chương 509/ 800

Mặc dù mọi người đã sớm biết rằng Khấu Phỉ sẽ tới, nhưng khi nhìn thấy hắn, mọi người vẫn là vui sướng không ngớt.
Mười năm không gặp, mọi người có lẽ sẽ quên đi nhiều chuyện, nhưng cái phần tình nghĩa kia thì vẫn giữ mãi trong lòng.
Phó Suất cười sang sảng một tiếng, tiến nói:
- Khấu tiền bối, không nghĩ người lại nhanh như vậy.
Khấu Phỉ vỗ bả vai đối phương, nói:
- Vừa nhận được tin, ta liền chạy thẳng một đường... Di! Tiểu tử này không phải là tiểu tử đi bên cạnh Nhạc Phàm năm đó?
Nhìn Tiểu Hỏa đã có biến hóa, Khấu Phỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giống như gặp được một ông bạn già vậy.
- Quá cừ! Xem ra ngươi mạnh hơn không ít, khi nào có cơ hội chúng ta sẽ so đấu một chút chứ. Hắc hắc hắc!
"Thấu thấu thấu..."
Tiểu Hỏa đồng dạng cũng nhận ra Khấu Phỉ, kêu lên những tiếng nhiệt tình.
Khấu Phỉ cảm thấy rất thoải mái, nhưng ngay sau đó lập tức đảo mắt quanh, cuối cùng dừng ở trên người Thích Minh Hữu.
Thiếu niên này khoảng 17,18 tuổi, áo bào trắng tuyết, phiêu dật bất phàm, ánh mắt thâm thúy có ẩn chứa một tia tang thương, tạo cho người ta cảm giác hắn là một lão nhân đã trải qua đủ sự đời.
- Con... Con là tiểu Minh Hữu...
Thanh âm của Khấu Phỉ có phần khô khốc, giống như bị nghẹn trong cổ họng, muốn nói trôi chảy cũng không được.
Hắn run run tiến tới từng bước, hai tay chậm rãi cầm bả vai của thiếu niên... Người này chính là đồ đệ duy nhất của hắn a! Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được tuôn trào nước mắt.
Thích Minh Hữu lặng lẽ nhìn lão nhân, thần sắc vô cùng phức tạp, vừa thân thiết lại vừa xa lạ, vừa kính yêu lại vừa oán hận!
Trong nháy mắt, giữa hai người có những tâm tình không nói nên lời.
"Khụ!"
Phó Suất ho nhẹ một tiếng, đả phá không khí trầm mặc:
- Minh Hữu huynh đệ, người hẳn là nhớ người này chứ, hắn là sư phụ của người - Đao Si Khấu Phỉ.
"..."
Trong lòng, Thích Minh Hữu có phần muốn hỏi, mười năm trước khi hắn cần giúp đỡ thì sư phụ ở đâu? Nếu lúc đó không có Lý đại ca thì sợ rằng mình bây giờ chưa chắc còn trên thế gian này.
Khấu Phỉ chua sót cười khổ:
- Tiểu Minh Hữu, thật xin lỗi! Là ta có lỗi với con, ta không có bảo vệ tốt cho con, ta cho dù là nửa điểm cũng không làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ!
Thích Minh Hữu vẫn như cũ không nói lời nào, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Nhan Nguyệt Thi thấy thế, không đành lòng mở miệng nói:
- Minh Hữu, người hẳn là hiểu được, năm đó Lâu Thượng Lâu đã tính kế sẵn, cũng không thể trách Đao Si tiền bối. Mười năm nay, tiền bối đi khắp nam bắc tìm tin tức của người, hắn thậm chí bỏ qua cơ hội gia nhập Thánh Vực, vì người mà tiền bối đã hao phí tâm lực mười năm...
Nhan Nguyệt Thi vừa dứt lời, ai ai cũng âm thầm cảm khái. Vô luận là ai, nếu có thể kiên trì mười năm như thế, không thể không đáng kính trọng.
Thích Minh Hữu cũng không phải là người vô tình, nghe được lời này sao không động dung?
Mười năm, vì mình mà hao tốn mười năm, đây là tình thâm nghĩa nặng bực nào!
"Oành!"
Hai đầu gối của Thích Minh Hữu rơi mạnh xuống đất, nước mắt trào ra. Khấu Phỉ đã bỏ ra nhiều như vậy, hắn còn có tư cách gì oán hận chứ?
- Sư... phụ...
Thích Minh Hữu cố gắng gọi ra hai tiếng... Nghe được lời này, Khấu Phỉ cho dù là bỏ ra mười năm tìm kiếm cũng cảm thấy không uổng công. Bao nhiêu thống khổ chua xót, chỉ một lời này cũng đủ rồi.
- Tốt! Tốt tốt tốt...
Khấu Phỉ giang tay ôm thật chặt lấy Thích Minh Hữu, nước mắt ướt nhẹp cả áo.
Mười năm ly biệt hôm nay gặp, không có hối hận oán trời xanh.
Hai sư đồ cứ như thế lẳng lặng cảm thụ sự tĩnh mịch thuộc về mình, những người xung quanh cũng không ai nguyện ý quấy rầy bọn họ.
- Di, mặt đông có biến!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ánh lửa xa xa, binh sĩ trên tường thành không khỏi kinh hô lên.
Đám người Long Tuấn đứng ở chỗ cao, nhìn một cái liền biết được chỗ đó là nơi đóng quân của triều đình.
- Đây là có chuyện gì?
Đinh Nghị có chút không yên tâm, chẳng lẽ lại có thế lực khác tới biên quan, hay là đối phương thả khói để mê hoặc phe mình?
"Ha ha ha ha!"
Khấu Phỉ cười lớn:
- Đó là do lão phu đi ngang, thuận tiện phóng chút hỏa! Thế nào, lễ gặp mặt như thế cũng không tệ chứ? Hắc hắc hắc!
"..."
Mọi người cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó lại cười sảng khoái.
...
Lúc này, Nhạc Phàm đang ngồi một mình trên một ngọn núi, nhìn gió thổi mây bay, nhẹ nhàng và thoải mái.
Kể từ khi nghe được những lời trong miệng Giang Tiểu Phong, tâm tình của Nhạc Phàm càng thêm trầm trọng. Hắn cảm giác được trên vai mình mang theo rất nhiều tình cảm và áp lực, chính là trách nhiệm không thể tránh khỏi.
Cho nên, khi hắn rời khỏi rừng trúc, bằng vào trí nhớ không trọn vẹn của mình, một lần nữa đem trận pháp bảo vệ nó. Đối với hắn mà nói, nơi này không chỉ là một địa phương ẩn chứa hồi ức.
Sờ sờ tiểu hoàng xà đang ngủ say ở cổ tay, ánh mắt Nhạc Phàm nhu hòa không ít, tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều.
"Lý..."
Đột nhiên ở phía sau có một vật bay tới, Nhạc Phàm đưa tay tiếp lấy, là một hồ lô màu xanh.
- Đại ca nếm thử, đây là thứ mà ta thật vất vả mới lấy được... hắc hắc!
Giang Tiểu Phong lảo đảo đi tới, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
- Rượu?
Mùi thơm tinh khiết xông vào mũi, Nhạc Phàm ngửa đầu uống một ngụm, trong lòng nhất thời ít một tia phiền muộn.
Trong rượu thiên địa huyễn, ái hận tình là chi?
Nửa ngụm quên quá khứ, nửa ngụm đoạn ruột gan.
- Ngươi định theo ta tới khi nào?
Nhạc Phàm không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa.
Giang Tiểu Phong nhún vai, mặt dày nói:
- Ta cũng không biết, dù sao ta là một người không nơi nương tựa, lại không có địa phương nào để đi, không bằng đi theo người khắp nơi một chút, nói không chừng có thể đạt được chỗ tốt nào đó, hắc hắc hắc!
- Ngươi rất đáng ghét.
Nhạc Phàm tuy là nói như thế, nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt, không có vẻ gì là không nhịn được.
Giang Tiểu Phong cười híp mắt nói:
- Đại ca đừng nóng giận, ta biết mình đáng ghét, bất quá ta cũng thể giúp đỡ người được nhiều chuyện, dù sao ta cũng đã xông xáo giang hồ nhiều năm. Hắc hắc!
Nhạc Phàm nhìn đối phương một cái thật sâu, cuối cùng khó khăn phun ra một câu:
- Ngươi thật là một tên khốn kiếp!
"Hắc hắc hắc!"
Giang Tiểu Phong không chút để ý nói:
- Kỳ thực thì làm tên khốn kiếp cũng không tồi, chí ít cũng không cần mỗi ngày phải nói lời ngon ngọt dối trá, trong lòng lại âm thầm chửi rủa. Ta thấy có nhiều chỗ tốt nha!
"..."
Trầm mặc một lúc, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi:
- Ngươi biết trên thế gian này ai là người có y thuật giỏi nhất?
"Nga!"
Giang Tiểu Phong giật mình:
- Đại ca, người, người là muốn...
Nhạc Phàm biết đối phương muốn hỏi gì, cho nên khẽ gật đầu một cái.
Không sai, hắn chính là muốn chữa bệnh mất trí của mình.
Mảnh vỡ ký ức xuất hiện trong đầu hắn ngày càng nhiều, bệnh đau đầu lại xuất hiện lần nữa trong rừng trúc. Tiếp tục như vậy, đừng nói là khôi phục trí nhớ, chỉ sợ là tâm thần sẽ tan vỡ trước. Sau này muốn làm người bình thường cũng không được.
Đối với y thuật, Nhạc Phàm cũng nhớ được chút ít, hơn nữa hắn đã từng xem qua không ít đại phu, chỉ tiết là cuối cùng vẫn là bó tay không biện pháp. Bởi vậy hiện tại Nhạc Phàm chỉ có thể thông qua tu luyện cải biến tình trạng của mình. Bất quá, việc này tạo cho hắn một nguy cơ thật lớn, hắn cảm giác được nếu không sớm giải quyết, chỉ sợ có biến phát sinh.
Cuối cùng hắn quyết định đi tầm y, mà cũng không phải là y sư tầm thường, mà nhát định phải là nhất đại tông sư!
Về phần biên quan, chỉ có thể là đợi đến khi mình khôi phục lại...
Suy tư trong chốc lát, Giang Tiểu Phong cau mày nói:
- Muốn tìm người có y thuật cao minh cũng không phải là không có, Bình Dương Lâu gai, Bão Trữ Viên gia... bất quá Tuyệt mệnh cốc y thần Bạch gia vẫn là số một.
- Bạch gia?
Nhạc Phàm tựa hồ như nhớ ra gì đó.
Giang Tiểu Phong cổ quái nhìn đối phương một chút:
- Không sai, Bạch gia nhiều thế hệ làm nghề y, truyền thừa mấy trăm năm, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu y thần thế gia. Chỉ bất quá, người của Bạch gia hành xự có chút quái dị, không phải ai bọn họ cũng chữa. Hắc hắc hắc, kỳ thực ta cũng không biết nhiều về họ, đại ca cứ đi sẽ biết.
- Ân.
Nhạc Phàm gật gật đầu, đột nhiên đứng lên, chuyển thân rời đi.
Giang Tiểu Phong thấy thế liền vội vàng hỏi:
- Đại ca, người đi đâu thế?
- Đi Bạch gia.

Bình luận





Chi tiết truyện