chương 545/ 800

Kinh đô hoàng thành, dưới chân thiên tử.
Đi giữa đường phố rộng lớn, trong lòng Thích Minh Hữu không khỏi cảm khái vạn phần. Đây là lần đầu tiên hắn đi tới thành thị phồn hoa như vậy, hai bên cửa hàng mọc lên như rừng, mọi người đi lại không ngừng, tràng diện nhiệt náo phi thường.
"Nơi này không hổ là thiên cổ danh đô, ngay cả ngã tư đường so với những nơi khác cũng rộng hơ rất nhiều a."
"Đúng vậy, đúng vậy! Phòng ở cũng thực cao và rộng a."
"Ân, nơi phồn hoa nhất trung thổ, quả là có phong thái a!"
Thiên Sinh và A Đồ dắt tuấn mã đi theo phía sau, hai mắt hiếu kỳ nhìn những chiếc đèn lồng thần bí xung quanh, màu sắc đủ loại không ngừng thay đổi, kẹo hồ lô, còn có đủ loại vật phẩm trang sức và thức ăn kỳ lạ, quả thực là làm người ta cảm thấy hoa mắt.
Mà Tiểu Hoả thì uể oải đi theo bên cạnh, tựa hồ các đồ vật bên ngoài không tạo cho nó bất cứ hứng thú gì.
Đi dạo không mục đích một hồi, Thích Minh Hữu ngừng lại bên ngoài một tửu lâu.
Nhìn biển hiệu, đây là một cửa hàng lâu đời, có tất cả ba tầng, mỗi tầng đều có đặc sắc riêng. Tầng một trang trí phồn hoa, tầng hai lại trang theo kiểu sơn thanh thuỷ tú, mà tầng ba càng lại càng có vẻ cổ phác. Mặt khác tửu lâu này lại còn có một cái tên vô cùng mỹ lệ - 'Thiên thượng nhân gian'.
Không sai, nơi này chính là tửu lâu nổi danh nhất kinh thành. Có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, không ai không giàu có, người dân bình thường căn bản không bước qua được cánh cửa này.
Đi vào tửu lâu, một mùi thơm nhàn nhạt bay đến.
Đám người Thích Minh Hữu đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống. Một lục y nữ tử thanh tú động nhân xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Vị công tử này, đường phí xin nộp ở quầy."
Nghe lời nói của nữ tử, Thích Minh Hữu nao nao, hơi cười nói: "Ta vừa mới tiến vào tửu lâu đã phải trả tiền, đây là ý gì?"
Nữ tử cười ngọt ngào, lộ ra một hàm răng trắng bóc nói: "Công tử chắc là lần đầu tiên đến kinh thành? Nếu không hẳn là đã nghe qua quy củ của Thiên thượng nhân gian chúng ta."
Thích Minh Hữu gật đầu cười, ý cười càng đậm: "Không sai, chúng ta đều là lần đầu tiên đến đây, vậy ngươi nói xem, các ngươi có những quy củ gì?"
"Quy củ của nơi này..."
Nữ tử đang chuẩn bị nói, một thiếu phụ mỹ mạo tuyệt sắc đã từ phía sau đi tới: "Mai nhi, ngươi đi bắt chuyện với các khách nhân khác, nơi này cứ để cho ta."
"Vâng, phu nhân."
Thấy thiếu phụ tự mình đi đến, nữ tử không khỏi giật mình, lập tức lên tiếng rồi rời đi, khi đi còn không khỏi len lén nhìn lại đánh giá thiếu niên kia. Trong ấn tượng của nàng, phu nhân nhà mình cũng rất ít khi lộ diện, dù là vương tôn công tử, phú thương đại thần đến cũng đều thờ ở không tiếp. Lần này như thế nào lại tự mình tiếp đón thiếu niên này? Thực sự là kỳ quái mà.
Đợi nữ tử kia đi xa, thiếu phụ mỉm cười nói: "Thiên thượng nhân gian chúng ta mặc dù có chút quy củ, nhưng đó đều là áp dụng cho những người phổ thông, công tử tự nhiên không được tính trong đó. Mời công tử lên tầng trên!"
Thiếu phụ đi trước dẫn đường, Thích Minh Hữu cũng thoải mái đi theo sau. Mặc dù hắn không biết thiếu phụ vì sao có biệt đãi đối với mình, nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ yên lặng đánh giá đối phương.
Một màn như thế không ít người nhìn thấy, cũng đưa tới một trận kinh dị không nhỏ.
"Ba người đó là ai? Cư nhiên để Chân nương tự mình tiếp đãi?"
"Không biết, vừa rồi nhìn thấy, ngay cả đường phí cũng không biết, hẳn là lần đầu tiên đến đây..."
"Hắc hắc! Nhìn bọn chúng mặc những bộ quần áo đó, quá nửa là lần đầu tiên vào thành."
"Không thể nào! Nếu là người bình thường, Chân nương thế nào lại tự mình tiếp đãi bọn hắn."
"Nói không chừng nhân gia là đệ tử của ẩn thế cao nhân nào đó."
"Vậy... Có khả năng."
Phía dưới lời đồn đại bay khắp nơi, Thích Minh Hữu đều nghe thấy hết, khoé miệng xuất hiện một tia cười khổ, chính mình thực sự lạ như vậy sao? Bộ trang phục áo bào trắng có thêm cái mũ to đùng này, sư phụ lão nhân gia hắn nói, đây chính là làm ra bộ dạng khí phái nhất a.
Nhớ tới sự trông mong của sư phụ trước khi đi, trong lòng Thích Minh Hữu càng cười khổ.
Dưới sự an bài của Chân nương, đám người Thích Minh Hữu đến một căn phòng trang nhã đơn độc, trang trí nơi này cũng rất mới lạ, bài thiết sạch sẽ, nhìn qua tầng lầu ra ngoài, vẻ đẹp của kinh thành thu hết vào trong mắt.
"Công tử, người xem nơi này đã hài lòng chưa?"
Nghe Chân nương hỏi, Thích Minh Hữu nhìn quanh bốn phía đánh giá: "Nơi này không tệ, không tệ."
Lời nói thay đổi, Thích Minh Hữu có vẻ cười mà không cười nhìn thiếu phụ nói: "Phu nhân chiêu đãi tại hạ như thế, chẳng lẽ không sợ tại hạ không có tiền trả sao?"
"Công tử nói đùa rồi!"
...
"Khí chất trang phục? Phong tư xuất sắc?"
Thích Minh Hữu bất giác cười nói: "Phu nhân đây nói cho tại hạ nghe những lời đường mật rồi, tại hạ còn chưa tự đại đến mức dựa vào tướng mạo khí chất, có thể không cần ăn cơm."
"Cái gì mà lời đường mật, lời của công tử thực khó nghe."
Đôi mắt xinh đẹp của Chân nương loé lên nói: "Được rồi, được rồi, nói thực với mọi người, có người nhờ ta hảo hảo chiếu cố mấy người, cho nên mọi người cũng đừng nghi thần nghi quỷ, hảo hảo ở chỗ này hưởng thụ là được, hết thảy đều hoàn toàn miễn phí, có nguyện vọng gì cứ đưa ra, chỉ cần chúng ta có thể làm thì sẽ không từ chối. Về phần người nào nhờ chúng ta thì mọi người cũng đừng hỏi, dù sao mọi người đến chỗ này cũng chỉ để ăn cái gì đó, đừng tính rằng sẽ hỏi ta, ta cũng sẽ không nói gì cả."
Thích Minh Hữu không ngờ rằng đối phương lại nói thẳng không hề che đậy như thế, nhưng lời định nói ra đến miệng đành phải nuốt về.
Chân nương thấy thế liền cười, rồi sau đó liền rời đi.
"Thiếu chủ, đây có thể là cái bẫy gì không?"
Thấy thiếu phụ rời đi, Thiên Sinh mới mở miệng nói: "Chúng ta hôm nay mới tới kinh thành, hẳn là chưa người nào biết chúng ta mới đúng, cô ta như thế nào biết chúng ta là ai?"
Thích Minh Hữu chỉ vào Tiểu Hoả dưới chân, thở dài nói: "Có Tiểu Hoả đi theo, chúng ta muốn che giấu thân phận cũng không phải là chuyện dễ dàng a."
Sắc mặt Thiên Sinh khẽ biến: "Nghe nói tai mắt của cẩu hoàng đế có ở khắp nơi, vậy hành tung của chúng ta chẳng phải là rất dễ bị người khác phát hiện rồi?"
"Vậy thế nào?"
A Đồ vừa nghe, nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh.
Thích Minh Hữu lắc đầu, thản nhiên nói: "Việc gì đến sẽ đến. Dù sao chúng ta cũng không tính sẽ ẩn dấu hành tung, dù bị phát hiện cũng không có gì đáng ngại, nếu bọn chúng thực dám tìm đến, đến lúc đó đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Huống chi, cho dù hắn không tới tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn."
Quả nhiên là người tài cao chí lớn! Lời nói này, cũng chỉ có người như Thích Minh Hữu mới dám nói! Cần biết, kinh thành này chính là thiên tử chi đô, cao thủ ẩn trong dân rất nhiều, người bình thường đến nơi này, cũng sẽ cảm giác được áp lực nhàn nhạt, đó là vì uy nghiêm của thiên tử.
Thiếu chủ nói không sai, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!"
Vừa nhắc đến giết người, A Đồ toàn thân nhiệt huyết sôi trào, xem ra đến biên quan hắn đã chịu ảnh hưởng khá nhiều.
Thiên Sinh rất hiếu kỳ nói: "
Thiếu chủ, người nói nơi này rốt cuộc là nơi nào? Thế nào cả tiểu nhị cũng là nữ, ai ai cũng thần thần bí bí a."
Thích Minh Hữu đi tới lan can của tửu lâu, ánh mắt nhìn ra xa nói: "
Nơi này đơn giản chính là cơ sở ngầm của một thế lực mà thôi."
"
Cơ sở ngầm?" Thiên Sinh tròng mắt đảo một chút: "Có thể là cơ sở ngầm của hoàng đế không?"
"
Phải hay không phải thì có quan hệ gì, dù sao chúng ta cũng không ở lại chỗ này."
Thích Minh Hữu tuy bề ngoài có vẻ dửng dưng, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán.
Trong một gian phòng đơn giản sạch sẽ, một nữ tử đang loay hoay với bộ ấm trà.
Con ngươi nữ tử mơ màng, thanh ti thả xuống, cử chỉ làm cho người ta chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức cái đẹp, làm người ta không chú ý. Đáng tiếc trên mặt có một tấm khăn che, làm người ta nhìn không ra diện mạo của nàng.
Thanh trà nhẹ nhàng, hương thơm nhẹ toả ra bốn phía.
Một đồ mang theo ba ý nghĩa, mang ý vị sâu xa vô tận.
Tâm thần vừa động, nữ tử đặt chén trà xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Cửa không khoá, cứ vào đi."
Lời vừa xong, một thiếu phụ liền tiến vào, chính là chủ sự của Thiên thượng nhân gian - Chân nương.
"
Chân nương bái kiến lâu chủ."
Thiếu phụ cười rồi hành lễ, sau đó cẩn thận ngồi xuống.
Nữ tử cũng không thèm để ý, còn tự rót cho đối phương một chén trà thơm mát: "
Chân nương, bọn họ đều đến sao?"
"
Đã đến rồi!"
Chân nương dừng một chút, trên mặt lộ ra nét do dự nói: "
Lâu chủ, chúng ta có cần đem tin tức này nói cho Chu Khang Cảnh không?"
"
Nói cho hắn làm gì?" Nữ tử liếc nhìn đối phương một cái, nhàn nhạt nói: "Chúng ta và Chu Khang Cảnh chỉ là quan hệ hợp tác, không cần bán cho hắn tin tốt, huống chi, nơi này là kinh thành, có thể có chuyện gì dấu diếm được tai mắt của hắn, nói không chừng bây giờ hắn đã biết rồi."
Chân nương đồng ý gật đầu nói: "
Vậy bây giờ chúng ta cần làm gì?"
"
Suốt mười năm rồi..." Nhấp một ngụm trà, nữ tử thở dài nói: "Không ngờ, tiểu gia hoả quật cường năm đó, giờ đã có thành tựu như vậy, thực sự là tốt số a!"
Chân nương phì cười nói: "
Không chỉ một mình tiểu tử đó trở về mà thôi, nói có phần phá lệ, bất quá tiểu tử đó thực đáng để lâu chủ coi trọng như vậy sao?"
"
Ngươi không hiểu rồi." Nữ tử lắc đầu nói: "Lý Nhạc Phàm năm đó cũng chỉ là một tiểu tử quê mùa không đáng để trong mắt. Nhưng hôm nay, thiên hạ lại có ai có dũng khí xem thường hắn? Thích Minh Hữu cũng giống như Lý Nhạc Phàm kia, trên người bọn họ có thứ mà rất nhiều người khác không có, đó chính là kiên trì. Lý Nhạc Phàm bởi vì yêu hận mà kiên trì, Thích Minh Hữu vì trách nhiệm mà kiên trì."
Cái miệng nhỏ nhắn của Chân nương mở to, có chút khó tin nói: "
Lâu chủ nói quá lời rồi, tiểu tử Thích Minh Hữu kia có thể so với Lý Nhạc Phàm sao?
"Chuyện sau này, ai có thể nói trước được?" Nữ tử không thể không nói một câu, sau đó hỏi: "Người mang mặt na đen thần bí xuất hiện trong phủ tổng đốc kia đã tra được lai lịch chưa?"
"
Chưa!" Chân nương trầm ngâm nói: "Người đó giống như từ hư không hiện ra vậy, một chút manh mối cũng không tìm thấy. Bất quá, muội nghe nói biên quan cũng có một người thần bí mang mặt nạ đen, từng nhiều lần trợ giúp Tĩnh Quốc quân đẩy lui địch, không ai biết thân phận thực sự của người đó, cũng không ai biết hai người họ có phải là cũng một người không."
Nữ tử hơi cau mày lại: "Người này lai lịch không nhỏ, nhất định cần phải tra rõ thân phận."
Chân nương thận trọng nói: "Cái này muội biết, Kiếm thánh Tiết Thiên Lan kia nên làm thế nào? Ông là người trong bạch đạo, nếu miễn cưỡng tìm hiểu, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tôn chủ bọn họ."
Nữ tử khoát tay nói: "Trong lòng Tiết Thiên Lan kia còn có một điểm bế tắc, hẳn là sẽ không gây ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.?
"
Vậy là tốt rồi." Chân nương thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: "Nghĩ không ra, một đời Kiếm thánh mất tích nhiều năm như vậy, vậy mà đột nhiên xuất hiện trong phủ tổng đốc, lại còn giao thủ với Lý Nhạc Phàm."
Nữ tử lập tức hỏi: "
Được rồi, tình hình của Lý Nhạc Phàm bây giờ thế nào?"
Nhắc đến ba chữ 'Lý Nhạc Phàm', Chân nương chỉnh lại nét mặt, nghiêm túc nói: "
Lâu chủ đoán quả nhiên không sai, Lý Nhạc Phàm xác thực đã về Trữ Huyền thành, người của chúng ta vẫn đi theo."
Nói tới đây, sắc mặt của Chân nương không được tự nhiên: "
Chỉ bất quá, từ sau khi Lý Nhạc Phàm báo thù, hình như biến thành một người khác, sa sút ý chí, mượn rượu giải sầu, sau lại say đến ngã ở bên đường, được tiểu thư của đại thông thương hội đưa đi, bây giờ đang đi về phía Lạc Dương."
"
Thay đổi sao?"
Ánh mắt nữ tử như chợt hiểu, trong ánh mắt loé lên một chút hồi ức: "
Không, không phải hắn thay đổi, mà là trong lòng hắn đang mê man a! Một người đi trên đường, đột nhiên xuất hiện hai đỉnh cao không thể vượt qua, vậy sẽ có tâm tình thế nào? Đổi lại là ta và ngươi, chỉ sợ cũng sẽ giống như thế. Chỉ bất quá, ta tin rằng hắn sẽ tới."
Chân nương không nhịn được trêu đùa: "
Lâu chủ đối với Lý Nhạc Phàm hiểu rất rõ a!"
Nữ tử thần sắc buồn bã: "
Hiểu rõ thì có thể thế nào, chỉ sợ hắn hiện tại cũng hận không thể giết ta đi."
Chân nương xấu hổ cười cười, thức thời chuyển sang vấn đề khác nói: "
Hắc hắc! Vận khí của Đại Thông thương hội kia không tệ. Cư nhiên mang theo Lý Nhạc Phàm đi một cách đơn giản, thực muốn xem vẻ mặt của bọn họ sau khi biết thân phận thực sự của Lý Nhạc Phàm sẽ ra sao."
Nữ tử thu liễm tâm tình nói: "
Hiện tại tình hình của Lạc Dương như thế nào?"
Chân nương cười khổ nói: "
Còn chưa có bất cứ tin tức gì, thực không biết rốt cuộc trong hồ lô của Thiết Huyết kia bán thuốc gì nữa."
"
Dù sao cũng không phải là thuốc giả." Nữ tử suy nghĩ rồi nói: "Ta có cảm giác, giang hồ này sắp phải thay đổi rồi."
Chân nương nghe vậy mặt lộ vẻ nghiêm túc: "
Nghiêm trọng như vậy!? Vậy lâu chủ có tính toán gì không?"
Nữ tử lạnh nhạt nói: "
Lạc Dương cử hành võ lâm đại hội, ta tự nhiên muốn đi xem náo nhiệt."
"
Lâu chủ là muốn đi gặp Lý Nhạc Phàm kia a?"
Chân nương chớp mắt quan sát đôi mắt của nữ tử, đối phương tức giận nói: "
Ngươi lắm chuyện, chuyện của Lý Nhạc Phàm ta tự có sắp xếp."
"
Ai! Anh hùng khí đoản, nữ nhi tình trường, Chân nương chỉ sợ lâu chủ làm quá."
Trầm mặc một lát, nữ tử nhàn nhạt nói: "
Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi."
"
Vậy Chân nương cáo lui."
Lắc đầu than nhẹ, Chân nương lên tiếng lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình nữ tử.
Trà đã cạn, càng đến gần cuối thì càng thấy ngọt và đắng, nhưng càng không thể trở về.
Loại cảm giác này, không uống thử trà của người, thì vĩnh viễn khó có thể rõ ràng.

Bình luận





Chi tiết truyện