chương 222/ 800

Hôm sau, chuyện Hồ Hiến Hải bị ám sát đã truyền cả Trữ Huyền thành, thậm chí có tin tức còn truyền rằng hắn bị dọa trở thành kẻ ngu. Vì thế, không ít người hoan hô, có người nghi hoặc, lại có người cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Nhạc Phàm cùng Thi Bích Dao đang ngồi ởgian trà lâu nhỏ ăn sáng. Chỗ này mặc dù đơn sơ, nhưng cũng khá náo nhiệt. Còn về "Thực Vi Thiên", Nhạc Phàm cũng không nghĩ đến nữa.
Trong trà lâu đều là bàn luận về việc Hồ Hiến Hải bị ám sát…
Thi Bích Dao nhìn bốn phía, ánh mắt quái dị, thấp giọng nói "Lý Nhạc Phàm, tối hôm qua có chuyện gì, là ngươi làm sao?"
Nhạc Phàm cau mày, ngữ khí trầm trầm hỏi lại: "Thi cô nương dường như biết rất nhiều chuyện?"
Thi Bích Dao cười nói: "Ngày hôm qua nhìn ngươi đứng trên sườn núi lâu như vậy, dám chắc là đang quan sát địa hình, sau lại thấy ngươi mua cái này mua cái nọ, chỉ cần không phải người ngu ngốc cũng đều biết. Ta…" Dừng lại một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Ngươi có phải đã biết, ta không phải là người còn sống sót của Đào Nguyên thôn?"
Nhạc Phàm không nói, chỉ là thẳng tắp gật đầu.
Thi Bích Dao chán nản thở dài, khó hiểu hỏi: "Ngươi làm sao biết được? Ta tự nhận là đã diễn rất tốt, phải nói là không hề có sơ sót".
"Nếu ta nói là cảm giác, ngươi tin hay không?" Nhạc Phàm thản nhiên nói.
Thi Bích Dao cười lắc đầu, nàng đương nhiên không tin vào cái gọi là cảm giác hư vô mờ ảo đó.
Nhạc Phàm nói tiếp: "Ta từng ở tại Đào Nguyên thôn, nơi đó mọi người phi thường thuần phác… Khi ta nhìn thấy ngươi, mặc dù ngươi mặc đơn giản, nhưng trên người ngươi không có cái loại khí tức chất phác này… Không cần hoài nghi, ta là thợ săn, đối với việc phán đoán khí tức rất chính xác. Hơn nữa, bốn người truy đuổi ngươi hôm đó cũng có vấn đề…"
Thi Bích Dao hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi vì sao lúc ấy không vạch trần ta?"
"Vạch trần ngươi để làm gì?"
"Ồ!" Thi Bích Dao ngẩn ra,một loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra. Cho dù bản thân hiểu rõ Lý Nhạc Phàm, nhưng vĩnh viễn cũng đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.
"Hắc hắc! Ngươi có con mắt độc đáo đấy!" Thi Bích Dao cười giảo hoạt nói: "Ngươi nếu đã biết ta giả mạo, sao lại chịu để ta đi theo ngươi? Không phải là ngươi thích ta đấy chứ".
Thích? Nhạc Phàm thần sắc ảm đạm, tựa hồ nhớ tới điều gì đó… Chỉ chốc lát sau, hắn uống xong ngụm trà nói: "Theo hay không theo, là việc của ngươi, cho dù ta không cho ngươi theo hoặc lật tẩy ngươi, thì ngươi cũng có biện pháp tìm được ta! Mặc dù ta không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ít nhất bây giờ ngươi không có uy hiếp gì với ta, cho nên ngươi vẫn còn sống.
Lý Nhạc Phàm ta đích xác là giết người vô số, nhưng cũng không có nghĩa là ta thích giết người. Có đôi khi, ta phải vì cuộc sống mà đấu tranh gian khổ".
"Đấu tranh vì cuộc sống! Ai mà không vậy? Ngươi nói không sai, ta là có mục đích, cũng có nỗi khổ, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ biết" Thi Bích Dao tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, không biết vì sao, trong lòng nàng bây giờ sinh ra một ý nghĩ quái dị, đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ buông tha…
Nghĩ đến buông tha, Thi Bích Dao chợt bừng tỉnh, âm thầm phủ nhận: "Chẳng lẽ ta đối với hắn có tình cảm? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ta chỉ là đồng tình với những tao ngộ của hắn thôi, Đúng vậy! Là đồng tình, là trắc ẩn, không phải cảm tình… Ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, không có khả năng vì tư tình nhi nữ mà buông tha… Tư tình nhi nữ? Đối với ta mà nói, có lẽ là quá xa xỉ!" Trong lòng vô số ý niệm, cuối cùng cũng là khổ sở tự giễu mình.
"Chuyện Đào Nguyên thôn ngươi biết bao nhiêu?"
Nghe Nhạc Phàm hỏi, Thi Bích Dao lúc này mới hồi phục lại tâm tình.
Bực bội nói: "Ta cũng không rõ lắm, bất quá theo ta biết, bọn họ đều chết, cũng là do ngươi mà ra. Còn trở thành một trang huyết án trên giang hồ, cũng đều bởi vì ngươi".
"…" Nhạc Phàm không nói không hỏi gì nữa, phảng phất như đều không có quan hệ tới hắn, nhưng ai biết tâm tình của hắn bây giờ?
Thi Bích Dao cũng khéo léo nói tránh đi: "Được rồi, kế tiếp là ngươi sẽ chuẩn bị đến Quảng Tây tìm Thái gia báo thù phải không?"
Nhớ tới Thái gia, ánh mắt Nhạc Phàm trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Thi Bích Dao tiếp tục nói: "Mặc dù ta không thể xen vào quyết định của ngươi, nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi một chút, Lạc Khuê người này cũng không đơn giản. Ngươi nếu thực sự đi báo thù, phải chuẩn bị cho tốt. Nếu không chỉ dũng cảm theo kiểu thất phu, đừng nói tới chuyện báo thù, sợ là bản thân mình còn thoát không nổi".
Nhạc Phàm nhìn thật sâu vào mắt Thi Bích Dao, lạnh nhạt nói: "Thì sao? Ta chỉ là thợ săn".
Thế nào là thợ săn? Dũng cảm không sợ hãi, chiến đấu mà không tranh đua, thấy hiểm không lùi, hung mà không tàn, lấy săn bắn để sống, vào tuyệt địa để tìm đường sống, lòng có sát ý nhưng lại không quên tình, cố chấp kiên cường vĩnh viễn không khuất phục! Đó là thợ săn.
Sau khi ắn sáng xong, Nhạc Phàm đang muốn rời đi, bỗng thấy một người đến gần mình.
Người này khoảng trên bảy mươi tuổi mặt như trẻ sơ sinh, rây dài phất phơ, mặc trang phục văn sĩ màu trắng.
"Là ngươi!" Nhạc Phàm sắc mặt phát lạnh.
Lão giả tiến lên chắp tay, khách khí nói: "Không gặp đã nhiều tháng, tiểu huynh đệ không thấy đâu cả".
"Hừ!" Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Là người của Thái gia kêu ngươi tới?" Nói xong tay nắm chặt, như gặp đại cừu.
Không sai! Người này chính là một trong bốn đại tiên thiên cao thủ ngày đó Thái gia ngăn trở Nhạc Phàm tên là Ngô Bắc.
"Không, không, không!" Ngô Bắc vội vàng khoát tay nói: "Ta lần này đến không có ác ý, hơn nữa ta cùng với Thái gia không có bất kỳ quan hệ nào".
"Không quan hệ? Vậy vì sao ngày đó ra tay ngăn cản ta?"
Đối với chất vấn của Nhạc Phàm, Ngô Bắc lúng túng nói: "Chúng ta vốn là được người nhờ vả, phụ trách bảo vệ cho Thái gia…"
"Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?" Nhạc Phàm vẫn lạnh lẽo như trước, khi đó nếu không có bốn huynh đệ bọn hắn ngăn cản, hắn sớm đã diệt Thái gia, bây giờ bảo hắn làm sao cam tâm?
Thi Bích Dao cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, tự giác lui sang một bên không lên tiếng.
"Lần này ta là đến gặp tiểu huynh đệ là để xin lỗi, việc lần trước, chính là chúng ta không đúng, mong rằng tiểu huynh đệ khoan lượng. Mặt khác ta còn có một chuyện muốn nhờ…"
Có việc muốn nhờ? Xem ra, đây mới là mục đích chính của Ngô Bắc!
Chỉ nghe thanh âm của hắn có chút khàn khàn nói: "Đêm đó đánh nhau, bọn họ tuy tính mạng không sao, nhưng đến nay tinh thần vẫn tiếp tục hỗn loạn, ta đã thử qua rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không được, cho nên ta mới làm mặt dày tìm đến mong tiểu huynh đệ ra tay, giảm đi sự thống khổ của ba vị huynh trưởng, Ngô Bắc ở đây bái tạ".
Nhạc Phàm cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới ngày đó tung ra một tiễn, lại được nhân quả như ngày hôm nay!
"Thiên lý thật là tuần hoàn báo ứng, tự mình gây nghiệt lại đi kiếm ta? Hừ!" Hắn cũng không nói nhiều, thẳng bước ra khỏi trà lâu.
"Ngươi không thể đi!" Ngô Bắc quýnh lên, bước lên phía trước ngăn trở, chụp lấy vai của Nhạc Phàm, muốn dùng sức giữ hắn lại…
Chỉ thấy trên vai Nhạc Phàm hồng quang bắn ra, nhất thời bức lui Ngô Bắc!
Mọi người ở trà lâu thấy có người đánh nhau, tất cả đều lui ra xa, tò mò quan sát.
Một người trên lầu hỏi: "Ngươi xem ai lợi hại hơn?"
Người bên cạnh nghiêm túc nói: "Còn phải nói, lão nhân kia nào phải là đối thủ của người tuổi trẻ? Vừa rồi trên người hồng quang chợt lóe làm người kia văng ra, e rằng cũng phải là nhất lưu cao thủ!"
"Ta thấy cũng vậy, nhất lưu cao thủ! Hôm nay lại đến đây, hơn nữa đối phương lại còn trẻ như thế".
"Sao lại có thể như vậy…"
"Thật là lợi hại!" Ngô Bắc thấy hai tay tê dại, so với ba tháng trước, bây giờ Nhạc Phàm cao siêu hơn hắn tưởng tượng nhiều, hắn không có khả năng điều khiển sự việc.
Cắn răng, Ngô Bắc vẻ mặt kiên định nói: "Lý Nhạc Phàm, ta biết bản thân không phải là đối thủ của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng trị cho ba vị huynh trưởng, muốn ta làm gì cũng được?"
Nhạc Phàm liếc nhìn Ngô Bắc nói: "Ta vì sao phải cứu bọn họ?"
"Ngươi…"
"Đi rồi! Người nọ sao lại đi rồi?"
"Tại sao không đánh?"
Tại trà lâu mọi người ngạc nhiên! Bọn họ cứ tưởng rằng hai bên sẽ ra tay đánh nhau, nhưng ai ngờ rằng người tuổi trẻ cứ như vậy mà rời đi!
Ngô Bắc đứng ở đó vẻ mặt mờ mịt, hắn không cách nào ngăn cản được Nhạc Phàm, đương nhiên chỉ có thể mặc cho hắn rời đi.
Mọi người không biết Nhạc Phàm đang suy nghĩ cái gì, nhưng Thi Bích Dao tựa hồ hiểu được một ít.
Nàng đến bên cạnh Ngô Bắc khẽ thở dài: "Nhạc Phàm coi trọng ân oán, nhìn thấy cừu nhân đã không hạ sát thủ, hắn đã nhượng bộ lắm rồi. Ngươi muốn hắn ra tay cứu người? Sợ rằng rất khó!"
"Có khó mấy ta cũng phải thử!" Ngô Bắc thở dài thật sâu, rồi cũng rời đi.

Bình luận





Chi tiết truyện