chương 190/ 542

Mộc Không bọn người nói: "Bây giờ nguyên thạch nổi lên tác dụng rất lớn, nếu không muốn tấn cấp nhanh như vậy, còn cần một đoạn thời gian không ngắn."

Trương Hiểu Vũ tự nhiên biết rõ tác dụng của nguyên thạch, nếu như không phải do tâm thần chế ước, thì ai có nguyên thạch nhiều hơn cũng đại biểu cho thực lực mạnh hơn.

Lạc Thi Thi lúc này kích động nói: "Còn có một việc sẽ làm ngươi chấn động, chúng ta người phát hiện ra một nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn ở Man Hoang Sơn Mạch số tám, vốn muốn đợi đến khi chúng ta có đủ thực lực để khai thác, hiện tại xem ra không cần đợi nữa."

Nhắc đến chuyện này, bọn người Mộc Không đều rất hưng phấn, có lớn lượng nguyên thạch cung cấp, thực lực cả Huyền Âm Môn tất nhiên sẽ phát triển rất nhanh.

Nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn, trên mặt Trương Hiểu Vũ hiện lên vẻ khiếp sợ, lớn nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn đều có thể khai thác ra chút ít thượng phẩm nguyên thạch, càng lớn thì số lượng thượng phẩm nguyên thạch sẽ càng nhiều, có thể đạt tới mấy trăm. Đương nhiên, thượng phẩm nguyên thạch chỉ có tác dụng với những người tu vi cao, những đệ tử kia chỉ cần hạ phẩm nguyên thạch là được rồi, mà hơn mười vạn hạ phẩm nguyên thạch cũng đủ cho mấy ngàn đệ tử Huyền Âm Môn dùng trong thời gian vài năm.

"Tin tức này có nhiều người biết không?" Mặc dù Trương Hiểu Vũ không sợ người khác biết, nhưng mọi sự phải đi trước một bước, nắm lấy đạo lý mới là thượng sách.

Lạc Thi Thi nói: "Yên tâm, những kia người phát hiện mạch khoáng đều được an bài bên trong Huyền Âm Môn, bọn họ được đãi ngộ rất tốt, nhưng không thể rời khỏi Huyền Âm Môn nửa bước."

"Lúc trời tối chúng ta phái hai ngàn người đi qua, mặt khác những công nhân đào quáng càng nhiều càng tốt, tiền công có thể tăng lên cao một chút, cần phải khai thác được một bộ phận trước khi người khác biết được, phỏng chừng kế tiếp sẽ có một trận đại chiến không thể tưởng tượng được xảy ra." Trương Hiểu Vũ nghiêm túc nói.

Đây cũng không phải là nói giỡn, nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn là thứ mà cả Lục Đại Võ Tông cũng tâm động, những thế lực nhất lưu khác tất nhiên cũng muốn phân một chén canh, đến lúc đó Huyền Âm Môn sẽ gặp phải sức ép của các thế lực khắp nơi.

An bài Lý Tú một cái tiểu viện độc lập và vài nha hoàn hầu hạ, Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi đi vào trong viện của mình.

Không nói gì nhiều, ba tháng không gặp nhau, hai người đều có chút khẩn cấp, quần áo chưa cởi ra hết đã hòa hợp làm một thể với nhau.

Thân hình chuyển động, mồ hôi vẩy ra, Lạc Thi Thi lại cưỡi lên trên người Trương Hiểu Vũ không ngừng nhún cái mông, tiếng rên rỉ từ trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn truyền ra, làm cho người ta huyết mạch sôi trào.

Trận chiến đấu này một mực giằng co gần ba canh giờ mới dần dần an tĩnh lại.

Lẳng lặng nằm sấp ở trên lồng ngực rộng lớn của Trương Hiểu Vũ, đầu ngón tay của Lạc Thi Thi vẽ vài vòng tròn lên trên, có chút thở dốc nói: "Hiểu Vũ, ta nghĩ chức vị môn chủ Huyền Âm Môn hẳn nên nhường lại cho ngươi." Nguồn truyện: Truyện FULL

Trương Hiểu Vũ nhìn qua nàng nói: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Trong môn không người nào không biết ngươi mới là người lãnh đạo của chúng ta, như vậy không bằng đem vị trí môn chủ cho ngươi, ta nghĩ mọi người nhất định sẽ ủng hộ." Lạc Thi Thi không có một chút ghen ghét nào, hoàn toàn là cao hứng, huống chi nữ nhân dựa vào nam nhân cũng không có ai nói cái gì.

"Tốt như vậy sao?" Trương Hiểu Vũ nói.

Lạc Thi Thi nói: "Ta đã là người của ngươi, những thứ của ta cũng là của ngươi, có gì mà không được."

"Để ta suy nghĩ một chút!" Trương Hiểu Vũ thoáng suy tư một chút, cái đề nghị này cũng làm cho hắn có chút động tâm, vốn là muốn tự mình sáng tạo một thế lực, nhưng nếu như vậy thì khó tránh khỏi có chút xa cách với Huyền Âm Môn, điều này hắn cũng không muốn.

Đem chuyện phiền não ném ra khỏi đầu, phía dưới Trương Hiểu Vũ lại có phản ứng, xoay người đem Lạc Thi Thi đặt bên dưới thân thể, lại bắt đầu một vòng chiến đấu mới.

Không ngừng chiến đấu vẫn không làm Trương Hiểu Vũ cảm thấy mỏi mệt chút nào, thấy Lạc Thi Thi đã ngủ say, Trương Hiểu Vũ không có quấy rầy nàng, mà đứng dậy đi vào phòng tắm.

Từ trong phòng tắm đi ra, sắc trời bên ngoài đã sắp chạng vạng tối.

Một mình nhàn nhã tản bộ, Trương Hiểu Vũ cảm thấy toàn thân đều trầm tĩnh lại, dường như từ khi đi vào thế giới này, không có một ngày nào không cảm thấy áp lực, không như kiếp trước, ở đây lúc nào cũng phải đối mặt với sức ép sinh tồn, tử vong. Nếu thực lực của hắn không có tiến bộ trong một thời gian dài, chắc chắn có không ít người muốn thay thế vị trí của hắn.

Nhìn qua hoa cúc màu trắng trong hoa viên, Trương Hiểu Vũ đột nhiên nhớ tới, tựa như đã rất lâu rồi không nói chuyện với Hạo Vũ Yên, đương nhiên, lúc trước mua nàng về chỉ thuần túy là theo bản năng, cũng không nghĩ qua về sau sẽ làm như thế nào.

Trên người tiểu nha đầu này bao phủ khí tức thần bí không muốn người ta biết, hẳn không phải là Dực Nhân bình thường, Trương Hiểu Vũ đã sớm hoài nghi thân phận Hạo Vũ Yên, xem từ khí chất và tố chất khắp mọi mặt của nàng, tối thiểu cũng là quý tộc trong Dực Nhân Tộc.

Nhấc chân đi vào trong tiểu viện của Hạo Vũ Yên, Trương Hiểu Vũ nói: "Vũ Yên, muội có ở đây không?"

"Trương đại ca, ta ở đây." Hạo Vũ Yên từ trong phòng đi tới.

Vẫn là gương mặt thiếu nữ bình thường, bất quá tựa như dễ nhìn hơn rất nhiều, làn da trắng bóc cả Lạc Thi Thi so ra cũng kém hơn, Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Ngươi đẹp hơn lúc trước."

Khuôn mặt Hạo Vũ Yên hồng lên: "Trương đại ca không cần phải giễu cợt ta, dung mạo của muội chỉ là bình thường, không có gì đặc sắc cả."

Trương Hiểu Vũ nói: "Ta tới đây thật ra là nói chuyện cùng ngươi, ta biết ngươi có rất nhiều bí mật, bất quá ai mà không có bí mật của chính mình?"

"Trương đại ca, có chuyện vốn đã sớm muốn nói cùng ngươi, nhưng ta sợ ngươi trách ta giấu diếm lâu như vậy, cho nên một mực không dám nói ra."

Trương Hiểu Vũ cười mà không phải cười nói: "Nếu ta đoán không sai, thì chuyện ngươi muốn nói cho ta là về thân phận của ngươi."

Hạo Vũ Yên nói: "Thì ra là Trương đại ca đã sớm phát hiện ra rồi."

"Với khí chất của ngươi, căn bản không đơn giản là người thường, bất quá khi đó ngươi cũng không quá tin tưởng nhân loại, ta tự nhiên cũng không đến hỏi ngươi."

"Ta là công chúa Dực Nhân Tộc, tên là Vũ Yên, mà phụ thân ta là Thương Hoàng Vũ Hạo một trong sáu Võ Tông." Trương Hiểu Vũ nghe qua hơi có chút giật mình, không thể ngờ được thiếu nữ Dực Nhân bình thường trước mắt lại là con gái của Thương Hoàng Lục Đại Võ Tông, vốn hắn cho rằng, Vũ Yên là nữ tử của một thế lực lớn nào đó trong tộc Dực Nhân đã là rất cao rồi.

"Làm sao ngươi lại bị người ta bắt đi?" Bên người công chúa Dực Nhân Tộc không thể không có cao thủ bảo vệ, cũng như bên người Vân Linh Nhi có Cổ tiền bối vậy, Trương Hiểu Vũ nghi vấn hỏi.

Vũ Yên cười khổ nói: " Là ta vụng trộm chạy ra ngoài."

"Lấy thân phận công chúa Dực Nhân Tộc, con gái của Thương Hoàng Vũ Hạo, cũng có người dám bắt ngươi ư?" Ở Đằng Vân Đại Lục, nghe đến Lục Đại Võ Tông ai mà không run sợ trong lòng, Trương Hiểu Vũ cảm thấy hết sức kinh ngạc.

"Bọn họ cho rằng ta là Dực Nhân bình thường, thoáng cái đã đánh ta bất tỉnh, chờ khi ta tỉnh lại đã ở Nam Vực, lúc này ta càng không dám nói ta là công chúa Dực Nhân Tộc, bọn họ sợ hãi thực lực phụ vương ta, nhất định sẽ giết người diệt khẩu."

Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, như thế không sai, đắc tội Thương Hoàng sao còn có quả ngon để ăn, huống chi là bắt con gái của Thương Hoàng làm tù binh, một khi tiết lộ tin tức ra ngoài, chắc chắn sẽ bị diệt cả nhà.

"Trương đại ca, không biết tại sao, ở trên người của ngươi ta có cảm giác rất quen thuộc, giống như ngươi là Dực Nhân Tộc chúng ta vậy." Vũ Yên hiếu kỳ nói.

Trương Hiểu Vũ nhíu mày, thì ra là đối phương cũng có cái cảm giác này, lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Yên, Trương Hiểu Vũ đã biết giữa hai người chắc chắn có liên hệ gì đó. Hay Tiểu Mã là Dực Nhân Tộc, nhưng tại sao sau lưng mình lại không có mọc cánh.

Vũ Yên lại nói: "Bất quá cái này cảm giác rất nhạt, hơn nữa hiện tại ngươi so với khi mới gặp được đã không giống nhau, chỉ có một tia cảm giác nhàn nhạt."

"Có khả năng ta và Dực Nhân Tộc có chút quan hệ." Nghe được lời nói này của Vũ Yên, Trương Hiểu Vũ biết nguyên nhân là do linh hồn của mình, hơn nữa do tính đặc thù của Thượng Ma Thần Ngọc Bài, đa số các bộ phận của thân thể đều bị cải tạo. Những thứ thuộc về Tiểu Mã đã không còn bao nhiêu.

"Ngươi đến Dực Nhân Tộc chúng ta, ta liền cho ngươi làm một Dực Nhân Tướng Quân." Vũ Yên cười giỡn.

Ha ha, Trương Hiểu Vũ nở nụ cười, không muốn tiếp tục dây dưa ở trên cái đề tài này, hắn nói: "Đúng rồi, Lục Đại Võ Tông theo thứ tự là Băng Tông Tất Nhàn, cha ngươi Vương Thương Hoàng, Đầu Đà Lão Tổ, Dạ Chi Hoàng, cùng với Đông Vực Vân Trung Hạc và giáo chủ Phật Giáo, tại sao không có cao thủ Cự Nhân Tộc trong đó." Phải biết rằng Cự Nhân Tộc là chủng tộc mạnh mẽ nhất Đại Lục, không có khả năng không có cao thủ nằm trong Lục Đại Võ Tông.

Vũ Yên nói: " Thực lực của Cự Nhân Tộc không có bất kỳ một cái thế lực nào có thể địch nổi, phụ vương cho ta biết, trong Cự Nhân Tộc cao thủ tương đương với Lục Đại Võ Tông không dưới ba người, trong đó tộc trưởng Cự Nhân Tộc chỉ còn kém một bước là đạt tới cự nhân cấp bảy, thật sự không thể bài danh."

Cự Nhân Tộc mạnh như vậy, Trương Hiểu Vũ rất giật mình.

"Cự Nhân Tộc là hậu duệ Viễn Cổ Cự Nhân, mà Viễn Cổ Cự Nhân ở thời kỳ thượng cổ có uy danh hiển hách lực chiến đấu, cá nhân vô cùng khủng bố, năng lượng công kích bình thường ngay cả làn da của bọn họ cũng không phá ra được, tùy tiện đi ra một cự nhân, liền trở thành vô địch đồng cấp, thực lực không thể nào tính bằng lẽ thường."

"Á Cự Nhân so với Cự Nhân thì như thế nào?" Trương Hiểu Vũ hỏi.

"Á Cự Nhân phỏng chừng chỉ có ba thành thực lực của Cự Nhân." Vũ Yên thoáng tự hỏi một chút, rồi nói.

Trong đầu Trương Hiểu Vũ bắt đầu phân tích thực lực của Cự Nhân, dữ liệu đi ra hết sức kinh người, ở Thanh Niên Đại Tái, thực lực A Man Á Cự Nhân cấp ba cũng rất mạnh, không chỉ đồng cấp mà còn chống lại được mấy Đại Võ Sư đỉnh phong, vậy mà chỉ có ba thành thực lực của Cự Nhân.

Vũ Yên nói: "Nhưng mà cự nhân có số lượng rất ít, cả Bắc Vực cũng chỉ có mười vạn."

Đây là đương nhiên, nếu như nhân số Cự Nhân Tộc đạt tới mấy trăm vạn hoặc hơn một ngàn vạn, cả Đằng Vân Đại Lục chính là thiên hạ của Cự Nhân.

"Ngươi biến mất thời gian dài như vậy, cha ngươi khẳng định vô cùng nóng vội, nếu có thời gian, ta sẽ đưa ngươi trở về." Trương Hiểu Vũ nói.

"Thời gian dài như vậy phụ vương ta có thể đã xong Bắc Vực và Tây Vực, ta nghĩ rất có thể sẽ đến Nam Vực, đến lúc đó rồi nói sau!"

"Vậy ngươi biết thế lực bắt cóc ngươi là ai không?. Trương Hiểu Vũ rất bội phục thủ đoạn của những người này, lại chạy tới Bắc Vực bắt Dực Nhân làm tù binh.

Trên mặt Vũ Yên hiện lên vẻ mờ mịt: "Hình như ta mơ mơ màng màng nghe được bọn họ nói mình là tổ chức sát thủ."

Tổ chức sát thủ, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Tổ chức sát thủ đều lấy việc ám sát làm chủ, từ khi nào biến thành bọn buôn người rồi.

"Nếu như ta đoán không sai, tổ chức sát thủ ngươi nói rất có thể là Tham Lang Môn." Không biết từ lúc nào Lạc Thi Thi đã xuất hiện ở ngoài cửa viện.

Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Ngươi đã dậy rồi!"

Gương mặt Lạc Thi Thi phi hồng lên, sau khi nàng và Trương Hiểu Vũ liều chết triền miên mơ màng thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại Trương Hiểu Vũ đã không còn ở trong phòng, liền tắm rửa thân thể sạch sẽ, rồi ra ngoài hỏi hộ vệ mới biết Trương Hiểu Vũ đi tới chỗ Vũ Yên.

"Tham Lang Môn và Tu La Môn đều là hai đại tổ chức sát thủ của Thiên La Quốc, bất quá so với Tu La Môn có nguyên tắc tất nghiêm ngặt, Tham Lang Môn lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hơn nữa không chỉ ám sát, mà còn buôn bán nô lệ, mở thanh lâu, những thứ này đều là nguồn kinh tế của Tham Lang Môn." Lạc Thi Thi nói.

"Đã biết rõ thân phận của bọn chúng, chỉ sợ không bao lâu nữa chúng sẽ gặp xui xẻo, lửa giận của Thương Hoàng cũng không phải là ai cũng có thể thừa nhận được." Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói.

Lạc Thi Thi lắc đầu nói: "Không có đơn giản như vậy, hai đại tổ chức sát thủ này mặc dù có tổng bộ ở Thiên La Quốc, nhưng kỳ thật thế lực đã trải rộng khắp cả Nam Vực, nói bọn họ là tổ chức sát thủ cường đại nhất Nam Vực cũng không sai."

Trương Hiểu Vũ thắc mắc hỏi: "Chẳng lẽ Lục Đại Võ Tông cũng không có biện pháp tiêu diệt bọn họ."

"Một chọi một tự nhiên là Lục Đại Võ Tông lợi hại nhất, nhưng muốn tiêu diệt bọn họ, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, trừ phi tất cả thế lực lớn liên hợp lại, nếu không căn bản không cách nào biết được hành tung của cao tầng trong tổ chức sát thủ."

Trương Hiểu Vũ nghĩ tới Đầu Đà Lão Tổ, gần đây ở Nam Vực muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lại ăn quả đắng của Tu La Môn, mặc dù sau đó thành công vây giết hai người trong tám đại sát thủ, nhưng bài danh của hai người kia đều khá thấp, chỉ sợ không được bao lâu đã có thể bổ sung người khác. Như vậy thì những tổ chức sát thủ này thật đúng là không thể xem thường được, nhất là môn chủ Tu La Môn, ai biết được thực lực của hắn đã đạt tới cấp bậc nào, nói không chừng đã là cấp bậc Lục Đại Võ Tông.

"Được rồi, những chuyện này không phải chúng ta bây giờ có thể giải quyết được." Trương Hiểu Vũ thở dài một hơi, nói.

Lạc Thi Thi nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi tới Man Hoang Sơn Mạch số tám, nhưng những thợ mỏ kia phải đưa qua như thế nào?"

Trương Hiểu Vũ tự hỏi trong chốc lát, nói: "Mỗi một đám thợ mỏ đều tới Huyền Âm Môn trước, sau đó đưa bọn họ đi vào buổi tối, ta nghĩ ngoại trừ có người hữu tâm ra, có thể dấu diếm được một thời gian ngắn."

Lạc Thi Thi nghe vậy gật gật đầu, thợ mỏ tới Huyền Âm Môn trước, rất nhiều người sẽ cho rằng Huyền Âm Môn cần đào bới vật gì đó, mà sẽ không liên tưởng đến thứ khác.

Bình luận





Chi tiết truyện