chương 193/ 542

Mười ngày trước, nguyên thạch mạch khoáng khai thác ra nhóm hạ phẩm nguyên thạch đầu tiên, số lượng đạt tới hơn năm ngàn khối, kế tiếp số lượng khai thác mỗi ngày đều gia tăng, ngay trong ngày hôm qua, đã đạt đến tám ngàn khối.

Đem một rương nguyên thạch vừa khai thác ra bỏ vào trong nguyên giới, Trương Hiểu Vũ đánh giá một chút, trong nguyên giới không sai biệt lắm có sáu vạn khối hạ phẩm nguyên thạch, tuyệt đối là số lượng lớn

Lạc Thi Thi mỉm cười nói: " Nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn cũng phân lớn nhỏ, xem núi này, hẳn là còn chưa khai thác đến hai thành, vận khí của chúng ta thật sự không tệ."

"Ta nghĩ hẳn là có hơn hai mươi vạn hạ phẩm nguyên thạch, cũng không biết trung phẩm nguyên thạch và thượng phẩm nguyên thạch lúc nào khai thác được." Trương Hiểu Vũ nói.

"Trung phẩm nguyên thạch tiếp cận vị trí trung tâm mới có, thượng phẩm nguyên thạch thì nằm ở trung tâm."

"Môn chủ, phó môn chủ truyền tin cho ngài." Một vị đệ tử Huyền Âm Môn đem một phong thơ cung kính đưa cho Trương Hiểu Vũ.

Ngay tại vài ngày trước, Lạc Thi Thi tuyên bố đem chức vị môn chủ nhường cho Trương Hiểu Vũ, cho nên hiện tại Trương Hiểu Vũ đã là môn chủ Huyền Âm Môn.

Trương Hiểu Vũ tiếp nhận thư tín, nói: "Ngươi khổ cực." Nguồn truyện: Truyện FULL

Đem thư mở ra, tin tức bên trong lại làm cho Trương Hiểu Vũ biến sắc, dần dần trở nên âm trầm.

Lạc Thi Thi hiếu kỳ nói: "Hiểu Vũ, làm sao vậy?"

Trương Hiểu Vũ đem thư đưa cho Lạc Thi Thi, cười lạnh nói: "Động tác của Tôn Tùng này quả thật là rất nhanh, bất quá hắn đã sai lầm, Tử Hà Kiếm Phái cũng không cần tiếp tục sinh tồn ở Thương Dương Quận Thành nữa." .

Sau khi xem hết lá thư, Lạc Thi Thi sắc mặt lạnh nhạt nói: "Quá hèn hạ, lại dùng Dạ Chi Hoàng tới áp bách chúng ta."

"Chuyện này nàng cũng không cần phải tức giận, cho dù Tôn Tùng không nói cho Dạ Chi Hoàng, cũng sẽ có người nói cho hắn biết, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi." Trương Hiểu Vũ nói.

Lạc Thi Thi có chút khẩn trương nói: "Hiểu Vũ, Dạ Chi Hoàng thành danh đã lâu, còn chưa từng có người nào ép hắn sử hết toàn lực, nếu như không được thì cùng lắm chia đều cái nguyên thạch mạch khoáng này." .

Trương Hiểu Vũ thần bí nói: "Ta làm việc cho tới bây giờ đều là vô cùng cẩn thận, không có hoàn toàn nắm chắc thì ta cũng sẽ không khoe khoang khoác lác, nàng cũng không cần lo lắng." Nhất Tuyến Băng Phong chưa hẳn có thể đánh bại Dạ Chi Hoàng, nhưng thứ Trương Hiểu Vũ trông cậy vào không phải là nó, mà là Thần Ma Thể.

Sau khi chuyển hóa nhục nguyên lực và huyết nguyên lực, hôm nay Trương Hiểu Vũ cũng không biết Thần Ma Thể cứng cỏi đến mức nào, bất quá có thể khẳng định là ít nhất gấp mười lần lúc trước.

Có Thần Ma Thể, Trương Hiểu Vũ đã nằm ở thế bất bại, cho dù Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng liên thủ cũng đừng mơ tưởng giữ chân hắn được.

Huống chi, cho dù hai người không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm đến, bầu trời Nam Vực cũng tới lúc nên biến đổi!

Trên một ngọn núi nhỏ, có hai người sóng vai mà đứng, một người đầu trọc, thân hình hùng tráng cao lớn, sợ không dưới hai thước năm, tên còn lại thân mặc hắc bào, thân hình vô cùng thon dài, so với tráng hán đầu trọc thấp hơn một nửa.

"Dạ Chi Hoàng, ngươi thật sự là khiến ta giật mình, không thể tưởng được lúc này lại không muốn độc chiến, mà tới liên minh với chúng ta." Đầu Đà Lão Tổ nói.

Dạ Chi Hoàng nói: "Chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn mới khiến cho người ta buồn cười, huống chi Nam Vực không thiếu nguyên thạch mạch khoáng, chỉ cần có tâm tư, còn sợ tìm không thấy ư?"

"Không tệ, đây cũng là chỗ ngươi làm cho ta kính nể, vĩnh viễn lãnh tĩnh như vậy."

Con mắt nhìn về phía dãy núi to lớn phương xa, Dạ Chi Hoàng nói: "Hai mươi bốn tòa Man Hoang Sơn Mạch, thứ chúng ta không phát hiện ra còn có rất nhiều, không chỉ có nguyên thạch mạch khoáng."

"Man Hoang Sơn Mạch là thần núi đệ nhất thiên hạ, ngoại trừ tách ra hai mươi bốn tòa sơn mạch, còn có đỉnh núi huyền diệu không thấy bóng dáng, nguyên do trong đó trăm vạn năm qua không một người biết rõ."

Thu hồi ánh mắt, Dạ Chi Hoàng nói: " Lần này Trương Hiểu Vũ trở về, một chiêu đóng băng Hồ Thiết, mà lúc trước hắn tất cả đều là lôi nguyên lực, không khó đoán rằng người này có thể chất đặc thù tu luyện hai loại nguyên lực, ngươi muốn đối phó hắn cũng không có đơn giản như vậy."

"Trừ ngươi ra, chỉ sợ còn không có ai biết ta tu luyện một trong Thập Đại Chân Thân thời kỳ thượng cổ: Hổ Sát Chân Thân, mặc dù mới đạt tới cảnh giới đệ nhất trọng, nhưng Võ Tông bình thường muốn đả thương ta cũng ít có khả năng."

Dạ Chi Hoàng nói: "Tu La Môn một lần ám sát, ngươi lại thành tựu Hổ Sát Chân Thân, mọi việc luôn luôn không thể lường trước hết được."

Đầu Đà Lão Tổ hắc hắc cười lạnh nói: "Mặc kệ hắn phát triển đến cái tình trạng gì, lần này hẳn phải chết."

Quay đầu, Trương Hiểu Vũ nhìn một ngọn núi phương xa, lãnh mang trong ánh mắt dần dần sâu lên, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Lạc Thi Thi nghi ngờ nói: "Hiểu Vũ, làm sao vậy."

"Bọn hắn đến đây."

"Ai, là Dạ Chi Hoàng ư?"

"Dạ Chi Hoàng, còn có Đầu Đà Lão Tổ." Sau khi đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, hắn rất mẫn cảm với thủy nguyên khí trong thiên địa, mặc dù hai người còn đang ở ngoài hơn mười dặm, nhưng nhưng chắc chắn sẽ tiếp xúc thủy nguyên khí trong không khí.

Lạc Thi Thi sắc mặt trắng bệch: "Hai người đều đến đây."

"Các ngươi tiếp tục ở trong này, một mình ta đi qua, ngàn vạn lần không được đi tới." Trương Hiểu Vũ sửa sang lại quần áo một chút, chậm rãi nói.

Lam sắc quang mang trên người chợt lóe, Trương Hiểu Vũ phá không bay đi.

Dạ Chi Hoàng nói: "Hắn đến đây, không thể tưởng được có thể cảm ứng được khí tức của chúng ta."

Sát khí sắc bén tràn ngập toàn thân, Đầu Đà Lão Tổ nheo mắt lại nói: "Mỗi người luôn mang theo chút bí mật của mình, bất quá bí mật của hắn đời này cũng không có người thứ hai biết được."

"Vậy sao? Ta lại không thấy như thế." Trên bầu trời phía trước hơn trăm thước, Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua hai người.

"Có thể để cho ngươi sống tới ngày nay đã là một cái kỳ tích, hôm nay sẽ có một thiên tài biến mất dưới tay bản lão tổ."

Oanh một tiếng, cả ngọn núi bắt đầu lắc lư, từ trên người Đầu Đà Lão Tổ tuôn ra từng vòng quang mang màu vàng chói mắt, chúng như chủy thủ sắc bén, đâm thủng núi đá quanh mình, khiến chúng nát bấy thành cặn bã.

Tựa như một con chim to màu đen, Dạ Chi Hoàng vô thanh vô tức bay ngược ra hư không bên ngoài mấy chục thước, gương mặt không biểu tình nhìn trận chiến đấu sắp bắt đầu này.

Thủy nguyên khí quanh người mấy chục thước ngưng kết thành từng giọt, tạo thành một mảnh sương mù, làm nổi bật thân thể Trương Hiểu Vũ, giống như thần tiên đang cưỡi lên băng vụ, tràn ngập sát ý khó tả.

"Cự Đà Thần Chưởng!" Ánh sáng màu vàng hội tụ thành một bàn tay lớn, ẩn chứa sát khí kinh người bao phủ mà đến, trong chốc lát cả phiến thiên không đều tối xuống, phảng phất như khắp trời đất đều bị bàn tay của Đầu Đà Lão Tổ bao phủ.

Thân ở trong sương mù màu trắng, Trương Hiểu Vũ điểm một ngón tay ra.

Một đạo hàn khí trong suốt xuyên phá băng vụ, đánh lên trên bàn tay lớn màu vàng, nhìn như vô cùng nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt đã tọa ra một đóa hoa băng lớn, trong nháy mắt đóng băng bàn tay lớn màu vàng.

Phanh, bàn tay màu vàng bị đóng băng nhưng dư thế không tiêu, trực tiếp đánh tới, đụng phải hộ thể nguyên lực chí hàn của Trương Hiểu Vũ lập tức nát bấy dữ dội bay tư tung, lập tức tạo thành mưa đá trong không trung.

Ồ, ngay cả nguyên lực của ta cũng có thể đóng băng, Đầu Đà Lão Tổ sắc mặt âm trầm, trong nội tâm đối với thực lực của Trương Hiểu Vũ lại hiểu rõ thêm một chút, không thể quá mức khinh thường.

Con ngươi Dạ Chi Hoàng thoáng lập loè hai cái, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Đầu đà, tiếp một chiêu Nhất Tuyến Băng Phong của ta." Thân hình Trương Hiểu Vũ chợt lóe, xuất hiện ở trước người Đầu Đà Lão Tổ không tới năm mươi mét, một ngón tay nặng nề điểm tới.

Quang tráo màu vàng trên người Đầu Đà Lão Tổ nháy mắt tăng dày, hắc hắc cười lạnh nói: "Tiếp ngươi một chiêu thì như thế nào.

Bình luận





Chi tiết truyện