chương 662/ 800

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ánh mắt mọi người tập trung vào đó, chỉ thấy Giới Tử trước mặt Nhạc Phàm chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào bên trong mi tâm của Tiểu Băng Nhi.

- Ô? Chuyện gì vậy?

Tiểu Băng Nhi nặng nề lắc lắc đầu, giống như là vừa mới tỉnh ngủ, hồn nhiên không cảm giác ra trên người mình vừa phát sinh chuyện gì. Đến khi nàng nhìn thấy vô số ánh mắt kinh ngạc đang chăm chú nhìn mình, tiểu cô nương này nhất thời lại càng hoảng sợ.

- Các người làm sao vậy? Nhìn ta làm gì?

- Cái này.

Mọi người bình tĩnh lại, Long Tuấn bước lên phía trước nói:

- Tiểu sư muội, vừa rồi là không gian Giới Tử của muội sao?

- Không gian Giới Tử gì?

Thấy vẻ mặt Tiểu Băng Nhi nghi hoặc, Thích Minh Hữu tiến lên giải thích:

- Băng Nhi, vừa rồi cha ngươi đã phá vỡ không gian Giới Tử của chính mình dung nhập vào bên trong thức hải của ngươi. Hiện tại ngươi chỉ cần tập trung tinh thần là có thể cảm ứng được.

- A?

Tiểu Băng Nhi nghe vậy sửng sốt, có cảm giác thất bại. Nàng vốn chỉ thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới phụ thân lại coi trọng như vậy. Mặc dù nàng không biết dung hợp Giới Tử khó khăn như thế nào, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm vô cùng của phụ thân.

- Mau thử xem một chút.

Nhạc Phàm cũng không để ý ánh mắt của người khác, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Băng Nhi.

Nhìn hành động sủng ái kia, bọn họ không chút nào nghi ngờ, nếu như Tiểu Băng Nhi muốn cả bầu trời, NHạc Phàm chắc chắn cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho nàng.

Lẽ nào đây là thứ tình cảm của một phụ thân nên có sao?

Mọi người nhìn nhau, bất đắc dĩ cười.

- Cảm ơn phụ thân!

Hai mắt Tiểu Băng Nhi đỏ đi, nhu thuận ôm lấy Nhạc Phàm, một lúc lâu sau mới buông tay ra.

Thu liễm tâm tình, Tiểu Băng Nhi cảm giác trong đầu mình dường như có thêm một thứ gì đó. Khẽ cảm nhận một chút, nàng liền nhìn thấy không gian đó, đại khái đó là một căn phòng vô cùng lớn, bên trong rỗng tuếch, không có một thứ gì cả.

- Có thể thu phóng.

Ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Tiểu Băng Nhi, nàng lấy từ bên hông ra một thanh đoản kiếm tinh xảo, trong đầu nghĩ hai chữ "thu hồi". Quả nhiên đoản kiếm đột nhiên biến mất không thấy. Nàng vội vã nhìn vào trong Giới Tử thì quả nhiên nó đã ở bên trong.

Tâm niệm khẽ động, chiếc đoản kiếm lại xuất hiện trong tay nàng.

- Oa!

Tiểu Băng Nhi hưng phấn không ngớt, dường như đã kiếm được một bảo bối mà mình vô cùng yêu thích.

Mọi người trong lúc không phát giác đều nở nụ cười vui mừng, tiểu cô nương vui vẻ như vậy, chí ít cũng nói rõ cố gắng của Nhạc Phàm không có uổng phí.

Sau đó, Tiểu Băng Nhi dẫn Tiểu Hỏa đi đùa giỡn, mọi người tụ lại ngồi với nhau.

- Sư phụ, thương thế của người hiện tại đã khôi phục rồi sao?

Long Tuấn mừng rỡ nhìn Nhạc Phàm, Đình Nghị lại càng kích động, vừa rồi không gian Giới Tử vô cùng lớn kia, đã để lại trong đầu bọn họ ấn tượng cực lớn.

Nhạc Phàm cũng không kiêng kỵ gì, hắn nhàn nhạt lắc đầu.

Thích Minh Hữu bên cạnh mở miệng nói:

- Thân thể của Nhạc Phàm đại ca hiện tại chỉ khôi phục được có năm sáu thành, trừ phi còn có một lượng lớn thiên tinh, bằng không trong khoảng thời gian ngắn rất khó khôi phục lại như lúc ban đầu.

Đám người Khấu Phỉ nghe xong tức thì trầm mặc, nhưng người kinh ngạc nhất chính là Mặc Toàn. Trong mắt nàng, lực lượng vừa rồi Nhạc Phàm thi triển ra, tuyệt đối có thể sánh ngang cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh, thế nhưng nhìn biểu tình trên mặt mọi người, hình như là vô cùng thất vọng.

Thất vọng? Đương nhiên!

Mặc Toàn không biết, thứ Nhạc Phàm đối mặt không chỉ có riêng cường giả Thiên Đạo thượng cảnh đỉnh phong, mà còn có cả Thánh Ngôn đại tôn. Nếu như chỉ bằng vào lực lượng như vậy, căn bản là không có lấy nửa điểm tư cách đối mặt với đại tôn.

Thấy mọi người không nói, Nhạc Phàm lại mở miệng:

- Bách Thủ chi tranh kết thúc rồi sao? Kết quả như thế nào?

- Ân, vừa mới kết thúc.

Long Tuấn vội vã gật đầu, cười nói:

- Sư phụ, lần này Mặc cô nương vô cùng lợi hại, hai mươi sáu tu sĩ Thiên Đạo thượng cảnh chiếm vị trí đầu, không ngờ nàng lại chiếm được vị trí thứ hai mưoi bảy. Đây chính là vị trí đệ nhất của cao thủ Thiên Đạo trung cảnh a. Thực sự là khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.

- Đúng vậy, Mặc Toàn cô nương quả thực lợi hại.

Đình Nghị phụ họa theo, đám người Khấu Phỉ cười cười.

- A?

Nhạc Phàm và Thích Minh Hữu nhìn về phía Mặc Toàn, cũng không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc gì cả. Trên thực tế, nhiều ngày ở chung, bọn họ đối với lực lượng của Mặc Toàn đã có sự hiểu biết cơ bản. Nàng không chỉ có căn cơ vững chắc, thiên phú cực cao, hơn nữa kinh nghiệm đối địch phong phú, tâm cơ hơn người, muốn đạt được thành tích cao tự nhiên không phải là việc gì khó khăn.

- Đâu có, chỉ là vận khí của ta tốt hơn bọn họ một chút mà thôi.

Mặc Toàn khiêm tốn vài câu, khuôn mặt đỏ ửng.

Đệ nhất nhân trong Thiên Đạo trung cảnh, quả thực trong giới tán tu chính là kẻ có danh khí rồi. Nếu như là ở nơi khác, Mặc Toàn còn có thể đắc chí một phen, thế nhưng trước mặt một đám cao thủ sâu không lường được này, nàng sao dám kiêu ngạo cơ chứ.

Sau đó Mặc Toàn lại lấy ra một chiếc Giới Tử nói:

- Lý đại ca, không phải huynh cần Thiên Tinh sao? Vừa lúc ta cũng có một chút, huynh xem có đủ hay không?

Thiên Tinh bên trong Giới Tử đại khái có hơn bốn mươi miếng, chính là phần thưởng của Mặc Toàn tại Bách Thủ chi tranh. Ngoại trừ hơn bốn mươi miếng Thiên Tinh ra còn có một tứ phẩm kỳ bảo và mấy đầu Linh Chu, đều là cực phẩm trong Tu Hành Giới.

Đối với Nhạc Phàm, trong tâm Mặc Toàn vô cùng cảm kích, không có ý định giấu diếm gì cả. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là, nàng phát hiện ra, vốn bản thân mình luôn luôn một mình hành tẩu lại càng lúc càng thích ở cùng đám người này.

- Tốt, những thứ này ta nhận.

Nhạc Phàm cũng không khách khí, cũng không có nói vài lời dối trá khách sáo, hiện tại hắn rất cần Thiên Tinh. Sau khi nhận Giới Tử từ tay Mặc Toàn, Nhạc Phàm liền lấy một quyển sách trong lòng đưa cho nàng, đấy chính là "Thanh Minh Sách" ở trong tay Đạm Thai Hạo.

- Cái này cho ngươi.

- Lý đại ca, cái này...

Mặc Toàn thấy tên sách, thân thể khẽ run lên, cho rằng đối phương không biết giá trị của cuốn sách này, nàng giải thích:

- Lý đại ca, đây chính là công pháp truyền thừa của Đại Đài gia tộc, quý trọng phi thường, Mặc Toàn có công gì mà dám nhận.

- Nội dung bên trong ta đã xem qua, giữ lại cũng vô dụng, ngươi cầm lấy đi.

Nhạc Phàm trực tiếp nhét sách vào trong tay Mặc Toàn, nàng cảm kích nhận lấy.

"Thanh Minh Sách" này không chỉ có "Thanh minh bí quyết", công pháp truyền thừa của Đạm Đài gia tộc mà còn ghi chép ba đại thần thông uy lực cực lớn. Đạm Đài Hạo là truyền nhân duy nhất đời này của Đạm Đài gia, công pháp gia truyền tự nhiên là mang theo tùy thân để tiện tìm hiểu, không nghĩ tới cuối cùng lại tiện nghi cho kẻ khác.

Sau khi nghe mọi người thuật lại, Nhạc Phàm đại khái cũng lý giải được một chút tình huống trên Ẩn Lâm đại hội, Khấu Phỉ đột nhiên lại hỏi:

- Nhạc Phàm tiểu tử, có chuyện chúng ta muốn hỏi ngươi. Hôm nay trên Đăng Thiên Thai chúng ta thấy một người, không ngờ cũng ngưng tụ tiễn hồn như ngươi, ngự tiễn chế địch. Công pháp tương tự như công pháp của ngươi, trong này hẳn là phải có liên quan gì.

- Cái gì?

Nhạc Phàm biến sắc, trong đầu không khỏi hiện lên một thân ảnh hiên ngang:

- Người này có thân phận đặc thù gì sao?

Khấu Phỉ thấy phản ứng của đối phương như vậy, chính sắc nói:

- Người nọ toàn thân mặc hắc y, mặt đeo một mặt nạ màu đen, nhìn không rõ khuôn mặt thật của hắn.

- Quả nhiên là hắn! Không nghĩ tới hắn cũng tới đây.

Tinh quang trong mắt Nhạc Phàm chợt lóe, cúi đầu suy tư cái gì đó.

- Sao vậy? Sư phụ biết người này sao?

Long Tuấn ngạc nhiên, vội vàng nói:

- Người này nhiều năm qua vẫn tương trợ chúng ta cố thủ biên ải, lẽ nào hắn chính là bằng hữu của sư phụ?

- Ta và người này cũng không tính là quen biết, chỉ là thấy hắn một lần, ở phủ Tổng đốc Quảng Châu mà thôi.

Nhạc Phàm cũng không thể lý giải được, hắn cùng với tên hắc y nhân kia chỉ gặp mặt một lần, thế nhưng hết lần này tới lần khác người kia lại cho hắn cảm giác quen thuộc, thậm chí còn truyền thụ cho hắn một bộ ngự tiễn thuật, giống như là đã biết nhau từ lâu.

Long Tuấn và Đình Nghị nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Đám người Khấu Phỉ không hiểu gì, thấy Nhạc Phàm không nói nữa, bọn họ cũng không có hỏi lại.

Bình luận





Chi tiết truyện