chương 470/ 800

- Quyền đầu thẳng, cước tựa như cung, vững chãi không nặng nề, đến đi như gió... Tất cả đều tập luyện cho lão tử!
- Quyền đầu thẳng, cước tựa như cung...
- Vững chãi không nặng nề, đến đi như gió...
Trên diễn võ trường, quyền phong gào thét, khí thế xông thiên!
Phóng nhãn nhìn lại, gần ngàn hán tử luyện tập từng chiêu từng thức, chỉnh tề có lực phảng phất như thiên chuy bách luyện.
Ngàn người thân vận võ phục thống nhất, cơ nhục cường tráng phơi bày ra bên ngoài, thần đình sung mãn, mắt lộ tinh quang, toàn thân bộc lộ ra lực lượng có tính bùng nổ.
Trên đài cao, một trung niên nam tử ôm quyền mà đứng, áo choàng lẫm liệt tung bay, hiển thị rõ khí thế uy vũ bất phàm. Hắn chính là Đường chủ của Diễn Võ Đường, tụ đỉnh hậu kỳ, vượt qua nhất lưu cao thủ - "Thiết trảo" Lâm Hổ.
Với những tinh anh này, Thiên Hùng Bang bọn họ có thể xưng bá một phương thì tuyệt không phải là may mắn.
- Trữ cô nương, những người này chính là tinh anh đệ tử của Thiên Hùng Bang chúng ta, mỗi người đều có khả năng tự mình chống đỡ một phương.
- Tốt! Rất tốt! Hội chủ nói không sai, bang chủ quả nhiên là có năng lực hơn người.
Trữ Uyển Can hài lòng gật gật đầu, Mục tổng quản cùng đi một bên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Thiên Hùng Bang có thành tích như ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ sự nâng đỡ của Thiên Địa Minh. Chúng ta thụ ân đức, tự nhiên là phải cố gắng hồi báo.
- Mục tổng quản khách khí rồi!
Trữ Uyển Can nhàn nhạt khoát tay nói:
- Thiên Hùng Bang chính là huynh đệ của Thiên Địa Minh, tự nhiên phải gắn bó giúp đỡ, cùng vinh cùng nhục, chuyện ân đức sau này không cần nhắc lại nữa.
- Trữ cô nương nói rất đúng, chúng ta nhất định ghi tạc trong lòng.
Mục Phương có thể trở thành tổng quản tự nhiên là người nhanh nhẹn khéo léo hơn người. Ngoài miệng không nói, chỉ đem ân đức ghi tạc trong lòng, đây chính là ý tại ngôn ngoại.
Trữ Uyển Can nở ra một nụ cười hiếm thấy, từ trong tay áo lấy ra một bản thư sách nói:
- Mục tổng quản, đây là là một bộ tiểu hình chiến trận do hội chủ nhờ ta chuyển cho Thiên Hùng Bang các ngươi, có nó tương trợ, chiến lực của các ngươi tất nhiên có thể đề cao một tầng.
- Tiểu... Tiểu hình chiến trận!?
Mục Phương ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt trở nên kinh hỉ nhìn đối phương. Nói đúng hơn là nhìn vào bản thư sách trong tay đối phương.
Chiến trận trở nên nổi tiếng với sự việc "Thập Nhị Thiên Môn Phá Sát Trận" đem mấy chục vạn đại quân giặc chặn lại trước biên quan. Chiến trận có thể được các đại thế lực coi như là thần khí sát phạt.
Chỉ tiếc, một bộ chiến trận hoàn chỉnh quá mức khan hiếm, những đại thế lực cũng chỉ có một bộ đại hình chiến trận và hai ba bộ trung hình chiến trận mà thôi. Thiên Địa Minh có thể có được hai ba bộ trung hình chiến trận thì đã xem là không tệ rồi. Có những thế thực ngay cả tiểu hình chiến trận cũng rất khó lấy ra.
- Mục tổng quản, bộ chiến trận này trước hết để ở chỗ ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi để cho người trong bang chiếu theo nó luyện tập, hi vọng các ngươi không nên phụ sự hi vọng của hội chủ.
Trữ Uyển Can đưa thư sách ra, Mục Phương trịnh trọng tiếp nhận, trong mắt khó nén được vẻ hưng phấn:
- Thuộc hạ thay mặt cho toàn thể Thiên Hùng Bang bái tạ hội chủ, tạ ơn Trữ cô nương!
Đại trung hình chiến trận thì thích hợp cho chiến tranh đại quy mô, còn tiểu hình chiến trận lại thích hợp cho những cuộc chiến ngàn người giống như bọn họ, hỏi sao mà Mục Phương không kích động được!
Hơi gật đầu, Trữ Uyển Can liếc nhìn qua mọi người một cái rồi chuyển thân ly khai.
Cách đó không xa, mười mấy tên thiếu niên choai choai đang đưa mắt nhìn quanh, huyên náo không ngừng bên tai.
- Oa! Tỷ tỷ thật xinh đẹp!
- Đúng a, đúng a, giống như tiên tử vậy.
- Chờ ta sau này trưởng thành, cũng muốn lấy một lão bà giống như tiên tử vậy. Hắc hắc!
- Hừ hừ, xấu như ngươi mà cũng muốn lấy tiên tử, có thể có một lão bà giống heo cũng không tệ rồi.
- Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì? Ngứa da phải không?
- A! Tiên tử tỷ tỷ đi rồi.
"Ba!"
Một tiếng nện thật nặng nề khiến cho mọi người nhất thời an tĩnh lại. Chỉ thấy một thân ảnh "khổng lồ" xuất hiện trước mặt.
- Bọn lười nhác các ngươi ầm ĩ cái gì, đi luyện công chăm chỉ cho lão tử, kẻ nào không nghe lời thì đừng trách roi của Hà Điền đại gia không có mắt! Hắc hắc hắc! (Roi và tiên tử đồng âm, tác giả có chơi chữ sơ sơ ở chỗ này - DG)
Vóc người Hà Điền vạm vỡ dị thường, khiến cho những thiếu niên này trước mặt hắn có một loại áp bách không tên. Khi hắn nở nụ cười âm u của mình, mọi người không khỏi bị sởn tóc gáy, vội vàng vận khởi quyền cước, không dám phát ra nửa lời.
Phía cuối của đội ngũ, Tiểu Vũ và Nữu Nữu thần sắc có chút thoải mái, tựa hồ đối với lời của hán tử này cũng không có để tâm mấy.
- Ca ca, người kia không phải là người mà chúng ta đụng phải trước cửa tửu lâu sao, sao nàng lại ở chỗ này? Lưu thúc không phải đã nói Diễn Võ Đường không cho phép ngoại nhân ra vào sao?
Tiểu Vũ vừa đánh quyền vừa thấp giọng nói:
- Muội không nghe tổng quản hung ác kia nói sao, người ta là quý khách trong bang, xuất hiện ở nơi này có gì kỳ quái. Không cần quản nhiều như vậy, chúng ta tiếp tục luyện công.
- Luyện công? Đây cũng gọi là võ công sao?
Nữu Nữu bỉu môi, bất mãn nói:
- Nếu không phải Lưu thúc an bài, ta cũng không với ca ca đến đây, những gã to lớn này động tác chậm còn hơn con rùa đen, như thế có thể đánh trúng người được sao? Ta không cần luyện công giống như bọn họ, khó coi chết đi được!
Hiểu rõ tâm tình của tiểu cô nương, Tiểu Vũ bất đắc dĩ khuyên:
- Đại thúc đã nói qua, bất kỳ võ công nào cũng phải luyện tập từng chút từng chút một mới thành được, trụ cột mới là quan trọng nhất, thời điểm ban đầu mà đại thúc dạy cho chúng ta, chúng ta còn không phải giống như bọn họ sao.
Nữu Nữu phản bác:
- Đâu có giống đâu, những thứ đại thúc dạy cho chúng ta hữu dụng hơn nhiều, những người này căn bản là không so sánh được.
- Thì là thế, đại thúc xác thực là lợi hại nhất.
Tiểu Vũ cười khổ:
- Đáng tiếc không được đại thúc cho phép, chúng ta cũng không thể dùng võ công do người dạy, nếu không đại thúc sẽ mất hứng.
- Đại thúc đúng là vì tốt cho chúng ta.
- Muội biết là tốt rồi, cố gắng luyện đi, dù sao có luyện thêm một chút cũng không có gì hại.
- Ân, muội biết rồi.
- Này! Hai tiểu tử phía sau, làm gì mà miệng khua liên hồi, muốn ăn đòn phải không? Chuyên tâm một chút cho lão tử!
- Còn có mấy tiểu tử ở giữa, chưa ăn cơm có phải hay không, làm gì có loại người nhu nhược như thế, đánh nhanh lên cho lão tử.
- Còn mấy tên lười nhác kia nữa, dùng sức mà đánh ra!
Tráng hán hung tợn vẩy roi, Tiểu Vũ và Nữu Nữu lập tức ngậm miệng.
Mặc dù tráng hán này miệng phun đầy nước bọt, nhưng cũng không có thật sự động thủ, nếu thực sự hạ tay xuống, thì những tiểu tử này làm sao có thể thừa thụ được.
Ở phương khác, Mục Phương sau khi tiễn bước Trữ Uyển Can thì vội vàng trở lại, tay cầm "Chiến Trận" mà do dự bất định, đang suy nghĩ gì gì đó. Trong chốc lát, hai mắt hắn ngưng tụ lại, chợt lóe lên một tia gian tà, cuối cùng hướng hậu đường mà đi.
Thân ảnh của Mục Phương đã đi xa, cũng không biết Lâm Hổ trên diễn võ trường đã đem cử chỉ của hắn thu vào trong mắt.

Bình luận





Chi tiết truyện