chương 38/ 542

"Nơi đó sao lại thế này!", trên quả núi nhỏ, nữ nhân kiều mỵ nhìn xuống trấn nhỏ đang bị phá hủy phía dưới ngạc nhiên nói. Đã một ngày trôi qua, Công Dương Nhược chưa truy tung được Trương Hiểu Vũ, tại phương diện này một Đại võ sư thậm chí còn kém cả một võ giả có truy tung thuật.

Chăm chú nhìn một lát, Công Dương Nhược nhận ra kẻ đang phá hủy nơi đó chính là người gia tộc mình, Công Dương Khuê. Xem ra hắn đã tìm được Trương Hiểu Vũ rồi, chỉ là xem tình huống thì tựa hồ đã để tên kia đào tẩu mất, thật đúng là mệnh con gián mà, Võ vương cao thủ cũng không lưu được hắn, bất quá hẳn thể nào cũng bị trọng thương.

Mũi chân linh hoạt điểm lên vách núi, Công Dương Nhược lao xuống.

Toàn bộ một nửa phía nam trấn nhỏ đã bị phá hủy, Công Dương Khuê bay giữa không trung, sắc mặt âm trầm, tuy hắn xác định Trương Hiểu Vũ nhất định vẫn còn ở trong đây nhưng trong đại phạm lớn như thế mà muốn tìm kiếm kỹ thì rất khó khăn.

Đưa ánh mắt sắc bén quét qua mấy vòng, Công Dương Khuê phun ra một hơi đem độ cao phi hành nâng lên ba thước rồi chậm rãi kiểm tra, cứ thấy vách tường nào còn hơi nguyên vẹn là hung hăng đánh nát, nếu là có ai ở bên trong thì sẽ không tránh được bị tan xương nát thịt.

Tạp sát, phía dưới vách tường sập đột ngột vỡ ra một khe hở, huyết quang vọt ra rồi một tia đao mang lạnh lẽo lao ra đánh úp về phía Công Dương Khuê cơ hồ gần trong gang tấc.

Nguy cơ mãnh liệt làm cho da đầu Công Dương Khuê run lên, theo bản năng hắn né sang ngang nửa thước, tuy nhiên một đạo huyết sắc đao mang nhất thời lướt qua ngực, chỉ thấy máu tươi tung tóe.

Vung chưởng đánh nát vách tường phía dưới, Công Dương Khuê vận kình lui ra rồi trong nháy mắt tăng độ cao lên tới hơn mười thước.

"Huyết Đao, ngươi cũng là Võ vương cao thủ, sao không để ý đến thể diện đánh lén ta". Công Dương Khuê sắc mặt tái nhợt, một đao vừa rồi suýt nữa đã lấy mạng hắn, đao mang tuy không bằng đao khí về lực công kích nhưng hơn ở chỗ, trong khoảng cách gần lại có lực phá hoại lớn hơn, nếu không phải hắn tránh được một chút thì đao mang kia trong nháy mắt sẽ phá hủy tâm mạch hắn.

Một thân ảnh nhỏ gầy đứng thẳng trên một cây cọc gỗ, trong tay cầm một thanh đao, từ thân đao từng giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống, tản mát ra huyết tinh sát khí.

"Chút lễ vật nhỏ thôi, lần trước ngươi cũng đánh lén ta như thế mà, thiếu chút nữa làm cho ta mất mạng rồi". Huyết Đao vẻ mặt âm lãnh mang theo vẻ châm chọc nói, hắn muốn mượn cơ hội đối phương sơ hở, một tam cấp Võ vương bị trọng thương cũng không thể coi nhẹ, nếu không sẽ chết thực thảm.

Trên mặt vui mừng, Trương Hiểu Vũ tuy không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nhưng nghe thanh âm thì hẳn là có người tập kích vị Võ vương kia, hơn nữa làm cho hắn bị thương không nhẹ, chờ thương thế mình khôi phục một chút là có thể thoát đi nơi này.

Song chưởng của Trương Hiểu Vũ tuy đã được cường hóa nhiều nhưng dưới đòn công kích của Võ vương cao thủ thì có rất nhiều kinh mạch đã đứt, hiện tại mà thi triển Hắc ma thủ thì nhiều nhất chỉ phát huy được bốn năm thành thực lực, hơn nữa nguyên lực của đối phương tinh thuần hơn mình rất nhiều, hiện tại đã xâm nhập vào trong thân thể mà phá hư.

Nằm dưới vách tường, Trương Hiểu Vũ lấy từ Nguyên giới ra thuốc trị nội thương mà gian nan trị liệu đồng thời điều động nguyên lực của mình đối kháng với nguyên lực xâm nhập vào.

"Là nhất cấp truy nã phạm Huyết Đao!"

Phía dưới có người nhận ra Huyết Đao, đúng là kẻ trước đó vài ngày giống như Trương Hiểu Vũ đã bị tuyên bố truy nã.

Xa xa, trên ngã tư đường, Tát Khắc rất vui vẻ. Bình An trấn bị phá hủy gần một nửa làm cho hắn tổn thất ít nhất là hơn một ngàn lượng bạc, sợ Võ vương uy áp nên hắn không có khả năng yêu cầu Công Dương Khuê bồi thường, chỉ dành nuốt đắng mà thôi. Hiện tại xuất hiện một Huyết Đao vừa lúc giúp hắn xả giận, tốt nhất là giết Công Dương Khuê kia đi.

Công Dương Khuê trong lòng tuy phẫn nộ bất quá cục diện trước mắt đã không còn nắm trong tay hắn nữa, hắn bị thương rất nghiêm trọng, còn lại không quá năm thành công lực, nếu mạnh mẽ thúc dục nguyên lực thì nói không chừng sẽ xuất hiện tai hoạ ngầm không thể chữa trị. Hiện tại nên giằng co với đối phương, âm thầm khôi phục nguyên khí, chỉ cần khôi phục được sáu bảy thành thì dù đánh không lại đối phương cũng có thể thong dong rời đi.

"Huyết Đao, ngươi đi đi, sau khi trở về ta có thể hủy bỏ lệnh truy nã đối với ngươi ". Công Dương Khuê nói.

Huyết Đao hắc hắc nở nụ cười nói:"Ngươi có vẻ không có lực ảnh hưởng lớn như vậy, nếu Công Dương Hạo nói thì ta thật ra có thể tin tưởng".

"Một cơ hội như vậy chẳng lẽ ngươi không muốn nắm lấy sao, nếu thành công thì ngươi có thể tránh bị mười mấy tên Võ vương của Thần Sa phủ đuổi giết, hy vọng ngươi nên suy nghĩ một chút".

Huyết Đao tròng mắt vừa chuyển, thoáng có chút chần chờ nói:"Ngươi nói là thật đó chứ, sẽ không qua sông đoạn cầu chứ".

Công Dương Khuê trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói:"Đương nhiên rồi.....".

"Đi tìm chết đi!", từ trên cây gỗ, thân ảnh Huyết Đao bắn ra, phía trước là một đạo huyết sắc đao khí.

"Ngươi!" Công Dương Khuê vừa kinh vừa giận, bên ngoài thân hắn nổi lên một vòng thổ hoàng sắc hộ thể nguyên lực.

Xuy xuy, huyết sắc đao khí mang theo lực xuyên thủng cường đại cùng đặc tính ăn mòn trong chớp mắt đã phá vỡ hộ thể nguyên lực của đối phương và lưu lại trên bụng Công Dương Khuê một vết thương sâu hoắm.

"Công Dương Khuê, ngươi tưởng gạt được ta hả, chết đi!", nhất chiêu đắc thủ, Huyết Đao giơ trường đao trong tay lên rồi hung hăng bổ đi xuống. Hưu, ngân quang lóe ra lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía Huyết Đao.

Huyết Đao ánh mắt khẽ biến, trường đao chuyển hướng chặn ngân quang lại, chỉ nghe thấy tiếng va chạm đinh tai rồi một thanh tiểu kiếm cỡ bàn tay bay ngược ra cắm và vách tường bên cạnh.

"Huyết Đao, ngươi muốn giết người Công Dương gia chúng ta thì tốt nhất nên ngẫm lại hậu quả đi". Thân ảnh thon dài của Công Dương Nhược đứng cách Công Dương Khuê không xa nói. Nhẹ nhàng dẫm nát gạch ngói dưới chân, Huyết Đao cười lạnh nói:"Chỉ là một ngũ cấp Đại võ sư mà cũng muốn cứu người trên tay ta sao".

Đưa tay nắm lấy tiểu kiếm, Công Dương Nhược kiêng kị nhìn Huyết Đao, nhất cấp Võ vương cùng ngũ cấp Đại võ sư, cấp bậc nhìn như không quá xa bất quá sự chênh lệch về cảnh giới đủ có thể đập nát hết thảy, nếu giao chiến chính diện thì cô ta nhiều nhất chỉ có thể tiếp được ba chiêu là cực hạn, không biết thương thế của Công Dương Khuê thế nào rồi.

Chết tiệt, Công Dương Khuê sắc mặt nhăn nhó, lấy ra một lọ thuốc bột đắp vào miệng vết thương, đau đớn kịch liệt cơ hồ làm cho hắn ngất đi. Một đạo đao mang, một đạo đao khí, người thường trúng phải đã sớm chết đi rồi, lấy thực lực tam cấp Võ vương như hắn cũng không chịu nổi, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Máu từ miệng vết thương huyết dần dần ngừng chảy, Công Dương Khuê tức giận nói:"Huyết Đao, đây là ngươi đang khiêu khích với uy nghiêm của Thần Sa phủ, hậu quả ngươi rất rõ ràng".

Trả lời hắn là một đạo đao khí phong duệ xuyên thấu không khí bắn về hướng yết hầu hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hưu hưu hưu, ba đạo tiểu kiếm mang theo tiếng xé gió lợi hại bắn vào đao khí, chỉ thấy tiếng nổ liên miên, kiếm khí cùng đao khí bắn ra xuyên thủng vô số gạch đá và đồ vật quanh đó.

Bình luận





Chi tiết truyện