chương 228/ 800

"Cộc cộc cộc…"
Có tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang việc tu luyện của Nhạc Phàm. Hoàn hảo là hắn tu luyện thân thể chứ không tu luyện nội lực, nếu không chí ít cũng là làm cho kinh mạch nghịch lưu…
"Là ngươi! Chuyện gì?" Mở cửa, Nhạc Phàm có chút sửng sốt, trước mắt đúng là Thi Bích Dao.
"Ta biết ngươi cũng chưa ngủ" Thi Bích Dao không tránh né, bước vào trong phòng của Nhạc Phàm, tiếp tục nói: "Ta nghe người ta nói, hằng năm ở đây đều tổ chức miếu hội, rất là náo nhiệt. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng đi qua đây. Đi , chúng ta đi xem thử miếu hội ra sao, dù sao thời gian cũng còn sớm mà!"
"Không đi!" Nhạc Phàm mở miệng cự tuyệt, hắn đối với việc này vốn là không có hứng thú.
Thi Bích Dao sớm biết rằng Nhạc Phàm sẽ cự tuyệt, cười duyên nói: "Đi đi mà, nghe nói miếu hội cầu nguyện rất là linh".
"Hanh hừ! Quỷ thần nói mà…"
"Đi đi cam đoan ngươi sẽ không hối hận, nghe nói bằng hữu ngươi cũng đến".
"Bằng hữu?" Thừa dịp Nhạc Phàm đang ngẩn người, Thi Bích Dao nắm được tay hắn, kéo đi ra ngoài.
Không biết có phải nguyên nhân do hội miếu hay không, ban đêm tại Khai Phong vô cùng náo nhiệt, trên đường cái nến sáng lấp lánh, vạn nhà treo đèn kết hoa. Thỉnh thoảng còn có một đám đông đang chơi trò đoán chữ của cổ nhân.
Thi Bích Dao tay cầm hoa đăng, chạy đông chạy tây nhìn ngó, tựa như một đại cô nương vui vẻ, bị cuốn vào không khí đầy những tiếng nhạc vui vẻ.
"Đã nhiều năm rồi chưa từng đi chơi miếu hội".
Nhạc Phàm thấy khung cảnh như thế, không khỏi mỉm cười. Trong lòng không khỏi nhớ tới khi còn bé, hàng năm tới tiết xuân liền có miếu hội, đều dẫn Nhã nhi đi chơi một vòng Trữ Huyền. Miếu hội cái gì cũng có, lại rất náo nhiệt, tiểu Nhã nhi lần nào cũng đi chơi không muốn về.
Bây giờ hồi tưởng, đã cách nhiều năm. Năm tháng như lưỡi dao, làm cho người ta sống trong bi thán! Yên lặng không nói, trong lòng như ngàn vạn điều… tại nơi náo nhiệt này bên người không có một bằng hữu, đó là cảm thụ sự tịch mịch. Nhưng sự cô độc thực sự, khi mà bên cạnh có bằng hữu cũng chỉ có thể trầm mặc.
"Boong", "Boong"
Mười hai tiếng chuông vang lên, cắt đứt sự vui chơi của mọi người. Sau khi qua đi, tất cả đều tụ tập tại giữa thành.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Lý Nhạc Phàm chúng ta mau đi xem một chút" Còn chưa đợi Nhạc Phàm đáp lời, Thi Bích Dao đã chạy đi hòa vào dòng người.
Nhạc Phàm cũng không rõ, một nữ tử tâm kế thâm trầm, vì sao lại có bộ mặt ngây thơ hoạt bát như thế! Rốt cuộc đâu mới là con người thật của nàng ta?
Đại Tướng Quốc Tự ở giữa thành Khai Phong, chính là một tòa phật viện ngàn năm, xây sáu năm mới thành. Nguyên có tên là Kiến Quốc tự, vào đời Đường, Đường Duệ Tông vì kỷ niệm mình lên ngôi vị hoàng đế, đã ban tên Đại Tướng Quốc Tự.
"Phong Nguyệt từ" đúng là nơi đón khách của Đại Tướng Quốc Tự. Nơi này chiếm hết mấy trăm mẫu, trống trải rộng lớn, có thể chứa cả ngàn vạn người dân.
Phía trước quảng trường có một bậc thg đá dài, nối thẳng đến Phật viện. Phía trước bậc thang đá là " Nghênh Khách Môn " cao mười trượng, Phía trên có khắc ba chữ đồng "Phong Nguyệt từ" thật to, khí thế lan tỏa nhưng cũng rất tường hòa, không hổ là phật môn thắng cảnh.
Trước cửa có đặt một loạt ghế dài, đơn giản sạch sẽ nhưng lại không mất đi sự hào phóng. Bên cạnh còn có một cái chuông đồng thật lớn, nói vậy tiếng chuông vừa rồi chính là từ chỗ này truyền ra.
Mọi người dần dần tụ lại, tự giác làm thành nửa vòng tròn thật lớn, ở giữa không có ai, trống chiêng tưng bừng, không khí vui vẻ, mang đến cho mọi người không ít nụ cười, làm quên đi chiến loạn bất an.
"Tới rồi, Hình đại nhân bọn họ đã tới rồi!"
"Nhìn kìa, các hộ thương gia lớn trong thành cũng đã đến".
"Những tên keo kiệt này, rốt cục cũng làm chuyện tốt".
"Hắc! Nếu không Hình đại nhân sẽ tính sổ với bọn chúng, muốn có chỗ đứng tại đây thì lần này phải bỏ tiền ra".
"Đúng vậy! Thành Khai Phong nếu không có Hình đại nhân, sợ là đã sớm rối loạn, làm sao có cuộc sống bình an như bây giờ được…"
Dân chúng xung quanh đứng xem bàn tán nghị luận, đều là ca ngợi, xem ra vị Hình tri huyện này ở đây có danh tiếng rất cao.
Nhạc Phàm nghe tiếng nhìn lại, trong tiếng chiêng trống, một gã trung niên nam tử mặc quan phục lục phẩm đang đi vào. Nói vậy người này chính là Tri huyện Hình Trọng.
Phía sau Hình Trọng là một đám đi theo phú thương, bọn họ mỗi người trên mặt đều tươi cười. Chỉ là những phú thương này có mấy người sự cao hứng phát ra từ nội tâm?
Đi cuối cùng là một số người mặc trang phục giang hồ, xem bộ dáng bọn họ hẳn là vì bảo tiêu mà đến.
"Thi cô nương nói có bằng hữu của ta, nhưng những người này ta đều không nhận ra…" Nhạc Phàm hồ nghi nhìn Thi Bích Dao, đối phương hời hợt nói: "Đợi một lát nữa sẽ biết".
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, một vị Lão hòa thượng mặt lương thiện tai rủ xuống đi từ các bậc đá xuống. Trước tiên quay về phía Hình Trọng thi lễ, rồi tiến lên quay về phía mọi người nói: "Lão nạp là Phổ Quang trụ trì Tướng Quốc Tự, hôm nay theo yêu cầu của Hình đại nhân, tới đây chủ trì bữa tiệc quyên góp này… Bây giờ thiên hạ loạn lạc, chiến thế không ngừng, mặc dù Khai Phong vẫn yên ổn, nhưng Nhữ Trữ, Nam Dương những yếu địa gần Tương Dương , đã bị chiến hỏa tràn đến…"
"A di đà phật…" nhìn mọi người sắc mặt có chút trầm trọng, Phổ Quang tiếp tục nói: "Chúng ta là dân một nước, tự nhiên là ra tay tương trợ, cứu đồng bào trong cơn nước sôi lửa bỏng. Bởi vậy, Hình đại nhân nhân dịp miếu hội đã tổ chức một buổi tiệc chay, thật là công đức vô lượng, mong rằng mọi người ra sức. Đến lúc đó, chúng ta mỗi người quyên một khoản, bỏ vào "Công đức bạc", rồi gõ một tiếng chuông, để mọi người biết. Thiện tai, thiện tai…"
"Tốt! Đại sư nói đúng!"
"Đây là chuyện tốt, chúng ta nguyện ý".
"Đúng, ta quyên một khoản!"
"Ta cũng quyên…"
Trong đám người không ít người luôn miệng phụ họa, vẻ mặt rất là kích động, xem ra loạn thế cũng không làm giảm đi nhiệt huyết của mọi người.
"A di đà phật…" Phổ Quang cười hòa nhã, thành khẩn nói: "Phật độ chúng sanh, giai vi thiên tâm. Chúng thí chủ nhiệt tâm như thế, lão nạp thay mặt những người gặp nạn cảm ơn mọi người" Nói xong, thành ý thi lễ, trong mắt lộ vẻ kích động.
"Lần quyên góp này được sự hỗ trợ của mười hai thương hộ, bây giờ tổng cộng là hai trăm năm mươi tám vạn lượng. Vì thế, lão nạp một lần nữa nêu lên đại đức của các vị".
Hơn mười hộ thương gia ở trên lòng đau như cắt, trong lòng hiểu mà không nói ra. Dù sao tiền cũng phải quyên, hơn nữa nói nữa cũng không có ý nghĩa gì. Nhận lấy cái hư danh cũng không sai, hơn nữa Hình đại nhân cũng đã có hứa hẹn, sau này việc buôn bán cũng thoải mái không ít. Vì vậy, đám thương gia cũng nở nụ cười rất không tự nhiên, bọn họ cười so với khóc còn thấy giống hơn.
Thi Bích Dao thấy tình cảnh như vậy không khỏi xoay người nói: "Lão hòa thượng này nói như vậy, đám thương hộ kia cũng khổ sở không ít… Đúng không Lý Nhạc Phàm? Hì hì…"
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn kỹ Phổ Quang, gật đầu nói: "Vị đại sư này không đơn giản!"
Phổ Quang lui ra, Hình Trọng đứng lên thi lễ, chắp tay nói: "Hình mỗ nhận chức ở đây đã hơn mười năm, tự nhận là không hề lười biếng. Tại hoàn cảnh loạn lạc như thế, Hình mỗ cũng muốn cùng các vị hương thần trải qua khó khăn, cho nên từ ngày mai, nha môn Khai Phong hết thảy tinh giảm, tất cả bổng lộc của quan lại giảm phân nửa, chuyển cho vùng gặp nạn. Hình mỗ cũng quyên toàn bộ tích góp trong nhiều năm làm quan… Đương nhiên, bởi vì Hình mỗ cũng chỉ là tiểu quan, cho nên bổng lộc cũng không nhiều lắm, chỉ có ba trăm lượng, chính là chuẩn bị cho tiểu nữ làm tư trang. Ha ha…"
"Ha ha…"
"Hình đại nhân khách khí rồi, nếu Hình đại tiểu thư thành thân, chúng ta Thất Thải Trù Trang miễn phí hoàn toàn y phục cưới cho tiểu thư".
"Chúng ta Hưng Phú lâu miễn phí lễ nghi…"
"Chúng ta cũng…"
"Ha ha…"
Mọi người nghe vậy cùng cười lớn, bất quá đều là thiện ý chúc phúc.
"Ha ha…" Hình Trọng hồi lễ nói: "Tốt, vậy Hình mỗ thay mặt tiểu nữ cảm ơn mọi người… Nào, ta giới thiệu cùng mọi người, vị này là lão bản Túy Hoa lâu… vị này là lão bản Minh An hiên… lão bản Ỷ Thiên các… lão bản Nghênh Lai Khách lâu…"
Sau khi giới thiệu một lượt hơn ba mươi thương hộ, Hình Trọng chuyển hướng quay người chỉ tay vào bốn vị trung niên nhân sĩ ở sau nói: "Bốn vị anh hùng này chính là đương gia thiên hạ tứ đại tiêu cục, phụ trách bảo vệ số tiền quyên góp lần này. Bọn họ là 'Thiên Hạ tiêu cục' Tông Nhiên sư phụ, 'Phong Hành tiêu cục' Phong Liệt Thành sư phụ, 'Trung Nguyên tiêu cục' Trầm Vạn Cừu sư phụ, còn có 'Long Uy tiêu cục' Tạ Phong sư phụ".
"Long Uy tiêu cục Tạ Phong! Hắn không phải là cha của Tiểu Thanh đó sao!" Nhạc Phàm chợt liếc mắt nhìn Thi Bích Dao, nguyên lai nàng nói bằng hữu chính là người của Long Uy tiêu cục. Nhưng Long Uy tiêu cục ngoại trừ Tạ Tiểu Thanh, Nhạc Phàm cũng không quen ai, như thế nào mà tính là bằng hữu?
Thi Bích Dao trắng mắt liếc nhìn Nhạc Phàm nói: "Đợi lát nữa, tiểu nha đầu kia dám chắc sẽ đến".
Hình Trọng gọi người an bài hiện trường, sau đó tuyên bố: "Các vị hương thân chú ý, quyên góp bây giờ bắt đầu, mời mọi người xếp thành hàng, đến gặp sư gia để đăng ký. Đợi quyên góp xong chúng ta sẽ cho múa lân sư, cùng nhau náo nhiệt vui chơi".
"Tốt!"
"Ta trước!"
"Ta cũng lên…"
"Để ta, để ta…"

Bình luận





Chi tiết truyện