chương 290/ 800

"Thương thiên giám":
Đao bén với ngựa Hồ, mười vạn thiết giáp binh.
Sinh tử không hối hận, biên quan trăng sáng soi.
Không ai dám nói, trên chiến trường là không cuồng loạn, một thanh huyết đao chấn biên cương, ngàn quân hồn phi phách tán, người chỉ lưu lại danh cuồng đao!
Chiến loạn tại biên cương bình ổn, đối với khát vọng có cuộc sống hòa bình yên của mọi người mà nói, không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất! Dù không có nguyện ý chứng kiến, tại nơi bản thân sống bị ngoại tộc chà đạp.
Mọi người vĩnh viễn nhớ kỹ những cái chết oanh liệt, mọi người sẽ không quên những chiến sĩ còn sống. Ít nhất người thân của bọn họ luôn nhớ kỹ; ít nhất bằng hữu của bọn họ luôn nhớ kỹ; ít nhất chiến hữu của bọn họ luôn nhớ kỹ; ít nhất, những vùng đất thấm máu của bọn họ sẽ không quên bọn họ. Năm tháng trôi qua, trên thảo nguyên xanh ngút ngàn, vĩnh viễn đều có máu của bọn họ để nuôi dưỡng nên những sinh mạng mới.
Mọi người cảm kích không quên!

Kinh thành là thủ phủ của Đại Minh, nằm ở phía Bắc, tại trung tâm Kinh đô, từ xưa đã có danh xưng là Đế vương Hoàng đô, mà Hoàng thành chính là trung tâm của Kinh thành.
Mấy hôm trước, tại kinh thành còn đang trogn tình trạng nước sôi lửa bỏng! Ai ngờ, sau một đêm, tất cả binh lực vây đều rút lui, một người cũng không còn.
Đối với việc này, mọi người đồn đãi suy đoán rất nhiều. Có người nói rằng Tống vương cấu kết cùng Thát Đát tộc, Thát Đát tộc bại lui, Tống vương cũng lui theo khỏi kinh thành. Có người nói Tống vương bị một thế lực cường đại uy hiếp, bị bức lui khỏi kinh thành. Còn có người nói Tống vương và Sùng Trinh Hoàng đế trong lúc đó đạt thành hiệp nghị bí mật…
Bất kể đồn đãi là thật hay giả, mọi người chỉ quan tâm bản thân bây giờ thật sự đã an toàn hay chưa. Mà những lời này, đã trở thành đề tài để dân chúng sau khi trà dư tửu hậu đàm tiếu mà thôi.
Hậu cung Hoàng thành một mảnh xuân sắc rung động, cảnh đẹp làm say lòng người, vàng sơn ngọc chạm thể hiện sự xa hoa phú quý, trong vườn kỳ thạch rải khắp, những viên đá màu sắc lộ ra nét cổ xưa rất khác biệt, dọc theo lối đi có nhiều thứ để xem vô cùng thích thú.
Lúc này, bên bờ hồ có hai nữ đang ngồi, hai chân để trần, sắc mặt bình yên. Gió nhẹ từ từ thổi qua, tựa hồ mang đi tất cả phiền não.
"Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không cần phải lo lắng nữa! Người của Thát Đát tộc đã rút, biên cương cũng không chiến tranh, vậy hai tiểu tử thúi đó dám chắc không có việc gì. Nói không chừng, lúc này bọn họ sẽ tới tìm chúng ta".
"Thật nghĩ không ra, hắn lại mặc kệ hết thảy đến biên thành cứu ta. May là bọn họ đều không có việc gì, nếu không ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân".
"Thật ra lần này cũng trách không được tỷ tỷ, Hoàng thượng cũng là vì an toàn của chúng ta, mới nhanh chóng đưa chúng ta trở về đây. Hơn nữa, Tống vương binh biến, Hoàng thành nguy cơ, Hoàng thượng đâu còn binh lực để trợ giúp biên cương? Hoàng thượng phạt cấm túc chúng ta cũng là bất đắc dĩ, tỷ đừng rời đi làm Hoàng thượng tức giận. Dù sao mọi người cũng không việc gì…"
"Hừ! Muội nghĩ rằng tỷ không biết sao? Để tiểu nha đầu này lắm miệng, Phụ hoàng dám chắc cho muội không ít điều tốt?"
"Đâu nào, hiện tại Hoàng thượng thân thể không tốt, muội chính là không muốn nghe tỷ cằn nhằn, như vậy rất dể thương tổn thân thể. Ài…"
"Được rồi được rồi, muội bây giờ thật sự là hết nói nổi, sau này ai dám gần muội nữa!"
"Hắc hắc, muội không sợ đâu. Nhưng thật ra tỷ tỷ…"
"Tỷ?! Tỷ làm sao?"
"Tỷ xem tỷ kìa, làm cho bản thân ốm o gầy mòn, nếu bị người ta thấy được, còn tưởng rằng tỷ tỷ bị người ta ruồng bỏ rồi chứ!"
"Muội đi đi! Xú nha đầu này, không phải cũng lo lắng cho tên ngốc Đinh Nghị sao? Ngay cả muội cũng dám cười tỷ, xem tỷ làm thế nào thu thập muội đây! Tiếp chiêu…"
"Ha ha…"
Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng hai người giải khai tâm trạng, một trận đùa giỡn, âm thanh cười đùa làm cho xuân sắc tăng lên không ít.
Vài ngày trước, Hoàng thành nhận được tin báo lần cuối cùng từ thành Đại Đồng ngoài biên ải. Thứ nhất, biên cương đã định, ngoại tộc thối lui. Thứ hai đó là tuyên bố, Địch gia quân là quân độc lập, không chịu bổng lộc của Đại Minh, không nhận quan chức của Đại Minh, không chịu quân lệnh của Đại Minh. Các quan lại triều đình đối với việc này phản ứng không đồng nhất, có một ít là ủng hộ, còn lại là phản đối.
Sùng Trinh Hoàng đế mặc dù tức giận, nhưng cũng là không thể tránh được, dù sao thì triều đình chỉ cấp cho biên cương mười vạn chiến sĩ. Nếu không có bọn họ liều chết phòng thủ, chỉ sợ quốc gia đã nằm dưới chân của ngoại tộc, kinh thành cũng đã bị Tống vương chiếm lấy. Cho nên triều đình vẫn là cam chịu cho quân Địch gia tồn tại độc lập, về phần "Tĩnh Quốc quân" nhập trú tại thành Đại Đồng, với lực lượng của triều đình hiện tại, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Mà gần đây, Chu Tĩnh Nguyệt nghe ngóng tin tức từ thành Đại Đồng, biết Long Tuấn và Đinh Nghị hai người bình yên vô sự, trong lòng nhất thời ổn định.
Trong lúc Chu Tĩnh Nguyệt đang đùa giỡn cùng với Chu Phượng, một nữ tử mặc cẩm y khá dể thương từ xa đi tới.
"Tam công chúa, Quận chúa…" Trương Tĩnh đến trước mặt hai người, lấy ra một phong thư nói: "Đây là thư của Dư Quản gia của 'Cẩm Tú Sơn Trang' truyền đến".
Chu Tĩnh Nguyệt chỉnh lại quần áo, vừa nhận lấy lá thư vừa nhìn, sắc mặt đại biến, vẻ mặt kích động dị thường nói: "A Cửu, ngươi nói mau! Cái này là ai đem tới".
Trương Tĩnh thấy công chúa khẩn trương như thế, vội vàng nói: "Nghe Quản gia nói, đây là do một gã tiểu khất cái đưa tới, chúng ta có điều tra qua, tiểu khất cái này sống tại kinh thành, bối cảnh không có gì khả nghi, có thể là nhận nhờ cậy của người khác mà đưa tin. Công chúa, chẳng lẻ lá thư này có vấn đề gì?"
"Tỷ tỷ, làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Phượng thấy thế cũng khẩn trương đứng lên theo.
Chu Tĩnh Nguyệt khẽ thở dài, nói khẽ: "Bọn họ đã đi rồi"
"Đã đi!? Ai đã đi rồi?"
Chu Phượng không rõ chuyện gì, Chu Tĩnh Nguyệt đưa lá thư cho nàng ta, tiếp theo cúi đầu không nói gì, trong mắt lộ vẻ mất mác.
Mở thư ra xem, bên trong chỉ có những mật mã dọc ngang.
"Hai xú nha đầu, nhất định đang nghĩ đến chúng ta? Ha ha… Biết các nàng không có việc gì là tốt rồi, sư phụ nói chúng ta công phu quá kém, nên bảo chúng ta tự mình xông pha giang hồ. Các nàng cứ yên tâm, chờ chúng ta có đủ bản lãnh sẽ đến gặp các nàng. Cho nên chúng ta không đi tìm các nàng được, hãy đợi chúng ta trở về! Ha ha… Long Tuấn, Đinh Nghị".
"Hai tên gia hỏa chết tiệt này! Dám không đến thăm chúng ta?" Chu Phượng tức giận không thôi, gương mặt đỏ hồng lên. Trực tiếp quăng lá thư ra trên mặt đất, dùng sức đạp hai cước cho hả giận!
Chỉ chốc lát sau, Chu Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện tia sáng, đột nhiên cười nói: "Tiểu muội, có muốn ra ngoài dạo chơi không?"
"Ra ngoài dạo chơi! Đi đâu? A! Tỷ tỷ nói là đi ra khỏi Hoàng cung?"
"Đúng rồi!"
"Hay qua hay quá, thật tốt quá!" Chu Phượng nhảy lên hoan hô, xem ra tiểu cô nương này cũng không yên lòng.
Trương Tĩnh bên cạnh nghe vậy kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: "Công chúa, Quận chúa, các người không thể làm như vậy! Nếu như bị Long Vệ phát hiện, Hoàng thượng sẽ rất tức giận… Ta, ta cũng sẽ bị đại nhân trách phạt".
Nhớ tới Hoàng thượng và Long Vệ, Chu Phượng tâm trạng lại xìu xuống.
Chu Tĩnh Nguyệt dĩ nhiên không sợ, cười khanh khách nói: "Dù sao Phụ hoàng cho người giám thị chúng ta, vậy ngươi cùng đi với chúng ta là được rồi!"
"A!" Trương Tĩnh há mồm cứng lưỡi, không biết làm sao.
Long Tuấn, Đinh Nghị, hai tiểu tử thúi các người cứ chờ xem, bổn cô nương mà bắt được các ngươi sẽ từ từ mà thu thập các ngươi.
Chờ xem, hừ hừ!
...
Sơn đạo gập ghềnh, giống như một con rắn đang nằm.
Lúc này, xa xa trên sơn đạo xuất hiện hai thân ảnh, tuấn mã bôn ba, ý khí phong phát.
"Hắt… Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! Đây là chuyện gì vậy, sao cứ sao cứ hắt hơi vậy?"
"Làm sao vậy A Tuấnngười già nói, hắt xì là bị người ta mắng chửi đó!"
"Thúi lắm, ai dám mắng chửi lão tử… Có thể là cô gái nhỏ ở Hoàng cung đang nhớ đến ta đây!"
"Ngươi hả? Quên đi!"
"Con mẹ nó! Tiểu Đinh tử, ngươi có đúng là nghĩ đến việc luyện tập không?"
"Chơi thì chơi! Sợ ngươi phải không? Nói trước, quy tắc cũ!"
"Hừ… Tiểu tử thúi xem đòn!"
Long Tuấn, Đinh Nghị hai người náo động một trận, xoay người lăn ra đất không ngừng thở hào hển.
"Tiểu Đinh tử, ngươi xuống tay con mẹ nó thật là, nếu ta không có luyện qua, sợ là đã không dậy nổi".
"A Tuấn ngươi cũng không tốt, chỉ biết dùng âm chiêu, lão tử khinh bỉ ngươi!"
"Hắc hắc…" Hai người đồng thời cười to, trong lòng thống khoái nói không nên lời.
Nhìn bầu trời, Đinh Nghị tự thì thầm: "A Tuấn, ngươi nói sư phụ người thần thần bí bí cùng Trần Hương tỷ đi đâu nhỉ?"
Long Tuấn không tức giận nói: "Ta làm sao biết được, người nào ta cũng nhìn thấu, chỉ có sư phụ chúng ta là ta nhìn không thấu!"
Đinh Nghị hắc hắc cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, có thể là sư phụ của chúng ta, có thể là người bình thường sao?"
"Ha ha…"
"Tiểu Đinh tử, các huynh đệ nói tại Lạc Dương có giang hồ tụ hội, không bằng chúng ta đi xem náo nhiệt như thế nào?"
"Cũng được! Dù sao sư phụ cũng cho chúng ta đi rèn luyện thêm, đi đâu cũng vậy".
"Tốt lắm, chúng ta đi".

Bình luận





Chi tiết truyện