chương 501/ 800

"Tư tư tư!"
Tiểu hoàng xà thích thú ở trên người Nhạc Phàm, hết di động quanh lại cọ đầu vẫy đuôi, giống như một đứa trẻ bị thất lạc nhiều năm, cuối cùng lại tìm thấy người thân của mình. Tâm tình như vậy, không lời nào có thể diễn tả được.
- Ngươi là... tiểu Khuê!
Nhạc Phàm mặc kệ cho tiểu gia hỏa cựa quậy ở trên người, hắn có thể cảm giác được một loại khí tức huyết mạch tương liên, trong lòng vô cùng thư sướng.
Cách xa rồi lại gặp nhau.
Duyên phận trên thế gian thật kỳ diệu, mười năm trước, ở trong khu rừng này một người một xà chia ly, mười năm sau, họ cũng ở chỗ này gặp lại.
Mười năm trưởng thành, hiện nay tiểu hoàng xà đã khai mở linh trí, bước vào thời kỳ thành thục. Đừng nhìn thân thể nó nhỏ như thế; độc tính, tốc độ, lực lượng, và sự cường hãn của thân thể của nó đã vượt xa hơn những loại rắn khác. Hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu xà vương, vạn xà chí tôn!
Hoàng xà thuộc loại thượng cổ dị chủng, trưởng thành phi thường chậm chạp, cho dù là mấy chục năm, trăm năm cũng không có kỳ quái. Tiểu hoàng xà có thể trưởng thành nhanh chóng như thế, trong chuyện này cũng có liên quan với máu huyết của Nhạc Phàm, và pho ngọc phật thần bí kia.
Máu huyết của Nhạc Phàm ẩn chứa sinh mệnh nguyên khí cường đại, cung cấp đủ dinh dưỡng cho tiểu hoàng xà. Còn pho ngọc phật là chí bảo của phật tông, phật quang nó phát ra có thể tẩy rửa huyết khí, xúc tiến sinh trưởng. Hai thứ cùng kết hợp, cho dù tiểu hoàng xà không muốn cường đại cũng không được.
- Đây, đây thật sự là rắn sao?
Giang Tiểu Phong trợn mắt hốc mồm đánh giá tiểu gia hỏa trên vai Nhạc Phàm, hai phương nhìn có vẻ rất thân mật.
Tư tư!"
Tiểu hoàng xà tựa hồ rất không thích nhìn thấy người xa lạ, nó hướng về phía Giang Tiểu Phong nhe răng, thè thè cái lưỡi, khiến cho đối phương sợ nhảy dựng lên.
"
Trận pháp của Độc Xà lâm..."
Nghĩ nghĩ tới gì đó, Giang Tiểu Phong đột nhiên kinh hãi nhìn Nhạc Phàm:
- Đại, đại ca, tiểu tử này không phải là do người nuôi chứ? Còn trận pháp trong rừng kia không phải cũng là người bố trí?
Không đợi đối phương trả lời, Giang Tiểu Phong đã chợt hiểu ra:
- Khó trách chúng ta một đường gió êm sóng lặng, nguyên... nguyên lai là chúng ta đang đi tới chỗ của đại ca! Hắc hắc hắc, thật là bi kịch, thật là bị kịch lớn a!
Giang Tiểu Phong mặt dày cười cười, có chút chột dạ nhìn Nhạc Phàm, ban đầu hắn có toan tính với sủng vật của người ta, đúng là tự đưa đao lên cổ mà!
- Ta quên rồi.
Nhạc Phàm thản nhiên mở miệng, ánh mắt trầm tĩnh giống như đang nhớ lại hồi ức gì đó.
- Ha ha, quên là tốt rồi, quên thì...
Giang Tiểu Phong chợt dừng lại, sững sờ tại chỗ:
- Quên, quên rồi? Quên cái gì?
Nhạc Phàm không chút kiêng kị nào nói thẳng:
- Ta đã quên, rất nhiều chuyện lúc trước đều đã quên, bằng hữu của ta, thân nhân của ta, lai lịch của ta...
- Người, người người người...
Giang Tiểu Phong cảm giác đại não mình thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, tắc nghẹn đến nửa ngày mà cả cái rắm cũng không phóng ra được.
Một hồi thật lâu sau, tâm tình Giang Tiểu Phong mới thoáng bình phục lại, hắn cẩn thận hỏi:
- Đại, đại ca, ý của người là, người đã mất đi ký ức?
- Ân.
- Là luyện công tới tẩu hỏa nhập ma?
- Quên rồi.
- Thực, thực sự đã quên rồi?
- Quên rồi.
Thấy Nhạc Phàm gật đầu khẳng định, tâm thần của Giang Tiểu Phong lại chấn động mãnh liệt, đại não quay cuồng không ngừng.
Thúi quá! Thật là thúi con mẹ nó!
Đường đường là hung thần một đời, cư nhiên lại có thể mất trí nhớ? Chẳng lẽ mất trí nhớ rất vui vẻ sao? Không phải là luyện công đến đờ đẫn chứ?
Được rồi! Mất trí nhớ thì mất trí nhớ đi, nhưng sao lại không chết, mà lại còn dính vào ta nữa chứ? Ta đây là xui xẻo hay là may mắn đây?
Đúng rồi! Khó trách mười năm nay không có tin tức của Lý Nhạc Phàm, nguyên lai là hắn mất trí nhớ, ngay cả mình là ai cũng không biết. Còn có, đoạn thời gian trước có một tiểu tử tên Thích Minh Hữu danh truyền khắp giang hồ, nghe nói là huynh đệ của Lý Nhạc Phàm, hai người một người một trước một sau xuất hiện trên giang hồ... Điều này rốt cuộc là như thế nào? Hơn nữa, mười năm này, Lý Nhạc Phàm sống ở chỗ nào mà cả cái rắm cũng không thấy?
Loạn rồi loại rồi, tâm thần muốn loạn cả lên rồi!
Ổn định lại tâm thần, Giang Tiểu Phong len lén liếc về phía Nhạc Phàm.
Bất luận là Lý Nhạc Phàm tạm thời mất trí nhớ, hay cho dù vĩnh viễn mất trí nhớ thì cũng không ai dám coi khinh hắn. Nếu như lúc này, ta có thể kiến lập quan hệ vững chắc với nhân vật như thế, đây chính là chỗ tốt cực kỳ to lớn! Dù sao thêu hoa trên gấm (gấm đã đẹp rồi, cho dù có thêu hoa hay không thì cũng không khác gì lắm - DG) chính là nghề của ta, trong tuyết mà đưa than hồng chính là đại ân đại đức a!
Lý Nhạc Phàm là một người trọng tình, nếu sau này có một hung thần làm chỗ dựa, trong thiên hạ còn có chỗ nào ta không dám đi a? Đây quả thực là một tấm bùa hộ thân vô hạn sử dụng!
Trong đầu của Giang Tiểu Phong tràn đầy tà niệm, dùng một loại ánh mắt cực kỳ gian manh nhìn Nhạc Phàm, giống như đối phương là một đại cô nương xinh đẹp toàn thân không một mảnh vải! Nếu không phải là e ngại tiểu hoàng xà trên vai đối phương, chỉ sợ là lúc này hắn đã xông lên đem đối phương ôm lấy, sau đó khóc rống lên gọi đại ca, nói chúng ta là huynh đệ tốt nhất, toàn lực cảm động đối phương, đem hắn trói chặt ở bên cạnh mình.
Mặc dù việc này có chút ghê tởm, nhưng vì tương lai hạnh phúc, Giang Tiểu Phong cho dù là có ghê tởm thì cũng không có thèm quản.
Đang nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng hàn ý thấu xương. Quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Phàm đang ngưng mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta biết là ngươi nhận ra ta, nếu không thì ta cũng không cho phép ngươi theo ta tới bây giờ. Hiện tại, ta muốn biết một số chuyện trước kia của mình, ta không muốn nghe lời nói láo.
- Hắc hắc hắc! Ai lại dám ở trước mặt người nói láo?
Giang Tiểu Phong cười khổ nói:
- Thiên hạ ai không biết người? Không sai, ta đương nhiên là nhận ra người. Chính đạo cửu phái, hắc đạo lục phái, Thiên Địa Minh, triều đình, phàm là cao thủ có tên tuổi trong thiên hạ này, cơ hồ là không có mấy người không biết đến người! Người bằng hữu không ít, địch nhân lại càng nhiều hơn, người mất tích mười năm, cũng thật là để cho những người này kiếm đỏ mắt mà!
Hay cho một câu thiên hạ ai không biết người!
Có thể được cao thủ trong thiên hạ biết đến, không quản đối phương là địch nhân hay bằng hữu, người như vậy hẳn là đều cảm thấy tự hào và kiêu ngạo!
Chẳng qua là Nhạc Phàm sau khi nghe xong, thủy chung vẫn giữ biểu tình bình tĩnh, người ta nhìn không ra chút thay đổi nào. Không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng.
Giang Tiểu Phong còn muốn tiếp tục, thì tiểu hoàng xà trên vai Nhạc Phàm bỗng nhiên ngẩn đầu lên, phát ra tiếng kêu bén bọn.
"Oanh...!"
Cách đó không xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, lại có người xông vào bên trong trận pháp!
"
Xoạt!"
Tiểu hoàng xà chuyển thân chui vào trong rừng, Nhạc Phàm cũng bước đi theo.
Giang Tiểu Phong gặp tình hình này, tự nhiên cũng vội đuổi theo.

Bình luận





Chi tiết truyện