chương 365/ 800

"Đánh! Đánh…"
"Đánh hay lắm!"
"Lên đi! Lên đi!"
"Đúng rồi! Đá, đá vào mông hắn…"
"Nhanh lên!"
"Hô! Công phu hay!"
"Lại là tiên nhân chỉ lộ, diệt hắn!"
"Ài! Đáng tiếc hụt chút".
Bên trong Phượng Dương lâu nhiệt náo phi phàm! Tiếng reo hò, tiếng cổ vũ, tiếng thét chói tai không ngớt, những người này hưng phấn dị thường.
Chỉ thấy giữa đại đường có ba bóng người đang đánh nhau, khí thế vô cùng kịch liệt! Cục diện đánh nhau hôm nay, đích xác là rất đặc sắc, khiến cho mọi người chung quanh rất kích động, hò hét không ngừng.
Bên ngoài thì xem náo nhiệt, bên trong thì trông nhà cửa, tam giáo cửu lưu đều là như thế.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, đánh nhau chí chết cũng không tính là kỳ lạ, chỉ bất quá tại nơi thưởng hoa như thế này, lại đem lại một phong vị khác lạ. Không có nghi vấn gì, những người này đều thích thú xem náo nhiệt, ngoại trừ sự thích thú, cái gì cũng không rõ ràng. Nhưng đối vu người trong giang hồ mà nói, chính là thật khó được xem cao thủ đối chiến! Ba người này võ công rất cao, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, làm người ta hoa cả mắt, tiên tiếp không ngừng, chứng kiến được chỗ tuyệt diệu, không tự chủ được mà hò hét lên.
Người như bóng ảnh, quyền cước như gió!
Long Tuấn, Đinh Nghị chiêu thức tinh diệu, phối hợp càng kín kẽ; Diệp Vãn Phong võ học mặc dù biết rất nhiều, nhưng khi động thủ với hai người này, tựa hồ lộ ra rất nhiều điểm thô thiển, đơn giản không chịu nổi!
Sau khi ba người giao thủ một trận, Long Tuấn cùng Đinh Nghị càng đánh càng thuận, càng chiến càng hăng, mà Diệp Vãn Phong đã bắt đầu cảm thấy rối chân rối tay, buồn phiền vô cùng. Đối với hai người công kích mãnh liệt như cuồng phong bão tố, cho dù là ai cũng sẽ không lấy gì làm thích thú!
"Con mẹ nó! Chỉ ngắn ngủi nửa năm, hai tiểu tử này lại tiến bộ thần tốc như thế, chẳng lẻ ăn tiên đan hay sao? Ôn thần đáng chết!" Diệp Vãn Phong âm thầm kêu khổ: "Chừng này tuổi lại gặp hai đứa nhỏ này, không phải là tự chuốc khổ vào thân? Cũng may thân pháp của bản thân cao cường, nếu không đã gặp rắc rối lớn rồi".
"Lão dâm trùng, ngươi đừng có trốn tránh làm gì nữa, hãy xem tiểu gia gia đánh cho ngươi rưng rụng đầy đất này!"
"A Tuấn nói rất đúng, lão dâm… lão phong lưu quỷ này, sao không thể hiện bản lãnh trước mắt mọi người đi".
"Người ta nói rất đúng, người này da mặt thật dày, sau này còn nói gì được nữa?"
"Người mà không cần thể diện quỷ cũng e ngại!"
"Đúng! Đúng là ý này".
"Người này da mặt thật tốt!"
Long Tuấn, Đinh Nghị mỗi người một câu, người ca người bè thật hoàn chỉnh, làm cho mọi người xung quanh cười to.
"A a a! Tức chết ta! Tức chết ta!"
Vốn Diệp Vãn Phong đối với hai người bọn hắn cũng có sự thích thú, bởi vậy vẫn không nặng nay, nhưng hiện tại thể diện bị tổn hại như thế, bản hắn làm sao chịu đựng được? Gỗ đá cũng có ba phần tức giận, huống chi là Diệp Vãn Phong, bị người sỉ nhục như thế, hắn làm sao mà không nổi cơn thịnh nộ? Lúc này đây giận tới mức đỏ hồng con mắt nói: "Tốt tốt lắm! Lão phu cho các ngươi chút màu, các ngươi lại muốn mở xưởng nhuộm? Cho các ngươi thêm chút kiến thức về sự lợi hại "Bách biến thần phong hành" của ta!" Giọng nói vừa dứt, cả người đã hỏng lên khỏi mặt đất, cao cao ở trên không trung!
"Cái này là thật rồi, Tiểu Đinh Tử, lo mà bảo hộ cái mông của ngươi đi! Hắc hắc…"
"Ngươi đừng có nói thừa, lo mà chút ý mặt mày đi, đừng co mà bị hủy đi dung nhan!"
"Đầu gỗ, để xem giữa chúng ta, ai ngã trước".
"Phì! So thì so, ta sợ ngươi chắc?"
Long Tuấn, Đinh Nghị là điển hình cho sự nhiều chuyện, ngay cả lúc này cũng không quên nói nhảm.
Trên bầu trời một cổ áp lực thật lớn chụp xuống, không khí xung quanh phảng phất như cô đọng lại! Thấy đối phương đã đánh thật sự, hai người bên trong nhiệt huyết lại sôi trào. Đối với những kẻ thích đánh nhau mà nói, còn có chuyện gì, có thể so sánh với sự phấn chấn khi chiến thắng cao thủ mạnh hơn mình?!
"Ồ…"
"A! Lão đầu nọ là tiên thiên cao thủ!"
"Mỹ nhân của ta! Nhanh… nhanh đến xem đại cao thủ!"
"Tiên thiên cao thủ cũng đến thanh lâu lêu lổng? Thật sự là mở mang kiến thức".
"Trời ơi! Thế đạo hiện nay thật sự là thay đổi!"
Mọi người ồn ào, tất cả đều không tự chủ được mà đứng lên, vẻ mặt đều phấn khích không thôi!
Tiên thiên cao thủ là cái gì? Tiên thiên cao thủ chính là đại biểu cho thực lực đứng đầu giang hồ, chính là tượng trưng cho quyền lợi và địa vị. Phóng mắt cả võ lâm trên trăm vạn người, người có thể thành tiên thiên cao thủ bất quá cũng chỉ cỡ một hai trăm người mà thôi, bởi vậy có thể thấy tiên thiên cao thủ tôn quý như thế nào, không phải như rau cỏ gì, tùy tiện muốn thấy là thấy.
Đương nhiên, mặc dù tiên thiên cao thủ lợi hại, Long Tuấn và Đinh Nghị cũng không cảm thấy run sợ. Bọn hắn cũng không phải là chưa từng gặp qua tiên thiên cao thủ, nhớ lúc trước, hai người bọn hắn cũng đã lớn gan lắm rồi, chỉ dựa vào một chút tiểu kế, dám cứu Nhạc Phàm đi trước mắt bốn vị tiên thiên cao thủ.
Long Tuấn, Đinh Nghị hai người vốn không thèm để ý, nhưng những người xung quanh lại hưng phấn không thôi.
Dân chúng bình thường thì không nói làm gì, mà người trong giang hồ ở đây, phần lớn đều là các tiểu nhân vật, làm sao có cơ hội được gặp mặt tiên thiên cao thủ, huống chi đừng nói là được thấy động thủ với người khác… Cho nên, bọn hắn giờ phút này trong lòng kích động khó diễn tả bằng lời.
"Lần trước tại Tương Dương lão phu đã nhường các ngươi, lần này phải để cho hai ôn thần các người thấy sự lợi hai của lão phu! Hừ hừ…"
Diệp Vãn Phong tức giận không ngừng, khí thế to lớn lại tăng cường, áp lực bốn phía tức thì ngưng tụ tại chỗ chỗ.
Sự trầm trọng thật lớn làm cho người ta hít thở không thông! Long Tuấn và Đinh Nghị thân ở trong đó, tay chân không tự chủ được trở nên nặng nề! Hai người nhìn nhau, đồng thời rút vũ khí ra…
"Ra tay…"
Một tiếng rống to, Long Tuấn từ tay trái rút "Tử Nhu" ra…
Đinh Nghị rút từ trong eo ra thanh loan đao…
Đao kiếm giao nhau, giống như tấm lưới sắc bén, đánh ngược lên bầu trời!
"Nhất kiếm truy hồn"
"Đao chiến thất thức - Cuồng vũ!"
Diệp Vãn Phong đúng là tông sư cao thủ tiên thiên chi cảnh, cho dù công phu trên tay không được tốt, nhưng thực lực bản thân vẫn cực mạnh, nhất là hắn đã dồn toàn bộ một thân công phu lên đôi chân.
"Đến rất tốt! Xem "Bách biến thần phong hành" của ta…"
Cước như đĩnh sắt áp xuống, như roi như dao như gió, biến hóa ngàn vạn lần…
"Dừng tay…"
Một tiếng hét lớn, điếc cả tai.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở giữa Diệp Vãn Phong và Long Tuấn, Đinh Nghị, tiên thiên cương khí phóng ra, trực tiếp đỡ lấy công thế của ba người.
"Oành đùng…"
Không khí bốc lên, từng đợt sóng khí lan truyền…
Diệp Vãn Phong lùi lại!
Long Tuấn và Đinh Nghị cũng lùi lại!
Mọi người ở đại đường tất cả đều bị chấn ngã trên mặt đất, người võ công thấp kém thì ngã chổng võ lên trời, duy chỉ là không một ai bị thương, cũng không có tạo thành bao nhiêu tổn thất.
"Ồ…"
Cao thủ! Lại được thấy cao thủ! Hơn nữa là cao thủ trong cao thủ! Nếu không có người này xuất hiện, sợ rằng Phượng Dương lâu đã thành một nơi đổ nát.
"Lại là tiên thiên cao thủ xuất hiện, hôm nay thật sự là nghiêm trọng!"
"Thật đáng giá!"
"Thật cảm động!"
Mọi người lại ồn ào, kích động trong sự hồ đồ!
Người mới đén bộ dáng già nua, gương mặt cho thấy là một lão phụ nhân, trang phục đơn giản làm cho người ta nhìn không ra lão có chỗ nào lợi hại. Nhưng chỉ với một thân tiên thiên cương khí vừa rồi, thì không ai dám coi thường… Long tuấn và Đinh Nghị không dám, Diệp Vãn Phong đương nhiên cũng không dám!
Thấy không rõ thực lực của đối phương, đó chính là nguy hiểm!
Cao thủ chống lưng Phượng Dương lâu rốt cuộc đã xuất hiện, bốn phía dần dần yên tĩnh xuống.
Không đợi mọi người yên lặng, đám đông lại náo động, dân chúng bình thường đặc biệt nhiệt tình.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên lầu ba nhẹ nhàng đi xuống một nữ tử, một nữ tử rất mỹ lệ.
Không ít người đều biết tên của nàng, phượng nữ Nô Kiều.
"Ồ…"
"Là Nô Kiều cô nương! Ta… ta rốt cục đã thấy Nô Kiều cô nương".
"Nô Kiều cô nương thật là đẹp, quả thực giống như tiên nữ".
"Đúng vậy! Nếu Nô Kiều cô nương có thể cười với ta một cái, chết cũng thỏa mãn".
"Vậy ngươi đi chết đi, ngu ngốc!"
"Ngươi…"
Cả tòa Phượng Dương lâu lại một lần nữa sôi trào.
Không để ý tới ánh mắt trần trụi của đám nam tử chung quanh, Nô Kiều đi thẳng tới giữa đại đường, tức giận trừng mắt nhìn hai người Long Tuấn Đinh Nghị, thầm nghĩ: "Hai tiểu tử thúi này thật đúng là mang phiền phức đến cho ta. Hừ! Nếu không có tỷ tỷ không cho làm khó dễ hai ngươi, hôm nay nhất định phải lột sách đồ của các ngươi".
"Đây là danh khôi của Phượng Dương lâu!?" Diệp Vãn Phong hai mắt lóe quang, bộ dáng say mê: "Tuyệt sắc tuyệt sắc! Quả nhiên tuyệt sắc!". Đối với người phong lưu mà nói, thưởng thức mỹ nữ vĩnh viễn là sở thích.
Trong lòng xoay chuyển, Diệp Vãn Phong vội vàng thu lại tâm tình, sửa sang lại quần áo, tiến lên bày ra một bộ dáng tự cho là rất tiêu sái nói: "vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng… Lão phu Diệp Vãn Phong, hôm nay có thể nhìn thấy Nô Kiều cô nương, thật sự là tam sanh hữu hạnh. Chẳng biết có thể cùng lão phu uống chén rượu, cùng nói lời tâm sự trong lòng hay không".
"Thật là lão dâm trùng không biết xấu hổ!" Long Tuấn thầm mắng, Đinh Nghị ánh mắt khinh bỉ, hừ giọng nói: "Chỉ cần một nửa công phu miệng lưỡi lợi hai của ngươi cũng tính là thiên hạ vô địch".
"Ngươi…" Diệp Vãn Phong thẹn quá thành giận, rồi lại không muốn mất phong độ vớimỹ nhân trước mặt, nên dứt khoát không để ý tới.
"Phì…" Nô Kiều nghe vậy cười, thầm nghĩ: "Hai tiểu quỷ này cũng thật là có ý tứ".
"Lão phụ Hồng Loan, quấy rầy nhã hứng của ba vị!" Lão phụ nhân đứng dậy, lộ ra bộ dáng hòa ái tươi cười, phảng phất như nói với vãn bối, ngữ khí ôn hòa nói: "Nói vậy ba vị cũng nghe nói qua quy củ của Phượng Dương lâu chúng ta rồi phải không? Mặc dù ba vị thân phận tôn quý, nhưng quy củ vẫn không thể phá hỏng".
"Quy củ?! Quy củ gì?" Long Tuấn và Đinh Nghị vẻ mặt mờ mịt! Bản thân hai người mói tới đây, chưa từng nghe nói qua quy củ gì cả.
Diệp Vãn Phong thấy chủ nhà chất vấn, không khỏi mặt đỏ lên, lúc này mới nhớ ra bên trong Phượng Dương lâu cấm đánh nhau, tranh chấp, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Mặt khác… phá hư cái gì, thì phải bồi thường gấp ba, nếu không có muốn bỏ chạy cũng khó.
Không biết lấy từ nơi nào ra một cái bàn tính, Hồng Loan tự tính toán nói: "Hai cái bình hoa thời Hán, gấp ba lên là ba ngàn tám trăm lượng… sáu bàn gỗ hồng, gấp ba lên là hai ngàn hai trăm lượng… mười hai cái ghế gỗ hồng… lò hương… đồ gốm… thức ăn… tổn thất tinh thần… trừ đi số lẻ, tổng cộng là năm vạn chín ngàn ba trăm bốn mươi lượng bạc. Hoàn hảo hoàn hảo, cũng không tính là nhiều lắm".
Không tính là nhiều?! Chung quanh tĩnh lặng, không ai dám nói cái gì. Năm vạn chín ngàn ba trăm bốn mươi lượng bạc! cũng không thê tính là số nhỏ, cho dù một người mỗi ngày đi chơi thanh lâu hai lần, cũng đủ để đi hơn mười năm.
"Ha ha… Cái này… cái này, đồ là do hai ôn thần kia phá hư, tự nhiên mà tìm bọn họ đòi bồi thường" Diệp Vãn Phong làm mặt dày đem ngón tay chỉ sang một bên. Long Tuấn, Đinh Nghị chợt hiểu ra, rốt cục đã hiểu rõ thì ra là muốn đòi bồi thường.
"Ta không làm!" Long Tuấn vốn không phải kẻ ngốc, cho dù bây giờ cũng có thể gọi là giàu, nhưng cũng không thể để oan uổng như vậy, vì vậy nhảy dựng hét lên: "Ta không làm! Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta bồi thường? Chẳng lẻ lão dâm trùng kia không xuất lực? Đừng có nghĩ là bắt chẹt được ta, không có cửa!"
"Đúng! Không thể để ngươi bắt chẹt" Đinh Nghị vội vàng phụ họa, hắn cũng không muốn xuất tiền ra oan uổng như vậy, ít nhất không thể để cho chỉ mình mình bỏ tiền ra.
"Hai ôn thần các ngươi…" Diệp Vãn Phong tức giận không thôi, chửi mắng: "Là các ngươi ra tay trước, ta chỉ là tự vệ, làm sao trách được ta. Hừ!"
"Ông nội ngươi! Chẳng lẽ không phải ngươi cười nhạo chúng ta trước sao? Đừng có giả bộ là người quân tử, ta chính là xem thường ngươi! Khinh bỉ ngươi!" Long Tuấn bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
"Ngươi… ngươi… lão phu sao số mạng lại khổ như vậy! Mỗi lần gặp hai ôn thần các ngươi đều không gặp chuyện tốt…" Diệp Vãn Phong nào có nhiều tiền như vậy, dứt khoát cũng lộ vẻ vô lại: "Ta dựa vào cái gì mà phải đền tiền, ta vô tội! Vô tội!"
Hồng Loan thấy thế cũng không tức giận, ngược lại cười lui sang một bên, không để ý tới.
Nô Kiều tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Long Tuấn, Đinh Nghị, khẽ cười nói: "Hai vị tiểu huynh đệ, Phượng Dương lâu chúng ta có quy củ của Phượng Dương lâu, tiền nhất định phải trả, bất quá…"
"Bất quá cái gì?" Long Tuấn, Đinh Nghị vừa nghe có đường sống, tinh thần liền rung động.
Nô Kiều tiếp tục nói: "Bất quá, ta có thể xem như là nể mặt sư phụ của các ngươi, cho các ngươi chiết khấu".
"Ngươi biết sư phụ chúng ta?" Đinh Nghị vẻ mặt tò mò, vẫn muốn nói cái gì đó. Long Tuấn lặng lẽ kéo kéo tay áo huynh đệ, chuyển hỏi: "Chiết khấu được bao nhiêu tiền?"
Nô Kiều vẻ cười trong mắt càng đậm: "Các ngươi nếu trả một nửa, vốn là hai vạn chín ngàn sáu trăm bảy mươi lượng, ta cho các ngươi một con số không, còn hai ngàn chín trăm sáu mươi bảy lượng được chưa?" Khẽ dừng một chút, Nô Kiều nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, nếu như các ngươi trả không nổi, ta không thể làm gì khác hơn là phải tìm sư phụ các ngươi, dù sao hắn bây giờ cũng đã tới Lạc Dương".
"Sư phụ… sư phụ tới Lạc Dương? Sư phụ chúng ta tới…" Long Tuấn, Đinh Nghị trên mặt vui mừng lẫn sợ hãi! Hai tiểu tử này mặc dù bộ dáng không sợ ai, nhưng đối với Lý Nhạc Phàm sự kính yêu phát ra từ nội tâm, loại cảm tình như anh như cha này, bất cứ điều gì cũng không thể thay thế.
Lập tức, Long Tuấn nhớ ra bản thân gây ra việc hoang đường này, nào dám để cho sư phụ biết, vội vàng lấy từ trong ngực ra ngân phiếu ba ngàn lượng, khuôn mặt tươi cười nói: "Chúng ta trả phần chúng ta, việc này không cần làm phiền sư phụ lão nhân gia. Đây là ba ngàn lượng, cũng không cần thối lại. Ha ha…"
"Chỉ một chút tiền, ta cũng không nghĩ tới việc tìm người. Ha ha!"
Nhìn Nô Kiều rộng lượng tiếp nhận ba tấm ngân phiếu, mọi người chung quanh nhất thời mắt choáng váng, sự trái ngược trước sau làm cho mọi người chết lặng. Quy củ của Phượng Dương lâu này mọi người đều biết, vẫn chưa từng nghe có ai dám tới nơi này gây náo loạn, không trả tiền hoặc nợ tiền, đêm nay sợ là thần tiên đi nhầm cửa miếu. Không ít người âm thầm than thở, hai tiểu tử này rốt cuộc là địa vị gì, mà sao lại có thể diện như vậy.
"Ồ!" Diệp Vãn Phong phục hồi lại tinh thần, lần nữa khôi phục phong độ trước kia, ngầm đắc ý: "Hoàn hảo hoàn hảo, ba ngàn lượng bạc lão phu có thể bỏ ra được, nhưng ngàn vạn lần không thể mất thể diện trước mặt mỹ nhân" Nghĩ xong, Diệp Vãn Phong cười dài từ trong lòng lấy ra ba tấm ngân phiếu một ngàn lượng đi tới.
"Ngươi là?" Nô Kiều vẻ mặt mờ mịt, cười thầm nói: "Lão phong lưu này, hôm nay rơi vào tay bổn cô nương, sao có thể cho ngươi thoát được".
"Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, không nhọc Nô Kiều thúc giục, lão phu hai tay đưa lên. Ha ha…"
Diệp Vãn Phong tiêu sái cười, chừng như không đem chừng ấy tiền để vào mắt. Bất quá không ai biết đằng sau vẻ tươi cười nọ, là nỗi đau cắt da cắt thịt, ba ngàn lượng ngân phiếu không phải là ba ngàn tờ giấy, cũng đủ thoải mái một thời gian.
Nô Kiều ra vẻ kinh ngạc nói: "Diệp tiền bối sợ là nghĩ sai rồi, người phải bồi thường hai vạn chín ngàn sáu trăm bảy mươi lượng cho chúng ta mới đúng".
"Cái gì?!" Diệp Vãn Phong ngừng vẻ tươi cười chuyển sang vẻ kinh ngạc, thiếu chút nữa thở không nổi, muốn ngã lăn ra đất, làm gì còn giữ được khí độ điềm đạm. Lập tức hít một hơi thật sâu, nổi giận chỉ hai người Long Tuấn cả kinh kêu lên: "Hai vạn chín ngàn lượng? Ngươi có đùa giỡn không! Bọn chúng tại sao chỉ phải bồi thường ba ngàn lượng? Chẳng lẻ khi dể lão phu hay sao?"
"Diệp tiền bối tự nhiên không thể khi dể…" Nô Kiều thu liễm nét tươi cười, không để ý gì nói: "Chẳng lẻ Phượng Dương lâu chúng ta lại dể bị khi dễ?"
Diệp Vãn Phong lúc này thật hận! Người khác không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ thé lực sau lưng Phượng Dương lâu này. Bản thân mặc dù là tiên thiên cao thủ, nhưng Phượng Dương lâu này cũng không phải bản thân có thể rung chuyển được, nếu như bị các nàng này ghi sổ, vậy cả đời này không cách nào có thể an bình được.
"Ngươi… Phượng Dương lâu các ngươi đương nhiên, không thể khi dể" Diệp Vãn Phong công nhận, vẫn câu nói kia: "Nhưng hai tiểu tử thúi kia dựa vào cái gì chỉ phải trả ba ngàn lượng? Dựa vào cái gì? Chẳng lẻ lão phu không bằng bọn họ?"
"Vừa rồi Nô Kiều không phải nói rồi sao?" Nô Kiều cười duyên giải thích: "Chúng ta ở đây là nể mặt sư phụ của hai vị tiểu huynh đệ này mới nhân nhượng như vậy".
"Vậy cái gì sư phụ của hai ôn thần kia lớn tới cỡ nào? Mà lại được bồi thường tiền như vậy, ta xem cũng là một đại ôn thần" Diệp Vãn Phong không phục lắm, trong ấn tượng của hắn, sư phụ của hai tiểu tử trước mặt bất quá cũng chỉ là một người thần thần bí bí, không có gì đặc biệt hơn người.
Nô Kiều thấy đối phương không biết chi tiết về hai người Long Tuấn, giọng quái dị nói: "Diệp tiền bối nói không sai, sư phụ hai người bọn họ chính là đại ôn thần, hơn nữa đúng là đại ôn thần rất hung hãn".
"Khoa trương như vậy! Là ai?" Diệp Vãn Phong run run, không khỏi nói thầm: "Ngay cả Phượng Dương lâu cũng nhân nhượng ba phần, chẳng lẻ thật đúng là một đại ôn thần?"
Nô Kiều chỉ vào hai người nói: "Bọn họ một người tên là Long Tuấn, một tên là Đinh Nghị… Nói vậy không cần ta nhiều lời, Diệp tiền bối hẳn là đã đoán được sư phụ của hai người là ai rồi chứ? Đương nhiên, nếu Diệp tiền bối tự nhận là có thể hung hãn hơn so với sư phụ của bọn hắn, chúng ta cũng có thể bớt giá cho người".
"Long Tuấn, Đinh Nghị… Long Tuấn, Đinh Nghị… Bọn chúng chính là hai tiểu tử dơ bẩn đại náo tại Lạc Dương thành?" Diệp Vãn Phong cả kinh, trong đầu không khỏi nghĩ đến một người: "Hung, hung thần… Chẳng lẻ, chẳng lẽ là…"
Không để ý tới bộ dáng đổ mồ hôi lạnh của Diệp Vãn Phong, Nô Kiều thanh âm lại chuyển: "Được rồi, ta còn có thể miễn phí cho người hai tin tức, bây giờ còn chưa truyền ra trên giang hồ… Ta nghe nói, sư phụ bọn họ trước đó vài ngày tâm tình không tốt, một hơi diệt gọn 'Bàn Long Trại' trên núi, mấy ngàn người tất cả đều chết hết! Không bao lâu sau, sư phụ bọn họ lại giết thủ lĩnh Huyết y môn. Nói không chừng ngày hôm đó tâm tình của hắn cũng không được tốt…"
Trời ạ!!! Tâm tình không được tốt liền đem cả một sơn trại mấy ngàn người ra giết…
Tĩnh lặng! Như màn đểm yên lặng..
Vừa rồi vẫn còn cười đùa ồn ào, tiếng người vang khắp Phượng Dương lâu, đột nhiên trở thành nơi trầm tĩnh, không khí áp bức lan tràn ra bốn phía.

Trên đường cái ồn ào náo nhiệt đột ngột có chuyện như thế phát sinh, tự nhiên khiến cho người đi đường chú ý. Dưới sự tò mò, không ít người bắt đầu bu xung quanh Phượng Dương lâu, chen lấn để xem, muốn nhìn vào bên trong để xem đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì!
"Oa! Tỷ tỷ tỷ tỷ, ngươi xem bên kia người thật nhiều, dám chắc có cái gì đó, chúng ta nhanh tới đó nhìn một cái".
"Chỗ thị phi, có gì đẹp mắt".
"Đi đi tỷ tỷ, thật vất vả mới tới được Lạc Dương, đã đi một chuyến vất vả, Phượng nhi muốn đi xem mà".
"Ài! Nha đầu này…"
Trên đường cái, một cô gái nhỏ lôi kéo một nữ tử đến trước cửa Phượng Dương lâu, người trước thì năn nỉ không ngớt, người sau thì nhăn nhó mặt mày, các nàng đúng là Chu Phượng và Chu Tĩnh Nguyệt.
Trương Tĩnh yên lặng đi theo sau hai người, không biết nên như thế nào, khi nàng thấy bóng lưng cô đơn của tam công chúa, cánh mũi không khỏi cay cay.
Về việc Sùng Trinh đã chết, Chu Tĩnh Nguyệt còn chưa định nói cho Chu Phượng, bởi vì nàng là tỷ tỷ, nàng không đành lòng. Đối với một đứa nhỏ mà nói, nó có thế giới riêng của nó, có một số việc không nên để cho nó gánh chịu.
Cô độc là cái gì? Cô độc chính là một loại tịch mịch sâu thẳm, trong khi người khác vui vẻ hoan hỉ, bản thân lại chỉ có thể trầm mặc.
Đám đông ồn ào vẫn không cách nào phá vỡ nội tâm trầm tĩnh của Chu Tĩnh Nguyệt, tính mạng của nàng còn có cừu hận, cũng còn có sự chờ đợi, nàng hiểu rằng bản thân cũng không thể chịu được nhiều gánh nặng và áp lực như vậy, nhưng bất kể nàng muốn quên đi như thế nào, thì vẫn không thể thoát khỏi cái trách nhiệm vô hình này.
Có lẽ, đây là số mệnh đờn cợt, nếu không cách nào phản kháng, thì chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
"Oa! Ngươi thật nhiều, rốt cục đã vào được".
Thật vất vả để len lên phía trước, Chu Phượng ngẩng đầu nhìn lên tấm biển sáng lấp lánh ở trên lầu hỏi: "Tỷ tỷ, Phượng Dương lâu là nơi nào vậy?"
Chu Tĩnh Nguyệt nhìn hoàn cảnh bốn phía, không khỏi lúng túng nói: "Cái này… Đây là nơi mà các nam nhân xấu xa tới đây hoan lạc".
"Tới đây hoan lạc?"
Chu Phượng tò mò nhìn Chu Tĩnh Nguyệt, người này thấp giọng giải thích: "Đây chính là kỹ viện, là nơi nam nhân tìm đàn bà để tiêu khiển".
"A!" Chu Phượng kêu lên sợ hãi, vội vàng che miệng mình liếc mắt nhìn ra hai bên, phát hiện không ai chú ý mới khẩn trương nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi mau đi, nếu bị ngoời ta biết chúng ta ở cái nơi này…" Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, Chu Phượng kéo tỷ tỷ chạy ra ngoài.
"Ồ!"
Hai người đang muốn rời đi, Chu Tĩnh Nguyệt nhất thời dừng bước.
Trong lơ đãng, nàng nhìn vào bên trong Phượng Dương lâu, lại thấy hai bóng người quen thuộc.

Đại đường Phượng Dương lâu, không khí có chút trầm trọng.
Bàn Long trại mấy ngàn người tất cả đều bị một người diệt sạch!
V sát thủ Tiết Y Nhân cũng bị một người giết chết!!
Hai tin tức này tùy tiện nói ra ở bất kỳ nơi nào cũng đều được tính là sự kiện lớn! Mấy ngàn tính mạng cứ như không, làm người khác run sợ, vua trong bóng tối cứ như vậy mà chết đi! Trong bất giác, mọi người chân đều lạnh toát, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Trải qua chấn động ngắn ngủi, mọi người bắt đầu từ từ phục hồi tinh thần.
Diệp Vãn Phong lúc này âm thầm kêu khổ, hắn đương nhiên biết tin tức Phượng Dương lâu truyền ra, tuyệt đối không có khả năng là giả dối. Chỉ là hắn vạn lần nghĩ không ra, hai ôn thần trước mắt lại là đồ đệ của Đao Cuồng, bản thân sao lại không hỏi trước rõ ràng tình huống rồi mới động thủ, bây giờ có hối hận cũng không kịp?
Muốn nói ác độc, người nào có thể so sánh ác độc với "Đao cuồng"? Từ khi xuất đạo tới nay, đã cho giang hồ thêm bao nhiêu truyền kỳ đẫm máu?
Nói đến hung! Người nào có thể nói bản thân hung hãn hơn Hung thần? Giết người vô số, cuồng loạn như ma, quả thực như tắm trong máu tanh! Chính là còn thấy hung tàn hơn cả hắc đạo mấy phần.
"Thì ra hai người bọn họ chính là đồ đệ Đao Cuồng! Khó trách là nhân tài, tướng mạo đường đường, lại có thể cùng tiên thiên cao thủ ganh đua cao thấp".
"Đúng vậy! Hơn nữa cả Phượng Dương lâu cũng nhân nhượng bọn họ ba phần, thậy là uy phong!"
"Nghe nói là bọn hắn đem sơn cốc của Độc ẩn dược vương một mồi lửa thiêu hủy đi, quả nhiên là nghé non không sợ hổ!"
"Không có biện pháp, ai bảo sư phụ nhân gia là Đao Cuồng. Ngươi mà có sư phụ như vậy, cả giang hồ cũng mặc cho ngươi tung hoành".
"Thế đạo hôm nay là như thế này, sống tốt không bằng bái được sư phụ tốt!"
"Ai nói là không phải?"
Không để ý tới mọi người chung quanh bàn tán, Long Tuấn và Đinh Nghị cũng âm thầm lo lắng, bọn họ giờ phút này tâm tình rất cấp bách, người ngoài căn bản là không cách nào hiểu được. Dù sao chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không biết sư phụ mình có bình yên vô sự hay không.
Vừa nghĩ tới, trán hai người đã toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng lo lắng, Long Tuấn đầu óc xoay chuyển nhanh, vội vàng tiến lên quay về phía Nô Kiều chắp tay nói: "Cái này… Đại tỷ, chúng ta còn có chút việc gấp, cũng không trì hoãn các người phát tài, chúng ta đi trước một bước…"
Không đợi mọi người phản ứng lại, Long Tuấn đã kéo Đinh Nghị rời khỏi Phượng Dương lâu.
Không ai ra tay ngăn trở, Diệp Vãn Phong không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn hai người rời đi, trong lòng vạn phần cay đắng: "Lão phu phải làm sao bây giờ? Các ngươi cứ như vậy phủi mông ra đi, ta làm gì có nhiều tiền như vậy! Hơn hai vạn chín ngàn lượng! Trời ơi…"
Nhìn thấy tình huống như thế, Nô Kiều thản nhiên cười, trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu cổ ngôn: "Cái này gọi là: Kẻ ác còn có kẻ ác hơn".
"Tránh ra, tránh ra… Thật phiền toái tránh ra!"
Long Tuấn, Đinh Nghị trực tiếp lao ra khỏi Phượng Dương lâu, nhưng bên ngoài đông người như vậy, làm sao có thể kịp thời mà tản ra, có nhiều người né không kịp, lập tức bị đụng trúng.
"Xin lỗi xin lỗi! Chúng ta không phải cố ý".
"Chúng ta đang gấp, đang rất gấp…"
Đinh Nghị luôn miệng xin lỗi, Long Tuấn kéo huynh đệ đang muốn tiếp tục chạy đi, nhưng khi hai người bọn hắn nhìn lại, nhất thời trợn tròn mắt.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, đã bao nhiêu lần nhớ nhung trong giấc mộng! Cảm tình ngây thơ khuấy động tâm tư kẻ thiếu niên, không thể nào nói cho rõ ràng được.
Tình cờ gặp tại cửa thành Tương dương… Trong ngôi miếu đổ nát cùng chung hoạn nạn…
Từng giọt nước mắt khi lên đường tầm sư… Lúc ly biệt cũng chỉ như mới chớp mắt…
"Ngươi… các ngươi… nha đầu, hai xú nha đầu! Ha ha! Các ngươi không phải ở tại kinh thành sao? Sao lại đến Lạc Dương?! Sao lại ở chỗ này?"
Long Tuấn, Đinh Nghị vẻ mặt kinh hãi, muốn tiến lên ôm lấy, nhưng tại nơi này cũng cảm thấy như thế không ổn, không thể làm gì khác hơn là chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ, kích động không thôi.
Hai người vốn là nhiệt tình như lửa đốt, ai ngờ còn không chờ bọn hắn thiêu đốt, một chậu "nước lạnh" đã hắt vào mặt.
"Ha ha ha! Hai kẻ xấu xa đáng chết các ngươi… Cũng đến cái loại địa phương quỷ quái này, ngươi… các ngươi… ta và tỷ tỷ cũng không để ý tới các ngươi nữa. Hu hu hu…" Chu Phượng cũng không biết bản thân tại sao lại khổ sở, nhào vào trong lòng Chu Tĩnh Nguyệt khóc, khiến cho ba người không biết làm sao.
"Phượng nhi chúng ta đi đi!"
Chu Tĩnh Nguyệt tâm tình vốn không tốt, cũng không nói gì nữa, nói xong liền nắm tay Chu Phượng đi ra ngoài.
Trương Tĩnh đi trước hai người mở đường, tâm tình có chút bất đắc dĩ. Tựa hồ hết thảy đều là ý trời trêu người, thật quái đản, sai lầm về thời gian, sai lầm về địa điểm, bọn họ cũng gặp nhau thật sai lúc.
"A Tuấn, chúng ta làm sao vậy? Phượng nhi sao lại khóc? Cái này đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Đinh Nghị ngơ ngơ ngác ngác gãi đầu, khuôn mặt lo lắng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Lấy lại tinh thần, Long Tuấn quay cổ nhìn chung quanh, chợt nhớ tới cái gì đó, lập tức cười khổ nói: "Tiểu Đinh Tử, xem ra chúng ta đến nhầm chỗ rồi".
"Tại sao?"
"Bởi vì những nam nhất tốt đều không tới những chỗ như thế này, ngươi hiểu chưa?"
"Nhưng… nhưng chúng ta đến để ăn cơm mà!"
"Ăn cơm? Ngươi đoán chúng ta nói như vậy ra ngoài, sẽ có người tin sao?"
"Cái này… Cả ta cũng không tin!"
Đinh Nghị cúi đầu ủ rũ lắc lắc đầu, Long Tuấn ôm vai huynh đệ an ủi: "Không có việc gì đâu, các nàng đang nổi giận, đến khi hạ hỏa rồi sẽ đi tìm chúng ta thôi mà, chúng ta bây giờ trước tiên phải tìm sư phụ cái đã".
"Đúng, ngươi biết sư phụ ở nơi nào không?"
"Không biết… Bất quá, ta nghĩ có người có thể sẽ biết".
"Là ai?"
"Là người có tiền".
Long Tuấn cười hắc hắc, trong nháy mắt cùng Đinh Nghị phi thân rời đi, chỉ để lại những người hóng chuyện với vẻ mặt mờ mịt.

Trong một khu rừng rậm rạp, một thiếu niên nho nhỏ đang nắm một thanh đao đang ra sức chẻ củi…
Chỉ chốc lát sau, đã chẻ hết một bó củi.
"Đại ca… đại ca…"
Xa xa trên sơn đạo mơ hồ chạy tới một thân ảnh gầy nhỏ, âm thanh non nớt hô lên: "Đại ca ăn cơm thôi, về ăn cơm thôi…"
Thiếu niên cười cười, buông đao chẻ củi xuống tiến lên đón.
Ngay lúc này, một bóng đen đột nhiên từ giữa đường lao ra, xông thẳng về phía thân hình gầy nhỏ kia!
Đó là một con sói già miệng mở lớn đỏ như máu, răng nhọn tua tủa, móng vuốt sắc bén…
Vào lúc quyết định này, thiếu niên dùng thân thể của mình chắn trước mặt nàng, trên lưng xuất hiện những vết thương rất sâu, cánh tay cũng bị con sói già cắn chặt.
"Đại ca… đại ca…"
"Đừng khóc! Không phải sợ! Ta vẫn ở đây…"
Thiếu niên vung thanh đao chẻ củi lên, hung ác chém con súc sanh ra làm hai đoạn!
"Đại ca… đại ca…"
"Không phải sợ!"
"Đại ca!" Trần Hương chợt tỉnh dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thì ra, cái này cũng chỉ là giấc mộng, chỉ là mộng mà thôi.
Tại sao lại có giấc mộng như vậy? Hắn là ai? Bọn họ là ai? Tại sao ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua bọn họ? Ta có biết bọn họ sao? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Những nghi vấn trong lòng Trần Hương mãi mà không tan, nàng kinh ngạc, nàng mê mang, nàng không biết làm sao cho tốt. Có lúc, lựa chọn không cần lý do, nhưng lại phải có dũng khí vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một khoảng không mông lung, đêm tối nhìn không thấu, thấy không rõ sự thật, giống như là bản thân mình vậy.
Do dự chỉ trong chốc lát, Trần Hương kiên định nhìn ra phương xa.
Giữa mây mù, trong đêm đen, một đạo lưu quang xẹt qua.
Giống như tinh linh rơi xuống phàm trần!

Bình luận





Chi tiết truyện