chương 374/ 800

Trên Phượng Dương lâu…
"Lâu chủ tỷ tỷ, thám tử truyền tin tức về…"
"Nói đi!"
"Ừm" Nô Kiều đứng ở phía sau Thi Bích Dao nói: "Đám người Long Tuấn đi vào một tiệm cầm đồ nhỏ trên đường, hơn nữa người đi cùng không ít, nói vậy Lý Nhạc Phàm này mấy ngày nay vẫn ở bên trong".
Thi Bích Dao xoay người lại: "Vậy có tra được chi tiết của tiệm cầm đồ đó không?"
Nô Kiều gật đầu nói: "Chúng ta cũng đã tra qua, cửa hàng nọ cũng đã có trên mười năm, là do một người thương nhân bổn địa tên là Hoàng Bảo mở, chỉ là một thương hộ bình thường, nhìn không ra chỗ nào khả nghi".
Thi Bích Dao thản nhiên nói: "Càng là bình thường, ta càng hoài nghi, có thể lưu giữ Lý Nhạc Phàm mà không để lọt tin tức, hẳn là không chỉ là một tiệm cầm đồ đơn giản như vậy. Có thể ẩn tàng như thế, ta tin tưởng đối phương tuyệt không phải người bình thường".
"Ghê thật!" Nô Kiều cười khổ nói: "Có thể trước mặt Lâu Thưọng Lâu chúng ta mà có thể man thiên quá hải , xem ra công tác của chúng ta vẫn còn có chỗ chưa tốt!"
Thi Bích Dao không thèm để ý nói: "Không phải là chúng ta chưa tốt, mà là do người khác làm rất tốt. Bọn họ tất cả đều nắm trong tay, xâm nhập vào lòng người, dám chắc phải là một thế lực phi thường lớn. Nếu ta đoán không sai, đối phương hẳn là những lão đối đầu với chúng ta…"
"Tỷ tỷ nói Thần Ky các?!" Nô Kiều giật mình, liền nói ngay: "Lý Nhạc Phàm làm sao lại có quan hệ tốt như vậy với Thần Ky các? Căn cứ vào tình báo chúng ta nắm giữ, Lý Nhạc Phàm hẳn là không dựa vào bất cứ thế lực gì, hơn nữa cái này cũng không giống tính cách của hắn".
"Tính cách sao?" Thi Bích Dao thở dài nói: "Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta đều hiểu rõ hắn, kỳ thật, chúng ta cho tới bây giờ đều nhìn không thấu người này".
"Tỷ tỷ nói cũng đúng!" Nô Kiều nhăn mũi, chuyển sang chuyện khác nói: "Tỷ tỷ, ngày mai chính là bắt đầu Võ lâm đại hội, tỷ có đến xem không?"
"Đôi khi, kết quả cuối cùng luôn ngoài dự tính của mọi người, rồi lại tình lý trong đó…" Đang nói dừng một chút, Thi Bích Dao tiếp tục: "Sự tình dù có kết quả ra sao, ta có đi hay không thì có gì khác nhau".
Nô Kiều cười nói: "Đến lúc đó Lý Nhạc Phàm dám chắc sẽ đi, chẳng lẽ tỷ tỷ một chút cũng không quan tâm sao?"
"Tiểu nha đầu này…" Thi Bích Dao cũng không giận, ngược lại cười nói: "Đừng có nói vậy với tỷ, nếu không quan tâm ta cần gì phải lưu lại chốn thị phi này. Tóm lại, trước khi kế hoạch vãn chưa hoàn thành, chúng ta và Lý Nhạc Phàm vẫn là quan hệ hợp tác, không thể để xảy ra một chút sai sót nào".
Nô Kiều đang muốn đáp lại, đột nhiên cảm thấy tâm thần xao động, từng trận khí thế mênh mông quanh quẩn trong thiên địa!
"Tỷ tỷ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là thiên đạo chi cảnh!" Thi Bích Dao đôi mi thanh tú cau lại, vẻ mặt dị thường ngưng trọng: "Không ngờ có người lại vào lúc này bước vào thiên đạo… Xem ra cục diện loạn lạc này lại có chuyển biến".
"Tỷ tỷ, ta lập tức phái người đi thăm dò thử xem".
"Đi đi, bảo bọn hắn cẩn thận một chút".
"Nô Kiều hiểu".
Không chỉ là Thi Bích Dao, lúc này, cả thành Lạc Dương đầu lĩnh các thế lực cũng cảm thấy đau đầu không thôi, đều phái người tìm hiểu tin tức, ngay cả mấy ẩn giả không màng thế sự cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ bất quá, một người vừa mới bước vào thiên đạo đối với ẩn giả mà nói, quả thật cũng không thể làm nên đại sự gì, tự nhiên cũng không để ý tới, ngược lại đều tự có tính toán.
Giang hồ là chỗ nhiều thị phi, có người vui thì cũng có người buồn.
Ngày mai, một thời kỳ mới sẽ được bắt đầu, đến tột cùng là tốt hay là xấu.
Thiên hạ loạn, loạn thế xuất anh hùng.
Quốc gia chiến, ai có thể nhất thống giang sơn?
Chiến không ngừng, huynh đệ huyết lệ chết không hối!
Gió lửa lên, đừng cười vì ta say hồng nhan.
Sinh tử ly sầu tình khó đoạn, một khúc "" động nhân gian!
Giang hồ trăm năm, trăm năm giang hồ, thiên hạ giang hồ này vẫn là nơi của nhiệt huyết mênh mông.
Ngày bốn tháng bốn, không trung ngàn dặm, mây trắng nhẹ trôi, Võ lâm đại hội mọi người chờ mong rốt cục đã tới. Đương nhiên, kèm theo đó còn có một tin tức kinh người truyền khắp đại giang nam bắc. Đại Minh Hoàng đế Sùng Trinh băng hà, trong khoảng thời gian ngắn cả nước đau buồn… Rồi sau đó, Chu Khang Thái tử kế vị, Quốc hiệu Đại Minh được đổi thành "Chánh Minh", tự xưng là Chánh Minh Hoàng đế, thành lập ra ba mươi sáu danh phủ, bảy mươi hai quân xứ, dùng bạo chế bạo, dùng lực mạnh trấn áp thiên hạ loạn.
Thiên hạ… Giang hồ tự nhiên sẽ không yên lặng! Thế lực khắp nơi đều nở rộ, mong muốn đạt được mục đích của mình. Có lẽ, giang hồ cho tới bây giờ vẫn chưa từng yên lặng, có lẽ, đây chỉ là sự bắt đầu của một cao trào.
Loạn thế rung chuyển, mưa gió tiêu điều! Dân chúng trong thiên hạ đều khốn khổ thê lương, không biết ông trời khi nào mới có thể cho nhân gian sự thái bình?
Ngoại ô phía Nam thành Lạc Dương, nơi này địa thế bằng phẳng rộng rãi, nhìn về nơi xa thấy rõ núi sông hùng tráng thanh phong tú lệ.
Ở giữa bình nguyên, được xây dựng một cái đài lớn chiều cao ba trượng, bốn phía đều được bang chúng Huynh Đệ hội canh giữ, nếu không có Anh hùng thiếp, ai cũng không được phép tới gần nửa phân.
Không khí kịch liệt khẩn trương, âm mưu không có chỗ ở đây, dù có cũng không ảnh hưởng tới thế cục của đại hội, cũng không thể ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của người trong giang hồ. Người nào mà không thích giang hồ? Người nào mà không muốn thành danh trong thiên hạ? Người nào mà không muốn tiếu ngạo cả đời? Người nào mà không muốn… nếu thực sự có người không muốn như thế, vậy hắn nhất định không phải là người trong giang hồ.
Người đến càng ngày càng nhiều, Huynh Đệ hội từ từ cử thêm người phân bố các nơi, duy trì trật tự đại hội, nếu có người dám ở đây gây náo loạn, trực tiếp động thủ bắt người. Dù sao, tại nơi này, không ai nguyện ý vì một chút việc nhỏ mà gây tranh chấp, bởi vậy, Võ lâm đại hội cũng có thể xem là bắt đầu yên lành.
"Lần này người tới so với chúng ta tính còn muốn nhiều hơn, may là đại ca đã ra lệnh người ở các nơi trở về, nếu không thật là lộn xộn".
Đồng Tường mặc áo bào đen đứng ở trên đài, lẳng lặng nhìn làm sóng người ở phía dưới, trong lòng phập phồng bất định. Trước đây, bản thân bất quá chỉ là một tiểu nhân vật nho nhỏ, nhưng bây giờ hắn lại trở thành người chủ sự cho Thiên hạ đệ nhất đại bang phái. Mà hôm nay, Thiên hạ đệ nhất võ lâm đại hội lại là do mình chủ trì đại cục, cái này vinh dự đến cỡ nào! Tự hào đến cỡ nào! Loại cảm giác này… rất tốt! Hắn tuyệt không cho phép ai tới phá hư tâm huyết của bản thân.
Tất cả mọi chuyện đều đã an bài thỏa đáng, kế tiếp là chờ các thế lực lớn đến.
Xa xa, đoàn người Nhạc Phàm chậm rãi đi tới, Tiểu Hỏa nhảy choi choi theo sau, không còn bộ dánh như ngày trước, đông nhìn một cái tây nhìn một cái, một chút cũng không ngừng lại!
Long Tuấn, Đinh Nghị, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Vương Sung, Thiết Nam, Tư Đồ Yến, Vân Phương, Lỗ Thứ, Ngũ Tử, Cầm Thiến, Thanh Thiên, Thạch Kiền, Mễ Triết, Tuyền Thanh… trong đám người, ngoại trừ Chu Phượng là tuổi nhỏ nhất, những người khác không ai là không phải là người võ công cao tuyệt, đội ngũ như vậy không thể không xem là lớn mạnh
"Tỷ tỷ…" Chu Phượng chân mày hớn hở, hưng phấn không thôi: "Tỷ tỷ xem, thật nhiều người thật náo nhiệt, Phượng nhi là lần đầu tiên được tham gia một đại hội náo nhiệt như vậy".
Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng có suy nghĩ cười cười: "Nơi này người rất nhiều, Phượng nhi đừng có chạy loạn".
"Ta nghe tỷ tỷ nói mà" Chu Phượng nhu thuận nắm tay tỷ tỷ, đôi mắt to nhìn quanh khắp nơi.
Long Tuấn tức thì tiến lên nói: "Hai nha đầu yên tâm đi, có ta và Tiểu Đinh Tử tại đây, nhất định sẽ bảo vệ các người. Ha ha…"
"Ừm ừm" Đinh Nghị gật đầu không thôi nói: "A Tuấn nói rất đúng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cho các người".
"Hừ!" Chu Phượng chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói: "Có các người bảo vệ càng không an toàn… hai kẻ bại hoại xấu xa!"
"Hic!"
Một câu nói của tiểu cô nương cũng làm cho hai người Long Tuấn không dám nói gì nữa, xem ra đối phương vẫn không quên chuyện đêm đó.
Trầm ngâm chốc lát, Chu Tĩnh Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: "Long Tuấn, Đinh Nghị, chúng ta có chút việc…"
Không đợi hai người phản ứng, Chu Tĩnh Nguyệt trực tiếp cáo từ mọi người, sau đó kéo theo Chu Phượng vẻ mặt đầy nghi hoặc rời đi.
"Cái này… cái này là chuyện gì đây" Long Tuấn ngẩn người, buồn bực nói: "Không phải là chỉ đi thanh lâu âưn cơm thôi sao? Huống chi… Chúng ta ăn cũng không được, còn phải bồi thường ba ngàn lượng bạc mà".
Đinh Nghị cũng ảo não không thôi: "Sớm biết thì đã không đến cái chỗ quỷ quái đó ăn cơm rồi".
"Hừ hừ…"
Trong khi hai người đang phiền muộn, phía trước lại truyền đến tiếng cười lạnh châm chọc của Vương Sung.
Long Tuấn giận dữ, tiến lên nói: "Họ Vương kia, đừng tưởng rằng mình võ công lợi hại, có loại…"
"Có loại như thế nào?" Vương Sung nói lại, một chút thể diện cũng không để cho.
"Ngươi…"
"A Tuấn…"
Đinh Nghị kéo kéo tay áo Long Tuấn, ý bảo hắn không nên tranh chấp, người sau cũng tự biết thân, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ lui trở lại.
"Hai tiểu tử ngốc…" Vương Sung gọi hai người lại nói: "Các ngươi còn không biết sao, Sùng Trinh Hoàng đế đã chết, Đại Minh đã đổi chủ rồi".
"Cái gì!?"
Long Tuấn, Đinh Nghị thân thể chấn động, nhất thời hiểu được Chu Tĩnh Nguyệt vì sao hai ngày nay lại khác thường như thế.
"A Tuấn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Tình cảnh các nàng dám chắc là rất nguy hiểm, chúng ta không thể ngồi nhìn mà không làm gì".
"Ừm".
"Sư phụ, chúng ta có chút chuyện, khi nào xong sẽ quay lại tìm người".
Hô lên với Nhạc Phàm một câu, Long Tuấn kéo Đinh Nghị đuổi theo hướng hai nữ vừa đi.
Vương Sung chuyển hướng sang Nhạc Phàm nói: "Ngươi không lo lắng cho hai tiểu tử này chứ?"
"Bọn chúng có con đường của bọn chúng" Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi, ai cũng nhìn không thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Ai cũng biết, có quan hệ với sự tranh đấu của các thế lực triều đình, tuyệt đối là phiền toái nguy hiểm vô cùng.
Thấy không khí có chút không được tự nhiên, Nhan Nguyệt Thi vội vàng nói tránh đi: "A! Lão Phó, lần này người tới thật sự là nhiều quá!"
"Tự nhiên thôi, trăm năm khó được một lần tụ hội, chỉ cần là người trong giang hồ, cũng đều muốn đến xem náo nhiệt".
"Ai nói vậy, nếu không phải chàng muốn đến xem, ta còn lâu mới đến cái chỗ hỗn tạp như thế này. Hơn nữa, nói không chừng còn có nguy hiểm nữa".
"Là vậy là vậy…" Phó Suất biết Nhan Nguyệt Thi hiếu thắng, nên cũng không dám không gật đầu.
Cầm Thiến tiến lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Đại ca ca, ta nghe nói các người đã đi qua rất nhiều nơi".
"Đúng… hình như là đúng" Phó Suất khó khăn lắm mới thừa nhận.
Cầm Thiến tiếp tục nói: "Vậy người có thể nói cho ta biết nơi nào thích hợp để dạo chơi không?"
Đối mặt với một cô gái mạnh và hung hãn như vậy, cho dù là ai cũng cảm thấy đau đầu, Phó Suất trực tiếp đưa lại phiền toái cho phu nhân của mình: "Ngươi hỏi đại tỷ tỷ đi, nàng đi còn nhiều hơn ta nữa!"
"Phó Suất! Chàng nhớ kỹ cho ta" Bên cạnh truyền đến ánh mắt u oán vô hạn của Nhan Nguyệt Thi, Phó Suất làm ra vẻ không thấy.
"Đại tỷ tỷ, chỗ nào đi ngắm cảnh là tốt nhất?"
"Cái này… Hẳn là Hoàng cung rồi".
Trong đoạn đường ngắn ngủi, Cầm Thiến hết hỏi cái này đến cái kia, miệng nói liên tục không ngừng, làm cho Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi tự nhận là kinh nghiệm giang hồ lão luyện, cũng cảm thấy đau đầu không thôi. Đám người Thanh Thiên ở xung quanh thấy bộ dáng hai người chật vật như thế, đều lắc đầu cười khổ. Xem ra, một người biết nhiều, cũng không phải là chuyện tốt!
Đi tới trước đài cao, mọi người dừng bước.
Lúc này, các thế lực lớn còn chưa đến, đã tới đều là các nhân sĩ giang hồ bình thường, thế nhưng không có Anh hùng thiếp, cũng không cách nào lên đài cao, dần dần, người ở bên dưới càng lúc càng đông, đến nước cũng khó mà chảy qua được.
"Lý Nhạc Phàm, ta còn có việc, không thể đi cùng các ngươi nữa…" Vương Sung là Tam đương gia của Thanh bang, lúc này tự nhiên phải phản hồi bang hội.
Phó Suất tiến lên vỗ vỗ vai đối phương nói: "Huynh đệ bảo trọng, lần sau gặp mặt chúng ta sẽ uống cho thống khoái".
"Lão Phó, tẩu tẩu bảo trọng… Các vị cáo từ…"
"Vương huynh đệ bảo trọng".
"Mời!"
"Sau này còn gặp lại".
"A, tiểu tử chờ một chút!"
Lỗ Thứ tựa hồ nhớ tới cái gì, không cần nói với người khác tiếng nào, trực tiếp đuổi theo hướng Vương Sung vừa tới.
"Thiên địa vô cực, càn khôn 'Độn' pháp! Ta sao lại vừa rồi không nghĩ tới!" Phó Suất trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức quay về phía đám người Nhạc Phàm nói: "Nhạc Phàm huynh đệ, ta và Nguyệt Thi muốn đi thăm mấy lão bằng hữu nhiều năm không gặp…"
"Đúng vậy đúng vậy!" Nhan Nguyệt Thi vội vàng phụ họa nói: "Chúng ta tạm biệt tại đây… Các vị bảo trọng".
"Sau này còn gặp lại".
Không đợi mọi người phản ứng, Nhan Nguyệt Thi đã kéo Phó Suất vội vã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong đám người, võ công thân pháp như vậy ngay cả đám người Thanh Thiên cũng tự than thở là không bằng.
"Sao lại cứ như vậy mà đi… Thật không có ý tứ!" Cầm Thiến thất vọng trề môi, ánh mắt nhìn ra bốn phía: "Nhiều người như vậy…"
"Khụ khụ!" Ngũ Tử cắt ngang nói: "Lý tiểu huynh đệ, chúng ta bây giờ không tiện lộ diện, muốn đi hội hợp cùng với người của các Ẩn tông, cũng không cùng đi với các người được".
"Phải đi sao?" Nhạc Phàm gật đầu, nội tâm đột nhiên sinh ra sự buồn bã. Trải qua cuộc hội họp hôm qua, hắn đối với ẩn sĩ và ẩn tông cũng hiểu rõ hơn nhiều. Trông những người này, không gặp những tình huống đặc biệt, bình thường cũng khó mà gặp được.
Đồng thời, trong lúc cùng với đám người Ngũ Tử luận võ, Nhạc Phàm cũng ý thức sâu sắc được sự nhỏ bé của bản thân. Mặc dù mình đánh lui được Lỗ Thứ, nhưng dù sao đối phương chỉ đứng bất động, nếu thực sự động thủ, mình có thể đánh trúng đối phương hay không thì vẫn chưa biết được.
Hơn nữa dựa theo lời Ngũ Tử nói, Lỗ Thứ sở học hỗn tạp, bây giờ ngay cả "thiên đạo trung cảnh" cũng chưa đạt tới, cho dù có thể đánh bại đối phương, cũng không thể chứng minh Nhạc Phàm có phải rất mạnh hay không. Ít nhất chống lại Ma Kiếm lão nhân, hắn có bao nhiêu phần thắng.
"Phải đi về sao?" Cầm Thiến vẻ mặt buồn bã, hiển nhiên rất không vui. Nhưng nàng biết quy củ thủy chung vẫn là quy củ, nếu mình phá hủy quy củ, sợ rằng sau này cũng đừng nghĩ đến việc được đi chơi.
"A di đà phật…" Thanh Thiên tiến lên nói: "Lý đại ca, duyên đến duyên đi cũng là duyên, tiểu tăng cùng Ngũ Tử sư huynh muốn đi trước một bước…"
"Lý đại ca, hãy bảo trọng!"
"Cáo từ!"
Nhìn đám người Thanh Thiên đi xa, Nhạc Phàm chuyển hướng sang Vân Phương nói: "Đến lúc đi thì phải đi thôi, ta thấy các ngươi cũng nên đi thôi, nơi này quá rối loạn".
"Đại ca! Người…"
Thiết Nam đang muốn phản đối, Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Các ngươi đi lâu như vậy, cũng nên trở về với Tô gia gia và Quý lão. Trở về đi, bọn họ đang nhớ tới các ngươi đó… Nếu có cơ hội, hãy đến thăm Bạch lão bá, lão cũng là một lão nhân cô độc" Lập tức, Nhạc Phàm đem nơi ở của Bạch Tố Vân nói cho mọi người.
Vân Phương hiểu được ý tứ của Nhạc Phàm, trịnh trọng gật đầu nói: "Lý đại ca yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho Thiết Nam bọn họ".
"Đại ca…"
"Đi thôi!"
Thiết Nam thanh âm nghẹn ngào, Tư Đồ Yến cũng thấy trong lòng khó chịu. Nếu Nhạc Phàm đã quyết định, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Đưa mắt nhìn mọi người từ từ rời đi, Nhạc Phàm tựa hồ trở lại dĩ vãng cô độc, một mình hành tẩu, chỉ có Tiểu Hỏa yên lặng theo sát ở sau.
Khoảng đất trông tại bình nguyên.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị đang đi qua đi lại, vẻ mặt dị thường lo lắng.
Chu Phượng lẳng lặng ngồi ở trong lòng Chu Tĩnh Nguyệt, con mắt hồng hồng hàm chứa nước mắt trong suốt, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Bốn người không nói, không khí trầm trọng dị thường.
"Vậy các người sau này có tính toán gì không?" Long Tuấn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiên hạ to lớn, Chu Khang thái tử dám chắc sẽ không buông tha cho các người".
"Chúng ta chỉ là nữ lưu yếu ớt, còn có thể có tính toán gì, nếu là không cách nào phản kháng, không thể làm gì khác hơn là ẩn tính mai danh sống qua ngày mà thôi" Chu Tĩnh Nguyệt cười cười âm u, tiếu rất đau khổ, tiếu rất cay đắng.
Long Tuấn nhìn ra được cừu hận trong mắt đối phương, đó là sự không cam lòng không thể tránh được!
Chu Khang đã lên ngôi vị Hoàng đế, mặt sau còn có Tống vương làm chỗ dựa, mặc dù không phải quyền khuynh thiên hạ, cũng thừa sức đối phó với Chu Tĩnh Nguyệt và đám người Long vệ. Nhất định, trong sự tranh đấu này, mấu chốt quyết định thắng bại thủy chung vẫn là binh quyền.
Ngày nay, trong thiên hạ binh quyền lớn nhất không thể nghi ngờ là Tống vương, binh mã gần năm mươi vạn, chiếm cứ Thiểm Tây một dãi. Tiếp theo chính là Đại Nguyên soái Mạc Chinh, binh lực có hơn ba mươi vạn trấn thủ Biên hoang Bắc môn quan. Thứ ba là "Tĩnh quốc quân" có khoảng hơn hai mươi vạn nghĩa quân. Sau đó là binh mã của triều đình phân tán ở các nơi.
Giữa các thế lực này, không có khả năng nào để Chu Tĩnh Nguyệt sử dụng. Bởi vậy, nàng muốn báo thù, cơ hồ có thể thấy là không tưởng.
Trầm mặc chốc lát, Đinh Nghị đột nhiên nói: "Ta sẽ giúp các người".
"Cái gì!?" Chu Tĩnh Nguyệt sửng sốt, tới lúc này rồi, chỉ cần không người nào đến tặng cho một cước cũng tính là may mắn rồi, nàng làm sao hy vọng có ai có thể trợ giúp mình.
Đinh Nghị nhắc lại: "Ta sẽ giúp các người. Bất kể sau này như thế nào, ta cũng sẽ giúp các người".
"Ý của Đinh Nghị chính là ý của ta" Long Tuấn vỗ vỗ vai huynh đệ, vẻ mặt kiên định không có một chút nào có ý nói giỡn.
Hồi tỉnh lại, Chu Tĩnh Nguyệt buồn bã nói: "Các người làm như vậy, là vì thương cảm chúng ta sao?"
"Chúng ta đích xác là vì các người, nhưng không phải là vì thương cảm các người" Long Tuấn buồn cười nói: "Đường đường Tam công chúa Đại Minh, xinh đẹp và trí tuệ, võ công cùng dũng khí song toàn, cần gì phải để người khác thương cảm. Nếu thương cảm cũng là thương cảm chúng ta, xảy ra đại sự như vậy cũng không sớm nói cho chúng ta biết, ta thật đau lòng, buồn quá buồn quá".
"Phì…"
Thấy bộ dáng thương cảm của Long Tuấn, Chu Phượng tiểu nha đầu cũng phải phì cười, không khí hòa hoãn đi không ít.
Đinh Nghị cũng nói: "A Tuấn nói dúng, chúng ta là thật tâm muốn giúp các người".
"Các người càm gì phải làm như vậy… Sự thật tàn khốc như thế, các người làm như vậy có đáng giá không? Đáng giá không?" Chu Tĩnh Nguyệt nhìn thẳng vào hai người đối phương, tâm trạng vạn phần khổ sở.
Long Tuấn và Đinh Nghị cùng cười, lớn tiếng nói: "Con người cả đời này, cũng phải làm nên đôi ba chuyện đại sự oanh oanh liệt liệt… Nếu không làm sao xứng với phận làm trai".
"Các ngươi không hối hận sao?"
"Có một số việc, làm có lẽ sẽ hối hận, nhưng nếu không làm, chắc chắn là sẽ hối hận…"
"Các người…" Tri kỷ như thế, bảo sao Chu Tĩnh Nguyệt không cảm động: "Cảm ơn!"
"Không cần cám ơn" Long Tuấn nghiêm mặt, cười cười nói: "Nếu muốn tạ ơn, hãy lấy thân báo đáp đi".
"Đi chết đi!" Chu Phượng vẻ mặt đỏ bừng, giận dữ hô lên: "Ai… ai muốn hứa cho hai gã xấu xa bại hoại các ngươi… xấu xa bại hoại!"
"Ta… ta cái gì cũng chưa nói mà!" Đinh Nghị trong lòng ủy khuất, cũng không dám phản bác.
Sau khi tươi cười, Long Tuấn nghiêm chỉnh nói: "Chu nha đầu, tình cảnh của ngươi bây giờ rất nguy hiểm, nếu không… Chúng ta đi đến chỗ của 'Tĩnh Quốc Quân' đi, bọn họ có quan hệ không nhỏ với sư phụ của chúng ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta".
"Tĩnh Quốc quân!" Chu Tĩnh Nguyệt con mắt sáng ngời, mặc dù bản thân có kế hoạch khác, nhưng nếu có thể có "Tĩnh Quốc quân" hỗ trợ, cơ hội thành công sẽ gia tăng rất nhiều.
Trong lúc Chu Tĩnh Nguyệt đang trầm ngâm, một đám người đông đảo hướng tới nơi này mà đi tới, thấy quang cảnh này, có ít nhất cũng phải là mấy trăm người!
"Tỷ tỷ… tỷ tỷ, bọn họ muốn làm gì!?" Chu Phượng thấy nhiều người như vậy khí hung hãn đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới tái nhợt.
"Đứng lại! Là người phương nào đến?"
Lúc này, Long Tuấn, Đinh Nghị thân là nam tử, tự nhiên bước ra, che ở phía trước hai người Chu Tĩnh Nguyệt.
Đám người dừng bước lại, chỉ có ba lão giả tiến lên. Người cầm đầu ôm quyền nói: "Quan Đông nhất đao Cát Thiên Phong, bái kiến hai vị ân công" Dứt lời, lão giả hành lễ thật sâu.
"A!" Long Tuấn hai người vội vàng kêu lên, nhìn lại người mới đến: "Sao lại là người!... Người sao lại ở chỗ này? Bọn họ là ai? Những người đó là ai?"
Cát Thiên Phong giới thiệu: "Bên cạnh ta hai vị này là bạn tốt của ta, Hoài Hà đại hiệp Trữ Kiếm Trùng và Thanh Vân Phi Từ Thanh… Những người phía sau đa số đều là giang hồ đồng đạo của những người mà hai vị ân công lần trước cứu ra".
"Trữ Kiếm Trùng Từ thanh ra mắt Long thiếu hiệp, Đinh thiếu hiệp…"
"Ta đã đợi ra mắt Long thiếu hiệp, Đinh thiếu hiệp".
Mọi người đồng loạt thi lễ.
Long Tuấn mờ mịt nói: "Các người tại sao không trở về? Tới nơi này làm cái gì?"
"Chúng ta lần này đặc biệt đến đầu phục hai vị ân công" Cát Thiên Phong ánh mắt kích động nói: "Sau khi sự kiện lần trước, chúng ta cũng đã nghĩ rất nhiều, lực lượng của một người thì quá nhỏ, chỉ có mọi người đoàn kết lại cùng một chỗ mới có thể cùng tà ác đấu tranh. Cho nên chúng ta hy vọng hai vị ân công có thể lãnh đạo chúng ta, bảo vệ giang hồ chính nghĩa, diệt trừ Ngũ độc giáo lũ bại hoại giang hồ này".
"Đầu phục chúng ta?!" Long Tuấn kinh hãi nói: "Không phải đâu! Bản thân ta còn tự bảo vệ mình không xong, sao có thể lãnh đạo các người".
"Đúng vậy đúng vậy!" Đinh Nghị cũng kinh sợ không ít.
Không phải là hai người khiêm nhường, mà là sau khi bọn họ gặp được đám người Lỗ Thứ kia, mới hiểu được bản thân còn rất yếu ớt. Đệ nhất đệ nhị cao thủ trên giang hồ hiện nay đều là tiểu nhân vật, không thể giống các cao thủ như Lỗ Thứ, Ngũ Tử đều xa lánh trần thế mà tu luyện, chỉ bằng một chút công phu mèo quào cảu hai người, còn không phải là đi làm mồi sao!
Bất quá, đám người Cát Thiên Phong thấy, Long Tuấn cùng Đinh Nghị võ công thật ra cũng không phải là quan trọng nhất, chính thức làm cho cả đám người ra quyết định như vậy cũng bởi vì thân phận của hai người. Bọn họ chính là đồ đệ của "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm, nổi danh là hung thần, cho dù là giang hồ đệ nhất bang phái, cũng phải nể mặt phần nào?
Nghĩ đến đây, Cát Thiên Phong phấn chấn không thôi, tiếp tục khuyên: "Hai vị ân công, các người chẳng những là ân nhân cứu mạng của chúng ta, còn có tâm địa hiệp nghĩa, sự tích của các người trên giang hồ đều được truyền lưu, các người tựa như xóa đi bóng tối của giang hồ… Không, là hai ngọn đèn sáng, chiếu sáng hy vọng của chúng ta…"
Nghe đối phương xưng tụng, Long Tuấn, Đinh Nghị trợn tròn mắt, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng cũng trợn tròn mắt. Chuyện gì đã xảy ra, trông vị võ lâm lão tiền bối như thế, lại có thể nói ra những lời nói kinh tởm như thế, thật không còn thiên lý!
Long Tuấn cố nén cảm giác khó ở, vô lực nói: "Các người trở về đi, chúng ta còn có…"
"Ân công…"
Cát Thiên Phong đột nhiên quỳ xuống, Trữ Kiếm Trùng, Từ Thanh cũng quỳ một gối xuống, phía sau mấy trăm người giang hồ cũng đều quỳ xuống.
Nhìn một đám người như vậy quỳ gối trước mặt mình, ngay cả da mặt dày như Long Tuấn, cũng không thừa nhận nổi!
"Các ngươi nhanh đứng lên đi!" Đinh Nghị tay chân lúng túng, không biết nên như thế nào mói tốt.
Cát Thiên Phong nghiêm nét mặt nói: "Nếu ân công không đáp ứng, chúng ta cũng không đứng dậy".
"Vậy các người cứ quỳ đi, ta đi trước đây!"
Dứt lời, Long Tuấn liền kéo đám người Đinh Nghị chạy như bay rời đi.
"Xin các hạ đưa ra Anh hùng thiếp, nếu không không thể đi lên".
Dưới "Tụ võ đài", một nam một nữ thủ vệ Huynh Đệ hội ngăn cản, hai người bọn họ đúng là Thanh Vân thành huynh muội Bộ Vân Thiên, Bộ Vũ Tình. Bởi vì hai người bọn họ xuất phát trước, nên tới trước Thanh Vân thành một bước, trên người cũng không có Anh hùng thiếp, bởi vậy mới bị mời xuống.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên phát sinh, nhưng giang hồ nhân sĩ chung quanh vẫn bu lại xem. Đối với những người này mà nói, dù sao cũng nhàn lai vô sự, đến xem náo nhiệt cũng không sai. Hơn nữa, xem trang phục và khí chất thần thái của đối phương, hẳn là người có thân phận, nếu thật sự phát sinh mâu thuẫn gì, tuyệt đối là một chuyện đáng xem.
Cảm nhận được ánh mắt quái dị bên người, hai huynh muội Bộ Vân Thiên tức giận không thôi. Với thân phận địa vị của mình, lại bị một đám tiểu lâu la Huynh Đệ hội ngăn trở, cái này bảo sao hai huynh muội cao ngạo có thể tiếp nhận được, dù sao, Bộ Vân Thiên cùng Bộ Vũ Tình từ nhỏ đã hô phong hoán vũ tại Thanh Vân thành, ai dám đắc tội?
Bộ Vân Thiên khinh thường liếc nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Chúng ta là thiếu chủ Thanh Vân thành, ứng theo lời mời đến đây tham gia đại hội lần này… Ngươi còn không mau tránh đường!"
Thủ vệ nọ chắp tay nói: "Mong rằng hai vị thứ tội, lần này rất nhiều người tham gia đại hội, vì tránh cho những hạng tiểu bối đến gây loạn, chúng ta đều phải nhất nhất kiểm tra, chỉ có đưa ra Anh hùng thiếp mới được đi lên".
"Ngươi… ngươi hỗn láo!" Bộ Vũ Tình ác độc nói: "Ý ngươi nói Thanh Vân thành chúng ta là hạng người nhỏ bé sao?"
Thủ vệ nọ ngay cả xưng cũng không dám, nghiêm chỉnh giải thích: "Tiểu nhân chỉ là y theo phân phó của Hội chủ mà làm việc, đối với nhị vị tuyệt không có chỗ bất kính, mong hai vị thứ lỗi".
Người ta nói hợp tình như thế, điều lý rõ ràng, không yếu cũng không kháng lại, càng có thể hoàn thành chức trách, tuân thủ phấn phó, làm cho mọi người chung quanh âm thầm ủng hộ. Bất quá vì ngại thể diện Thanh Vân thành, cũng không có người nào có biểu hiện quá mức. Mà không ít người có ý nghĩ xâm nhập, càng sợ hãi than không thôi. Ngay cả một thủ vệ nho nhỏ cũng có thể như thế, có thể thấy được Huynh Đệ hội này quật khởi làm sao có thể dùng hai từ "may mắn" được.
Chú ý tới chung quanh dị thường, Bộ Vân Thiên âm thầm cười lạnh. Hắn không phải người hồ đồ, việc này vốn là mình yếu lý, nếu là xảy ra tranh chấp, nhất định là gây nên trò cười. Cho dù là chém đối phương thì sao, cách đó thì cực nhanh, nhưng lại bị người giang hồ cười nhạo.
Nghĩ đến đây, Bộ Vân Thiên cười nhạt nói: "Người của Huynh Đệ hội quả nhiên bất phàm…"
"Hừ!" Bộ Vũ Tình âm thanh lạnh lùng nói: "Ngay cả là Hội chủ của các ngươi tới cũng phải đối với Thanh Vân thành ta khách khí ba phần, một đám chó mắt mù".
Bộ Vũ Tình rất kiêu ngạo, nhưng nàng quả thật có tư cách để kiêu ngạo, nàng chẳng những xinh đẹp vô song, ca ca lại là giang hồ thập tú, sau lại có Thanh Vân thành giang hồ thế lực hùng bá một phương như vậy. Cho nên, nàng hẳn là kiêu ngạo!
"Xin các hạ tự trọng!" Bị nhục mạ như thế, người của Huynh Đệ hội mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng khắc chế xuống, vẫn không chút thay đổi bảo vệ cương vị của mình.
Người chung quanh càng lúc càng đông, Bộ Vân Thiên biết, nếu tiếp tục gấy náo loạn, dám chắc tránh không được bị giang hồ đồng đạo cười nhạo, thậm chí cả thành cũng vì hắn mà bị người ta cười nhạo, vì vậy ngăn muội muội đang muốn động thủ lại nói: "Đã như vầy, chúng ta đây ở đây chờ một chút, dù sao cha cũng nhanh tới thôi".
"Nhưng mà…" Bộ Vũ Tình suy nghĩ một chút cũng thôi đi, dù sao thân phận của mình và đối phương khác biệt, quả thật không có gì thú vi. Nói trực tiếp một chút, chính là hạ thấp thân phận của mình. Nghĩ thông suốt, Bộ Vũ Tình cười cười, cũng không để ý tới nữa, đang lúc nàng xoay người rời đi, cả người lại sửng sốt: "Lại là hắn! Hắn sao lại ở chỗ này?"
"Muội muội, chuyện gì xảy ra?"
Bộ Vân Thiên thấy Bộ Vũ Tình đột nhiên dừng lại, theo ánh mắt nàng mà nhìn lại… Chỉ thấy trong đám đông người, một gã nam tử mặc áo thợ săn màu trắng đi đến trước đài, phía sau còn có một con vật nhỏ kỳ quái đi theo.
Nhạc Phàm nhìn "Tụ võ đài" cao lớn trước mặt, không khỏi cảm khái Thiết Huyết thanh thế thật to lớn, một võ lâm đại hội cũng có thể có kết quả không ngờ như vậy. Khi hắn đang muốn lên đài cao để xem, thì bị thủ vệ nơi này mời xuống.
"Mời các hạ đưa ra Anh hùng thiếp, nếu không không thể đi lên".
"Ta không có Anh hùng thiếp, là Thiết Huyết nói ta tới" Nhạc Phàm nao nao, lập tức lắc đầu, hắn thật không biết… cái gì là Anh hùng thiếp, lúc đầu Thiết Huyết bảo hắn tới cũng không nói với hắn.
"Ha ha! Lại là một người muốn chiếm tiện nghi, làm ra bộ dáng quen biết với Thiết Hội chủ. Ta khinh…"
"Hắn cũng không tìm gương tự soi lại mình, nói cái gì Thiết Huyết Hội chủ bảo hắn đến, mặt thật dày".
"Không có Anh hùng thiếp còn muốn lên 'Tụ Võ đài' này, thật sự là không biết tự lượng sức mình!"
"Tiểu tử hoang dã này thật không biết từ nơi nào tới".
"Đúng vậy".
Mọ người chung quanh bàn tán, có chế nhạo, có trào phúng, có khinh bỉ, có khinh thường, thậm chí còn có thương cảm cùng ánh mắt đồng tình.
Trong mắt khách giang hồ bình thường, người có thể lên "Tụ võ đài" này, không không phải là đại nhân vật trên giang hồ, thì cũng có thân phận đặc thù, sẽ có địa vị cao, còn không thì cũng phải là cao thủ võ công rất cao… Tóm lại, sẽ không phải là bộ dáng như Nhạc Phàm này.
Đối với những người này mà nói, thiếu chủ Thanh Vân thành, bọn họ không dám đắc tội. Còn đối với người mặc trang phục thợ săn trước mắt, nào có cái gì bận tâm, tự nhiên là muốn nói cái gì thì nói. Chuyện như nhau, cũng là có hai cách đãi ngộ khác nhau, đây là sự khác biệt của con người.
Chẳng lẽ mình thật sự không có khí chất cao thủ?
Đối với cái này, Nhạc Phàm cũng không để ý tới chi cho tổn hao tinh lực, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người lắm miệng chung quanh.
"Không có ý tứ, các hạ không có Anh hùng thiếp, chúng ta không thể cho ngươi đi vào" Thủ vệ Huynh Đệ hội thật ra cũng như vậy, cũng không có bởi vì đối phương không có thế lực mà châm biếm. Chỉ bất quá vẫn là tuân thủ nguyên tắc, đại hội lần này có rất nhiều người, nếu mỗi người đều nói mình được Thiết Huyết mời tới, vậy Anh hùng thiếp dùng để làm gì.
Nhạc Phàm sắc mặt trầm tĩnh, không khí bắt đầu ngưng trọng, mọi người ở đây cũng tưởng rằng đối phương giận dữ ra tay, đối phương lại chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Kết quả như thế, ra ngoài dự liệu của mọi người, không ít người càng thất vọng thấp giọng mắng.
"Ngươi đứng lại!"
Một tiếng quát thanh thúy vang lên, Bộ Vũ Tình tung người che ở trước mặt Nhạc Phàm.
"Ngươi là ai? Làm gì?" Nhạc Phàm vẻ mặt không lạnh không nóng, tựa hồ đối với nữ tử trước mặt này không có chút ấn tượng nào.
"Ngươi không nhận biết ta?!" Nhớ tới chuyện ngày đó tại tửu lâu, Bộ Vũ Tình lạnh lùng nói: "Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới phải, nơi này là nơi giang hồ tụ hội, một tên thợ săn nho nhỏ như ngươi tới nơi này làm cái gì?"
"Ta đến xem" Nhạc Phàm trả lời thành thật, nhưng nghe trong tai những người khác cũng là hời hợt.
Bộ Vũ Tình hận không thôi, chỉ vào Tiểu Hỏa trên mặt đất nói: "Thợ săn, tiểu gia hỏa trên mặt đất kia là của ngươi sao?"
Nhạc Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nó bây giờ đi theo ta, xem như của ta".
"Ta muốn mua nó, bao nhiêu tiền ngươi cứ cho giá?"
Bộ Vũ Tình nói như thế, ai nấy đều thấy được là nàng muốn làm khó đối phương.
"…" Nhạc Phàm nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ghê tởm, lập tức đi qua.
"Tiểu tử hoang dã kia ngươi đứng lại!"
Thấy Nhạc Phàm muốn đi, trong đám người nhảy ra hai kiếm khách tuổi còn trẻ ngăn lại nói: "Đại tiểu thư Thanh Vân thành muốn mua cái gì đó của ngươi, ngươi thật nghĩ rằng bản thân…"
"Bùng… bùng…"
Nói còn chưa xong, hai gã kiếm khách tuổi trẻ này đã té trên mặt đất, thất khổng chảy máu co quắp không ngừng! Trọng thương như thế, mặc dù không chết cũng bị phế đi… mà người ra tay, đúng gã thợ săn nho nhỏ trong mắt mọi người.
Đám người vây xem đều không dám cười nữa, ai cũng không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, cao thủ như vậy, tuyệt đối không phải là người mà bản thân có thể đắc tội. Bởi vậy, những người vừa rồi lên tiếng châm chọc, tất cả đều rụt đầu trở về.
"Người của Thanh Vân thành? Tốt! Tốt lắm!" Nhạc Phàm xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Bộ Vũ Tình, đại tiểu thư Thanh Vân thành. Trong lòng Nhạc Phàm, mọi khổ cực của Nhã Nhi đều là do Thanh Vân thành làm hại, cừu hận như thế không thể nói buông là buông. Hắn không đi tìm đối phương, đối phương lại chủ động khiêu khích mình, xem ra trong vô tình, Thanh Vân thành khó thoát khỏi số kiếp này.
Bộ Vân Thiên mi tâm dựng lên, ánh mắt nhìn về phía trước không chớp, đáng tiếc hắn trước kia cũng chưa từng gặp qua Nhạc Phàm, khổ khổ suy nghĩ cũng đoán không ra đối phương là ai.
"Ngươi… tên hoang dã khốn kiếp ngươi, dám ra tay đả thương người".
Đối mặt với ánh mắt bức người của Nhạc Phàm, Bộ Vũ Tình trong đáy lòng lạnh cả người: "Ngươi… ngươi muốn làm gì?"
Bộ Vân Thiên lắc mình tới trước mặt muội muội, bảo kiếm trong tay thoát ra, một trận hàn quang lóe lên, không khí chung quanh giống như lạnh đi vài phần.
"Xin các hạ dừng tay" Lúc này đội thủ vệ Huynh Đệ hội chạy lên, muốn ngăn cản hai bên tranh đấu.
Nhạc Phàm ra vẻ không nghe thấy, vẫn như cũ từng bước tới gần, không khí từ từ đọng lại, tiếng hít thở trầm thấp vờn quanh bên tai mọi người.
"Các hạ nếu không ngừng lại, chúng ta sẽ…"
Thủ vệ lời còn chưa dứt, Nhạc Phàm khí thế đột nhiên bộc phát, toàn bộ thủ vệ che chắn trước mặt đều bị đánh văng ra!
Giết chóc! Bạo lệ! Hung tàn! Tanh máu!
Một loại khí tức hung hãn truyền bá khắp không trung, áp lực thật lớn cơ hồ làm kẻ khác hít thở không nổi. Giống như một đỉnh núi vô cùng cao lớn, mọi người chỉ có thể nhìn chứ không cách nào chạm đến, có người không chịu nổi té xỉu tại chỗ.
"Bùng..."
Một quyền, chỉ một quyền, mặc dù không ai thấy rõ, nhưng mọi người biết đó là một quyền vô cùng nhanh hiểm, kinh khủng.
Bộ Vân Thiên bị một quyền đánh bay, Bộ Vũ Tình ở phía sau cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hai người song song nằm lăn ra trên mặt đất, hộc máu không ngừng, không người nào dám tiến lên cứu trợ, thậm chí ngay cả ánh mắt đồng tình cũng không dám!
Đây là giang hồ, người làm kẻ khác kính sợ không nhất định là người mạnh, nhưng người mạnh nhất định được người khác kính sợ, đây là phép tắc của lực lượng.
Mọi người khẩn trương nuốt nước miếng, giờ phút này, ai còn dám nói nửa câu, ngay cả người của Huynh Đệ hội cũng không có dám tiến lên ngăn cản. Đối với người của Huynh Đệ hội mà nói, đối phương đã dùng sức mạnh phá tan quy tắc, tự nhiên không cần chịu sự hạn chế của bọn họ. Người khác cũng có thể như thế, chỉ cần hắn có lực lượng cường đại.
"Khốn kiếp! Các ngươi làm gì đó?"
Đồng Tường mặc áo bào đen, từ trên đài cao đi tới, quay về phía thuộc hạ của mình mắng, sau đó chuyển hướng sang Nhạc Phàm, cung kính nói: "Tại hạ là Đồng Tường Huynh Đệ hội, ra mắt Đao Cuồng tiên sinh… Bọn họ không nhận ra tiên sinh, mong rằng tiên sinh thứ tội".
Bốn phía bỗng im lặng, yên tĩnh quỷ dị phi thường. Nếu không phải có tiếng hít thở trầm trọng, còn tưởng rằng tất cả mọi người đều đã biến mất.
Đồn đãi dù sao cũng là đồn đãi, sau khi tự thân thấy được hung tính của "Đao cuồng", mọi người mới hiểu được, cái loại cảm giác kinh khủng này quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Những người vừa mới mở miệng cười nhạo mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh bất giác tuôn rơi, mình vừa rồi làm cái gì? Làm cái gì? Dám cười nhạo hung thần "Đao cuồng" sao…
Nhạc Phàm cũng không thèm để ý đến người khác, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào huynh muội Bộ Vân Thiên đã thành trọng thương, lệ khí trên người dần dần biến mất, không khí chung quanh cũng hòa hoãn không ít, bất quá vẫn không ai dám nói. Song, huynh muội Bộ Vân Thiên cùng Bộ Vũ Tình dưới ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Phàm, như là người trần truồng giữa trời băng giá, giống như hai con heo mập, chuẩn bị cho người ta mổ xẻ.
Đồng Tường liếc mắt nhìn hai huynh muội, không có chút ý tượng trợ nào. Trong mắt hắn mười cái Thanh Vân thành, cũng không quan trọng bằng Nhạc Phàm. Đương nhiên, quan trọng nhất đây là ý nguyện của Thiết Huyết.
Sau khi phát tiết, tâm tình Nhạc Phàm đã tốt hơn rất nhiều, cũng đã thông suốt rất nhiều. Có lẽ đây là lấy có oán báo oán, ân oán hiện nay…
"Thiết Huyết đâu?"
"Hội chủ đang trên đường, Đồng Tường trước tiên an bài tất cả nơi này".
"Ta bây giờ có thể đi lên không?"
"Đương nhiên… Mời tiên sinh".
Hai người đi lên đài cao, chỉ để lại mọi người đang kinh hãi.
Xa xa, một đám người đông đảo đang đi tới, đủ mọi màu sắc cờ xí đón gió tung bay.
Mọi người biết, người của các thế lực lớn rốt cục đã tới.
Sự kiện lần này, sẽ bắt đầu!

Bình luận





Chi tiết truyện