chương 473/ 542

Lắc mình ngăn ở phía trước Tiêu Linh, Diệt Đế âm trầm nói: "Thật là lớn gan, hai tên nhất lưu Võ đế nho nhỏ mà dám không nể tình như thế, nếu như vậy thì ta đây cũng không cần phải cho các ngươi mặt mũi nữa". Nói xong hắn đưa tay định nắm lấy cổ tay của cao quý nữ tử.

"Toái Kim Quyền Áo Nghĩa!" Tiêu Linh giận dữ nói. Tuy nhiên Diệt Đế cười xem thường rồi vươn một đầu ngón tay ra phá tan một quyền kình phân kim đoạn thiết kia sau đó mau lẹ không gì sánh được nắm được cổ tay Tiêu Linh mà lôi về phía mình.

Dạ Trường Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trái Diệt Đế, trong tay cầm một thanh hắc sắc tiểu kiếm dài tam thốn rồi giống một đạo hắc sắc thiểm điện bắn về phía cổ Diệt Đế.

"Chút tài mọn! Trả lại cho ngươi này". Diệt Đế dùng hai ngón tay trái kẹp lấy hắc sắc tiểu kiếm kia rồi nhẹ nhàng run lên, tiểu kiếm bay vọt trở về với tốc độ còn nhanh hơn lúc trước mà xuyên thấu qua ngực Dạ Trường Phong.

Tiêu Linh cả kinh nói: "Dạ Trường Phong".

"Hắn không việc gì đâu, ta không muốn để cho hắn chết dễ dàng như vậy được ". Diệt Đế nắm Tiêu Linh cổ tay không tha rồi khinh miệt nhìn Dạ Trường Phong đang trọng thương thổ huyết nói.

Trên đường phố, tam nam tam nữ đang chậm rãi bộ hành.

"Lão đại, Hủy Diệt Thành này thật là lớn, so với Thiết Huyết Thành thì... ít nhất cũng lớn hơn vài lần". Tuấn mỹ niên thiếu mặc tinh hồng sắc trường bào khoa trương nói.

Thanh niên da hơi đen bĩu môi nói: "Bất quá người ở đây ánh mắt quá thiển cận, với thực lực của lão đại mà dám để tỷ lệ cá cược dĩ nhiên là một ăn mười".

Hồng bào hắc thanh niên cười nói: "Ta chính là mong như vậy, hai trăm ức đê giai nguyên tinh có thể khiến ta kiếm được hai nghìn ức".

"Hắc hắc, ta cũng mua lão đại tam ức đê giai nguyên tinh, đáng tiếc là ta gởi ngân hàng quá ít". Tuấn mỹ niên thiếu bất đắc dĩ nói.

Nghe thế, thanh niên da hơi đen buồn não nói: "Ngươi có đúng là cười nhạo ta chỉ mua ba nghìn vạn đê giai nguyên tinh hay không, nếu như thế thì ta không ngại đấu với ngươi một trận".

"Ai sợ ai chứ!".

Áo lam nữ tử buồn cười nói: "Các ngươi thực sự là, đến đâu cũng phải cãi nhau một trận".

Hồng bào hắc thanh niên đang muốn nói gì thì bỗng nhiên con mắt lạnh lẽo rồi vươn tay ra túm được một thanh hắc sắc tiểu kiếm đang bắn đến, nếu chậm một chút thì tiểu kiếm này sẽ xuyên qua đầu nữ tử áo lam.

"Mẹ nó, kẻ nào muốn chết, dám công kích đại tẩu". Tuấn mỹ niên thiếu thấy thế thì nhất thời nổi giận hô to. Thanh niên da hơi đen cũng nheo con mắt lại nhìn qua vách tửu lâu.

Lúc này ngón tay Diệt Đế lại búng ra một cái, trên người Dạ Trường Phong lập tức xuất hiện thêm một cái lỗ thủng, tiên huyết phun ra tung toé khiến mặt đất trở thành một mảnh hồng sắc.

"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có đáp ứng làm tiểu thiếp của ta hay không ". Diệt Đế âm lãnh quay sang Tiêu Linh nói.

Dạ Trường Phong chống đỡ thân thể khàn giọng nói: "Đứng nghe hắn nói, thối lắm".

Tiêu Linh thoáng run lên, nếu như nàng không đáp ứng thì Dạ Trường Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ, điều này không phải là điều nàng muốn nhìn đến.

"Ngươi thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Diệt Đế lần thứ hai bắn ra một đạo chỉ kình.

Đặng đặng! Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến. "Tiêu Linh muội muội".

Nghe vậy, mọi người trong tửu lâu đều đem ánh mắt hướng ra cửa, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là tam nam tam nữ, giữa là hồng bào thanh niên, bên trái là một thanh niên da đen và một tuấn mỹ thiếu niên, bên phải là ba vị nữ tử dung mạo khí chất thượng thừa, người vừa nói là nữ tử áo lam.

Tiêu Linh không thể tin tưởng nói: "Hiểu Vũ, Thi Thi tỷ".

Dạ Trường Phong trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị rồi cười hắc hắc, chỉ là tiếng cười tác động đến thương thế khiến hắn lần thứ hai phun ra một ngụm tiên huyết.

Đây chính là đoàn người Trương Hiểu Vũ, bọn họ đến Thiên Thần Đại lục và Hủy Diệt Thành đã được hai ngày, hôm nay mang theo tam nữ và Tiểu Hỏa Tiểu Hắc đi du ngoạn, nghĩ không ra lại hội ngộ với Dạ Trường Phong và Tiêu Linh, hơn nữa ở dưới cục diện này, không thể không nói ông trời hay thích đùa giỡn người ta mà.

Thấy Dạ Trường Phong thảm trạng như vậy rồi lại thấy Diệt Đế cầm lấy cổ tay Tiêu Linh, nếu Trương Hiểu Vũ còn không biết chuyện gì đã xảy ra thì chính là đồ con lợn.

"Buông tay ngươi ra, bằng không đừng trách ta không ngại dứt đứt nó". Trương Hiểu Vũ nheo con mắt nói, sát khí cường liệt ào ra.

Diệt Đế nhếch miệng cười nói: "Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là đệ tử Chiến thần cung, xem ngươi có bổn sự này không đã?" Tại Thánh Tà chiến tràng hắn chỉ đứng từ xa xa nhìn Trương Hiểu Vũ mà cũng không thấy rõ hình dạng, mà ở Chiến thần cung, ngoại trừ Ma đế và Tinh Đế khiến hắn có chút kiêng kỵ ra, những người khác căn bản là hắn không để vào mắt.

Tiểu Hỏa cả giận nói: "Lão đại ta bảo ngươi buông cái chân chó ra đấy".

Lúc này, Bạch Đế đột nhiên đứng lên có chút kinh ngạc nói: "Trương Hiểu Vũ, lại gặp nhau rồi".

Trương Hiểu Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Đế, trong ánh mắt đồng dạng toát ra vẻ kinh ngạc nói: "Hỏa đức Thiên Tôn, không, nghĩ không ra ngươi đã thành đệ tử Chí Cao Tông rồi, bất quá lúc này không phải là lúc chúng ta ôn chuyện cũ".

"Hắn là Diệt Đế, là hạch tâm đệ tử Chí Cao Tông bài danh thứ sáu". Bạch Đế không biết Trương Hiểu Vũ có bao nhiêu lợi hại thế nhưng hắn lại rõ ràng Diệt Đế có bao nhiêu mạnh nên nhắc nhở nói.

"Ta đếm đến ba, nếu còn không buông tay thì sẽ không đi ra khỏi tửu lâu này đâu".

"Một".

"Hai".

Diệt Đế lạnh lùng cười, căn bản không coi Trương Hiểu Vũ vào đâu.

"Ba!". Nguồn truyện: Truyện FULL

Vừa đếm tới ba, mọi người đã thấy Trương Hiểu Vũ biến mất, ngay sau đó hắn đã xuất hiện tại vị trí của Diệt Đế.

"! Ngươi dám dứt tay ta, ta muốn ngươi không chết tử tế được".

Thân hình Diệt Đế bị đánh bay ra ngoài rồi va vào một đầu kia của tửu lâu, tay trái hắn đã bị đứt đi, tiên huyết ào ào chảy ra như nước vậy.

Thật mạnh, mọi người nhìn cánh tay cụt trên mặt đất rồi lại nhìn Diệt Đế sắc mặt tái nhợt mà trong lòng cảm thụ duy nhất đó là thâm bất khả trắc. Phải biết rằng Diệt Đế tại Chí Cao Tông, trong hàng đệ tử hạch tâm là bài danh thứ sáu, cho dù là các đại sư huynh các ngũ đại môn phái khác muốn làm tổn thương hắn cũng không dễ dàng như vậy, thế nhưng ở trong tay Trương Hiểu Vũ hắn dĩ nhiên không đỡ được một chiêu, đây là thực lực quá đáng sợ.

"Ngươi là Ma đế hả". Thanh niên đầu trọc đứng lên gằn từng chữ hỏi.

Trương Hiểu Vũ cũng không để ý đến hắn mà lấy từ nguyên giới ra một viên bạch sắc đan dược ném cho Dạ Trường Phong, nói: "Đây là Bất tử đan, mau nuốt vào".

Dạ Trường Phong cũng không do dự, trực tiếp nuốt vào Bất tử đan, mấy cái hô hấp sau, lỗ thủng trên người lập tức khép lại, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, dường như chưa từng thụ thương vậy.

"Ngươi, nghĩ không ra lại mạnh như thế". Dạ Trường Phong cười đi tới.

Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi cũng không kém, rốt cục đã đuổi tới Nguyên thủy tinh rồi, về phần tình huống của các ngươi ta từ Trần Băng và Thiên Lang đã biết được rồi".

"Ngươi đã gặp Trần Băng và Thiên Lang rồi, xem ra Nguyên tinh nhân chúng ta hữu duyên, tới nơi nào đều có thể gặp lại".

Trong ánh mắt Tiêu Linh mang theo ý mừng thầm nghĩ: cái này lẽ nào là duyên phận chứ? Lúc tối nguy nan thì lại được đoàn tụ với nhau.

"Tiêu Linh muội muội, ngươi không sao chứ!" Lạc Thi Thi đi tới nắm tay Tiêu Linh hỏi.

Tiêu Linh lắc đầu nói: "Hoàn hảo các ngươi tới rất kịp thời".

"Cái gì Diệt Đế, có mà tự diệt mình ấy? Ngay cả một chiêu của lão đại ta cũng tiếp không được, ta phì vào". Tiểu Hỏa xem thường phun nước bọt nói.

Trong mắt Diệt Đế có chút kinh hoảng, hắn thực sự nghĩ không ra lại hội ngộ với Ma đế, tuy bình thường bề ngoài hắn vẫn xem thường đối phương nhưng chỉ là mạnh miệng mà thôi, khi chân chính đối mặt thì hắn mới có thể cảm thụ được thủ đoạn kinh khủng của đối phương, nhất là khi hắn một chút phản ứng cũng không kịp có liền đã bị cắt đứt một cánh tay rồi.

Thanh niên đầu trọc nói: "Ma đế, nơi này là Hủy Diệt Thành, Diệt Đế là thiếu thành chủ Hủy Diệt Thành, mong ngươi không nên tính toán nữa". Chí Cao Tông cạnh tranh kịch liệt, ngoại trừ đại sư huynh ra, các hạch tâm đệ tử khác đều nhìn nhau không vừa mắt, thanh niên đầu trọc và Diệt Đế cũng như vậy, bất quá nói như thế nào thì Diệt Đế cũng là hạch tâm đệ tử của Chí Cao Tông, nếu bị Ma đế đánh chết thì mặt mũi hắn cũng không ra gì.

Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Ta nói rồi, hắn ngày hôm nay không thể ra khỏi tửu lâu được ".

"Lão đại ta nói nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối nghiêm túc đó". Tiểu Hỏa có chút nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức động thủ với đám hạch tâm đệ tử của Chí Cao Tông.

Bình luận





Chi tiết truyện