, đứa trẻ kia chính là Trần Hương?

Nhạc Phàm cảm thấy yết hầu khô khốc dị thường, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng hỗn loạn.

Văn Tông Thanh gật gật đầu:

- Không sai, đứa trẻ chính là Trần Hương, mà Thiên môn Thánh nữ mẫu thân Trần Hương có tên là Linh Diệu nhi. Lúc trước ta còn rất tò mò, Thiên môn tại sao tự dưng lại xuất hiện một cung chủ tên là Trần Hương, thì ra nó chính là con của Linh Diệu Nhi, chính là do Thiên môn bí mật tìm về.

Nếu không mười hai năm trước, Trần Hương có bầu Thánh Ngôn đại tôn không có giận dữ như thế, sợ rằng chúng ta cũng không thể ngăn cản nổi. Chỉ có điều, không nghĩ tới mười năm sau, bi kịch lại phát sinh một lần nữa, tái diễn trên người của con gái nàng, tạo hóa trêu ngươi a!

Một tiếng thở dài, bao nhiêu năm tháng.

Một đoạn tình cảm, chôn vùi bao bi thương. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Nhạc Phàm cúi đầu, gắt gao nắm lấy đầu gối mình, trong mắt ngoại trừ phẫn nộ ra không còn thứ gì khác.

Hắn rút cuộc đã biết được thân thế của Trần Hương, hắn cũng biết thảy thâm thù đại hận của nàng, trên lưng đeo áp lực lớn như vậy, nàng nhất định rất thổng khổ cùng khó chịu.

Một cỗ sát khí trào ra, quét ngang thạch thất.

Văn Tông Thanh kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.

- Thiên môn…

Nhạc Phàm đè nén sự tức giận trong lòng mình, ánh mắt tha thiết nhìn thẳng đối phương:

- Văn tiền bối, người có biết nơi hạ lạc của Trần Hương không?

Văn Thánh Tông lắc lắc đầu nói:

- Ta chỉ biết Trần Hương bị Thánh Ngôn đại tôn dẫn theo, còn tình huống hiện tại của nàng thì ta quả thực không rõ lắm.

- Tiền bối cũng không biết sao?

Nhạc Phàm cũng không vọng tưởng có thể dễ dàng biết được tin tức của Trần Hương, chỉ là trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu.

Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm dần dần tỉnh táo lại:

- Tiền bối vừa rồi đuổi Tiểu Băng nhi, chính là muốn nói cho ta chuyện của Trần Hương?

- Ngoài ra, ta còn muốn khuyên ngươi một câu.

Văn Tông Thanh nghiêm mặt nói:

- Lý Nhạc Phàm, ta nghe nói ngươi rất cố chấp, phi thường cố chấp. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi sắp phải đối mặt với cái gì, ta không hy vọng ngươi đi báo thù, không bằng ở lại cùng Tiểu Băng nhi hưởng thụ thời gian còn lại. Ngươi chớ quên tình huống thân thể hiện giờ của mình, sinh cơ tan rã, mệnh hồn tổn hao, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngươi sống không quá trăm ngày.

Văn Tông Thanh thần sắc hờ hững, nhưng Nhạc Phàm thấy từ trong mắt nàng một sự dao động khác thường.

- Tiền bối, có một số việc dù sao ta vẫn muốn đi làm, nếu ta không thể cho Tiểu Băng nhi một công đạo, cũng không thể cho mình một công đạo. Vô luận có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu gian khổ, ta nhất định phải tìm được Trần Hương, ta sẽ cố gắng cho Tiểu Băng nhi một cuộc sống hạnh phúc, cho nó một gia đình hoàn chỉnh.

Nhạc Phàm hít một hơi thật sâu, ánh mắt u buồn, lại vô cùng kiên định.

Cảm nhận được quyết tâm của đối phương, Văn Tông Thanh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là mặt không chút thay đổi nói:

- Lý Nhạc Phàm, mạng chính là của ngươi, ai cũng không có quyền can thiệp, ta chi hy vọng sau này ngươi không phải hối hận, bất quá ngươi yên tâm, Tiểu Băng nhi tạm thời ở chỗ ta rất an toàn, cho dù Thánh Ngôn đại tôn tới cũng đừng hòng cướp nó đi.

Ngay cả đại tôn cũng không thể cướp người từ nơi này đi, quả thực là tự tin.

Văn Tông Thanh nói những lời này vô cùng tự tin, Nhạc Phàm không hề khiếp sợ, ngược lại còn vui sướng dị thường.

Nếu nói điều cấm kỵ của Thiên môn chính là Trần Hương cùng Tiểu Băng nhi đó cũng là tâm bệnh của Thánh Ngôn đại tôn.

Một khi thân phận của Tiểu Băng nhi bại lộ, Thánh Ngôn đại tôn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Trên thực tế, trải qua một hồi ầm ĩ trên đại hội võ lâm, tin tức về Tiểu Băng nhi thiên hạ đều sớm đã biết, người của Thiên môn muốn không biết cũng khó.

Một khi người của Thiên môn biết về tin tức của Tiểu Băng nhi, khẳng định không bao lâu sau người của Thánh Ngôn đại tôn sẽ phái người tới.

Văn Tông Thanh muôn bảo hộ Tiểu Băng nhi, đó chính là đối địch với Thánh Ngôn đại tôn, phóng mắt ra khắp Tu Hành Giới, liệu có mấy người dám đối nghịch với đại tôn?

Nhưng Nhạc Phàm không rõ ràng lắm tại sao Văn Tông Thanh lại lo lắng, nhưng một khi đối phương đã dám làm như vậy, thì tất nhiên có chỗ để dựa vào, Nhạc Phàm cũng không có tâm tư tìm hiểu.

Xem ra những chuyện lặt vặt này trên người, quả thực đúng là khó đoán.

- Cám ơn tiền bối.

Nhạc Phàm đứng lên, rồi thi lễ, trong mắt cảm kích.

Nếu là trước kia, hắn quyết sẽ không để Tiểu Băng nhi ở lại đây, hắn không muốn để sinh mạng của hài tử hắn trong tay người khác, đáng tiếc tình hình thân thể của hắn hiện giờ không tốt, chỉ còn lại một chút năng lực tự bảo vệ mình mà thôi, nói gì đến đem lại cuộc sống yên ổn cho Tiểu Băng nhi.

- Lý Nhạc Phàm, tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, Thiên môn chính là một môn phái cổ xưa, sau lưng chắc chắn phải có một lực lượng nào đó, không đơn giản như ngươi nghĩ, nếu ngươi muốn đi tìm bọn chúng, thì nhất định phải có giác ngộ, ta hy vọng ngươi sẽ vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Nói xong, Văn Tông Thanh khoát tay:

- Ngươi đi đi, lợi dụng bây giờ còn nhiều thời gian, có thời gian đến bồi tiếp Tiểu Băng nhi, nếu thân thể có gì không khỏe lúc nào cũng có thể tới đây tìm ta.

- Được rồi.

Nhạc Phàm lên tiếng trả lời, sau đó rời đi, đi tới của đá, hắn đột nhiên quay đầu lại:

- Văn tiền bối, người nam nhân đó trong cố sự đó là ai?

Văn Tông Thanh thản nhiên nói:

- Tên của hắn chắc chắn ngươi đã nghe qua rồi, hắn gọi là Hầu Quân Lâu.

- Hầu Quân Lâu?

Nhạc Phàm nghe vậy rùng mình:

- Một trong mười đại cao thủ, Ma giáo giáo chủ Hầu Quân Lâu?

Vài chục năm trước, Hầu Quân Lâu suất lĩnh Ma giáo Tây Vực xâm nhập Trung Nguyên, giết chóc vô số, lúc đó chỉ cần đề cập đến Hầu Quân Lâu giang hồ đã sợ mất mật, nếu không có Hiên Viên Bạch xuất hiện kịp thời ngăn cơn sóng dữ, giang hồ Trung Nguyên chỉ sợ đã khuất phục dưới uy thế của Hầu Quân Lâu.

- Không sai, người ta nói đến chính là hắn.

Văn Tông Thanh hai mắt mơ màng, như đang nhớ lại cái gì đó.

Nhạc Phàm vô cùng bất ngờ, hắn không thể nào tưởng tượng được, Trần Hương lại là con của người đứng đầu Ma giáo năm đó.

Vậy thì không khó để lý giải nguyên nhân Thánh Ngôn đại tôn tức giận. Dù sao Thiên môn tự cho mình là thay trời hành đạo, Thiên môn Thánh nữ không ngờ lại đi yêu một đại ma đầu giết người không ghê tay, đây quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

- Ngươi còn vấn đề gì muốn hỏi không?

- Không còn vấn đề gì nữa, vãn bối cáo từ.

Bình luận





Chi tiết truyện