chương 43/ 542

Những ngày này Trương Hiểu Vũ nuốt rất nhiều túi mật rắn, trong mỗi túi mật đều ẩn chứa nguyên khí nồng đậm, đa số đã bị hắn hấp thu hết, chỉ còn lại một bộ phận ẩn chứa trong góc kinh mạch.

Túi mật của Bích Lân Mãng Xà rắn ẩn nguyên khí nhiều hơn túi mật rắn bình thường mấy lần, thoáng cái đã làm cho nguyên lực vùng đan điền cảm ứng được, biết rõ cơ hội để mình tiến giai đã tới, không tự chủ được bắt đầu đi luyện hóa nó.

Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ bất chấp chung quanh đều là xác rắn, hắn lập tức nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào trong cơ thể, phối hợp với nguyên lực vận hành tiểu chu thiên tuần hoàn.

Ba mươi sáu vòng đã hoàn thành, toàn bộ nguyên khí của túi mật rắn đã bị luyện hóa thành nguyên lực tinh khiết, dung hợp cùng với nguyên lực của vùng đan điền. Mà theo nguyên lực dần dần hùng hậu, những nguyên khí ở các góc kinh mạch cũng bị hấp dẫn tới, gia nhập vào trong đội ngũ.

Sáu mươi chín vòng, đan điền chợt phát ra một tiếng nổ vang, tuy nhiên bên ngoài lại không nghe được gì, còn trong tâm thần Trương Hiểu Vũ thì lại vô cùng rõ ràng, y hệt như tiếng sấm rền, làm cả cái đầu của hắn cũng rung động lắc lư.

Trong chốc lát, tất cả nguyên lực trở về đan điền, không ngừng áp súc xoay tròn, cuối cùng hình thành một đoàn năng lượng màu lam nhạt, giờ khắc này, Trương Hiểu Vũ có thể nghe được bất cứ âm thanh gì trong phạm vi mười thước quanh người.

Tiếng côn trùng bò sát, tiếng gió thổi, thậm chí cả tiếng máu trong người đang chảy,tất cả đồng loạt nhét vào trong đầu ắn, lập tức ảo giác xuất hiện, nhiễu loạn tâm thần.

Trương Hiểu Vũ biết rõ đây là tình huống khi đột phá mới gặp được, có một số người căn cơ không vững, cưỡng ép đột phá, mặc dù có khả năng thành công, nhưng đa số đều bị ảo giác ảnh hưởng đến tâm trí, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, không cách nào khống chế bản thân.

Kỳ thật căn cơ của Trương Hiểu Vũ cũng không ổn định, dù sao Hóa Nguyên Thủy cũng chỉ là ngoại vật, tuy nhanh chóng đề cao công lực nhưng không cách nào đề cao cảnh giới. Mà một khi công lực vượt qua cảnh giới, sẽ xuất hiện tình huống không thể tùy tâm sở dục khống chế nguyên lực. May mà Trương Hiểu Vũ mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, hết sức luyện hóa nguyên lực, làm nguyên lực trở nên vô cùng tinh thuần. Hơn nữa tu luyện Hắc Ma Thủ vô cùng phiền phức, dần dần rèn luyện tâm thần Trương Hiểu Vũ trở nên kiên định.

Ảo giác đi qua, Trương Hiểu Vũ nhổ ra một ngụm trọc khí nồng đậm, cả người trở nên sảng khoái, tựa hồ đem tất cả cặn bã trong cơ thể tẩy sạch, những gì còn lại đều là tinh hoa.

Đạt tới cảnh giới Đại Võ Sư, Trương Hiểu Vũ hiểu sức chiến đấu cũng của mình cũng không có gia tăng bao nhiêu, chỉ là nguyên lực thâm hậu hơn một chút, có thể phóng nguyên lực ra ngoài mà thôi, tối đa cũng chỉ là ngũ cấp, lục cấp Đại Võ Sư cảnh giới, không có khả năng đạt tới đỉnh phong Đại Võ Sư.

Tay phải nắm chặt, Trương Hiểu Vũ đánh ra một quyền trong tiếng quát lạnh. Một tia sáng màu lam nhạt lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra nện lên vách núi đá của thạch thất cách đó không xa.

Ca sát, vách núi cứng rắn vỡ ra một lổ hổng lớn, ở mép lỗ hổng có những chỗ bị cháy, ở trung tâm là một vết nứt chạy thẳng vào bên trong, tựa như ở đó có một không gian vậy.

Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ đi qua, hai tay giơ đại kiếm lên chém xuống dưới, một kiếm này chưa dùng tới nguyên lực, chỉ vận dụng lực lượng thuần túy cường đại hơn, Không Khí Nhận vô hình chém lên lỗ hổng lớn, làm nó vỡ ra thành một cái khe dài mấy thước, bên trong có gió lạnh ẩn ẩn đi ra.

Không biết bên trong dẫn tới nơi nào, Trương Hiểu Vũ có chút kích động, hắn lấy lại bình tĩnh, vung đại kiếm bổ ra vài chục cái, rốt cục mở ra một ci cái động khẩu cao gần hai thước, rộng một thước.

Trong nguyên giới có trên trăm khỏa Huỳnh Quang Thạch, Trương Hiểu Vũ tùy ý ném vào vài khỏa, có ánh sáng huỳnh quang thạch cung cấp, hoàn cảnh mấy chục thước bên trong liền trở nên rõ ràng. Trương Hiểu Vũ nhìn một lượt rồi lập tức hít một hơi khí lạnh, đây là một thạch thất rất lớn. Không biết rộng bao nhiêu, chiều cao hai mươi mấy thước, phía trước là một mảnh tối đen, phảng phất như đây là đường thông tới âm phủ không có lối về.

Trương Hiểu Vũ không dám khinh thường, nguyên lực hùng hậu trong đan điền vận hành toàn thân mấy lần, sau đó từ các huyệt đạo dâng ra, một vòng hào quang màu lam nhạt bao phủ quanh thân, tựa như bị một con gà chưa nở được trứng bao quanh, vô cùng huyễn lệ.

Trên tay cầm theo ngân sắc đại kiếm, Trương Hiểu Vũ bước vào trong.

Trên vách núi, đứng mấy trăm người, trên đầu có một nữ bốn nam, đúng là bọn người Công Dương Nhược.

"Đã điều tra mấy ngày, thì ra trên vách đá có một cái động, mạng hắn đúng là vẫn chưa tới tuyệt lộ." Công Dương Nhược sắc mặt âm trầm như mặt nước, loáng thoáng mang theo từng tia đỏ ửng.

Sau khi Trương Hiểu Vũ rơi xuống vách núi, Công Dương Nhược từ trong trấn thay đổi một bộ quần áo rồi lập tức chạy tới phía dưới vách núi, nhưng đợi suốt một ngày cũng không hề nhìn thấy bóng người, lập tức biết sự tình có biến. May mắn là Thác Bạt Nam có một con hoang thú cấp một Vân Tước, nhờ Vân Tước lên trên vách núi quan sát, hắn mới biết được trên đó có một sơn động.

Thuần Tử Phong nhẹ nhàng vuốt miệng vết thương ở bàn tay, đó là dấu vết Huyết Đao lưu lại, dù sao cũng là Võ Vương cao thủ, bốn người giằng co bị thương là bình thường. Dĩ nhiên đối phương cũng không chiếm được tiện nghi, phân biệt trúng một quyền của Thuần Tử Phong và một kiếm sắc bén của Thác Bạt Nam, liều mạng bị thương mới chạy thoát. Bốn Đại Võ Sư đánh lui một tên Võ Vương cao thủ, nói ra tuyệt đối làm cho rất nhiều người kinh hãi, mở miệng nói: "Sơn động vô cùng bí mật, nếu không phải có Vân Tước của Thác Bạt Nam, chỉ sợ rất lâu nữa cũng không có ai biết."

Công Dương Nhược gật gật đầu: "Hỗn Loạn Sơn Lĩnh bảo tàng vô số, có khả năng nơi này là được một chỗ, đáng tiếc đã bạo lộ, chỉ sợ những người sau lưng này đều muốn đi vào một phen."

Xa Phi Hào khinh thường nói: "Phải xem chúng có bản lãnh này hay không."

"Bảo tàng động nhân tâm, nhưng là cũng có nguy hiểm cực lớn, bọn họ theo vào có lẽ là chuyện tốt." Thuần Tử Phong cười lạnh một tiếng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đông Dã Vân Thiên mở miệng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi xuống đi!"

Một thân áo lam, trên bờ vai có một con chim màu nâu xám, Thác Bạt Nam thản nhiên nói: "Các ngươi xuống trước, ta sẽ xuống sau."

Bốn người gật gật đầu, có một người ở phía sau hỗ trợ cũng vì sợ những người sau lưng bỏ đá xuống giếng, vách núi cao gần ngàn thước, té xuống nhất định nát bấy, cao thủ như bọn họ cũng không ngoại lệ. Cầm lấy dây thừng đã cột vào một cây đại thụ, ném xuống dưới.

Thử thử độ cứng của dây thừng, Công Dương Nhược là người thứ nhất xuống dưới, ngay sau đó Thuần Tử Phong, Xa Phi Hào, Đông Dã Vân Thiên đều theo phía sau.

Bàn tay thon dài của Thác Bạt Nam đặt trên chuôi kiếm, chỉ cần có người dám động đến một bước, lập tức cho hắn chết dưới kiếm.

"Đoàn trưởng, nếu thật là bảo tàng, chúng ta cũng phải vào."

"Sự tình cũng không dễ dàng, những người này đều là tinh anh của Thần Sa Phủ, có khả năng để cho chúng ta ăn canh sao?"

Tát Khắc cười nói: "Yên tâm, nếu là bảo tàng, khẳng định có vô số vàng bạc tài bảo, bọn họ chỉ có năm người, có thể chuyển bao nhiêu, còn lại đều là của chúng ta." Ở Hỗn Loạn Sơn Lĩnh sống hơn mười năm, ánh mắt Tát Khắc so với người bình thường khôn khéo hơn rất nhiều, chuyện này hắn cũng cảm giác có tin vịt, mang theo một đám người đi lên, quả nhiên không ngoài dự kiến của hắn, phía dưới thật sự có huyền cơ.

"Đoàn trưởng nói đúng, chúng ta người đông thế mạnh, có thể không tranh được sao? Có bạc này, Cuồng Phong chúng ta nhất định có thể trở thành bá chủ một phương của Hỗn Loạn Sơn Lĩnh."

Cũng không phải tất cả mấy trăm người đều là Cuồng Phong thợ săn đoàn, còn có một số tiểu thợ săn đoàn, hoặc là người độc hành, có thể sống ở Hỗn Loạn Sơn Lĩnh, ai cũng có ánh mắt của mình, những chuyện này rất khó có thể lừa gạt được bọn họ.

Bình luận





Chi tiết truyện