chương 165/ 542

Trên một cột nước cao mấy chục thước, người bạch tuộc đã phẫn nộ lại giật mình nhìn qua Trương Hiểu Vũ, giương giọng nói: "Ngươi cũng biết đắc tội ngư nhân sẽ có hậu quả gì, tiểu tử, nếu thức thời thì ngoan ngoãn dập đầu nhận lỗi, bồi thường cho chúng ta một triệu lượng hoàng kim."

Trương Hiểu Vũ cười nhạo, chiến thuyền cỡ trung kia nhiều nhất không tới mười vạn lượng hoàng kim, đối phương mở miệng là muốn triệu lượng hoàng kim, công phu sư tử ngoạm cũng không tránh khỏi quá buồn cười, đương nhiên cho dù hắn muồn bồi thường một lượng bạc cũng đừng hòng có được.

Vũ Đại nhịn không được quát lạnh nói: "Ngươi tính là thứ gì, dám ở trước mặt đại gia ngươi múa đao múa thương, cút lại hang ổ của ngươi cho ta."

"Tốt, tốt!" Người bạch tuộc ánh mắt lóe ánh sáng lạnh, "Còn chưa từng có người dám nói chuyện như vậy cùng Chương Bát ta, hôm nay các ngươi cũng đừng mong rời đi."

Vũ Nhị bay vút lên không trung, trường đao chỉ vào đối phương: "Đi hay không còn cần ngươi quản sao, loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ."

"Đi chết đi, Hải Vương Xúc Thủ." Chương Bát hai bàn tay nhân loại bắt đầu kết ấn, mặt biển mãnh liệt chợt thoát ra tám sợi xúc tua trong suốt, quấn vào một chỗ đập về hướng Vũ Nhị.

"Cụ Phong Trảm" Vũ Nhị không cam lòng yếu thế, một đao chém ra, sắc bén phong nguyên lực hình thành một đạo vòi rồng, bên trong đao khí tung hoành, hướng về xúc tua đánh qua.

Rầm rầm rầm, xúc tua bị nát bấy ba cái, còn lại năm cái xúc tua né tránh vòi rồng, nhanh chóng quất về phía Vũ Nhị.

"Nhị đệ, ta tới giúp ngươi." Vũ Đại thân thể tung lên, đã đi tới bên cạnh Vũ Nhị, hỏa diễm đao hung mãnh khí thế như chẻ tre đáh nát bấy ba cái xúc tua nữa, còn thừa hai cái chưa kịp tới gần người Vũ Nhị đã bị mỗi người một cước đạp văng ra.

Trên chiến thuyền cấp hải thú chỗ người cá mập.

"Lão đại không tốt, những người kia chẳng những hủy thuyền chúng ta, mà còn đang đánh nhau với Chương Bát đại nhân." Người cá vàng quỳ một gối xuống ở trước mặt người cá mập, bối rối nói.

Nhàn nhã thần sắc dừng lại, Người cá mập lạnh nhạt nói: "Tình huống như thế nào."

Hoàng Ngư Nhân đem Trương Hiểu Vũ một chiêu cắt đứt chiến thuyền từ đầu tới đuôi nói một lần, trong đó không thể thiếu thêm mắm thêm muối, đem trách nhiệm đều đổ lên trên người đối phương.

Người cá kiếp một mực ngồi bên cạnh người cá mập lúc này mở miệng nói: "Lão đại, ta biết người kia là ai, một tuần lễ trước hắn từng đánh bại Kình Ngư Thú, đúng là dùng vũ kỹ giống như kích quang."

"So với Chương Bát và ngươi như thế nào." Người cá mập dò hỏi.

Người cá kiếm nói: "Nếu hắn không có ẩn dấu thực lực, thì không thua ta và Chương Bát trong hình thái chiến đấu."

"Ồ!" Người cá mập rất rõ ràng thực lực của Chương Bát và người cá kiếm, chỉ so với hắn dưới trạng thái bình thường hơi thấp một đường, ở trước cảnh giới Khuy Đạo có thể xếp vào những người mạnh nhất, ngay cả người cá kiếm cũng nói như thế, đối phương xác thực không thể coi thường.

"Ngươi đi nói Chương Bát dừng lại trước, ta lập tức tới ngay." Người cá mập nói với người cá vàng.

"Dạ!" Người cá vàng vội vã chạy ra ngoài.

"Ngươi cũng đi với ta một chút!"

Vũ Đại và Vũ Nhị liên thủ, thực lực Võ Hùng cấp sáu, phong hỏa hỗ trợ uy lực đại sát tám phương, nhưng mà tu vi của Chương Bát đã đạt tới ngư nhân cấp sáu, đổi thành nhân loại thực lực hẳn là Võ Tông cấp mộ, rõ ràng còn hơn hai người rất nhiều, giơ tay nhấc chân đã đem thế công của hai người hóa giải, hơn nữa ra sức công kích lập tức làm cho hai người luống cuống tay chân.

Nhìn ra Vũ gia huynh đệ không phải đối thủ Chương Bát, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng kết thủ ấn.

Một đạo kích quang lấy tốc độ cực nhanh từ trên người Chương Bát xẹt qua, nhanh như là cực quang nơi chân trời.

Nhìn qua một xúc tua bên tay trái đã rơi xuống xuống dưới, Chương Bát tâm tình chấn động, bị một chiêu của Vũ gia huynh đệ đốt trọi nửa người, suýt nữa chết.

"Các ngươi đều phải chết." Hai mắt trở nên đỏ như máu, thân thể Chương Bát chợt bành trướng, sau đó biến thành một con bạch tuộc cực lớn, mỗi xúc tua đều dài mấy chục thước, phối hợp thân thể lớn như núi tòa nhỏ vô cùng khủng bố.

Ngư Nhân Tộc có thể ở trên thực lực chỉnh thể lực áp nhân tộc, không phải là không có đạo lý, dưới hình thái bình thường lực lượng có thể cùng nhân loại ngang nhau, một khi biến thân thành hình thái chiến đấu, thực lực mãnh liệt tăng cao, phảng phất là hải thú và ngư nhân hỗn hợp làm một thể vậy.

Vù, vù, vù!

Xúc tua cuối cùng phun ra từng đạo thủy đạn, so với uy lực của pháo không biết to hơn bao nhiêu lần, nện ở trên mặt biển lập tức tuôn ra những cột nước kinh người.

"Thật là không biết sống chết." Từng đạo kích quang từ lòng bàn tay Trương Hiểu Vũ bắn ra, căn bản không thèm để ý thủy đạn của đối phương đánh ra có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần bị bắn trúng một chút sẽ lập tức tan rã, nổ tung thành nhiều bọt nước mộng ảo trên không trung.

"Không tốt, Chương Bát đại nhân đã biến thân hình thái chiến đấu." Người cá vàng chạy tới nhìn thấy Chương Bát đã hóa thân thành bạch tuộc cực lớn, sắc mặt lo lắng, Ngư Nhân Tộc một khi biến thân, chẳng những thực lực tăng vọt, tính tình cũng sẽ bạo hơn rất nhiều, thậm chí mất đi lý trí, không giết chết đối phương không bỏ qua.

"Hắc hắc, Ngư Nhân Tộc chúng ta trời sinh mạnh hơn nhân loại rất nhiều, chúng ta mới là chủ nhân Nguyên Tinh." Ngư nhân trên thuyền nhìn thấy Chương Bát biến thân hình thái chiến đấu, tin tưởng tăng nhiều.

Hoàng Ngư Nhân hai tay tụ lại ở bên miệng, ra sức hô: "Chương Bát đại nhân, lão đại nói ngài dừng lại."

Tròng mắt cực lớn liếc về phía sau một cái, Chương Bát tựa như có vẻ xiêu lòng, mệnh lệnh lão đại đã cắm vào trong tiềm thức thật sâu, dù là hiện tại hắn đã dần dần mất đi lý trí.

"Mẹ, đại ca, hai người chúng ta thi triển áo nghĩa mạnh nhất." Vũ Nhị một mực bị Chương Bát đè nén, mười phần khó chịu.

Vũ Đại nghe vậy ngưng trọng gật gật đầu, sóng nhiệt trên hỏa hồng sắc trường đao đằng đằng, trong nháy mắt biến thành một cây lửa dài mười mấy mét.

"Phong Quyển Long Kích." Theo Vũ Nhị đem hết toàn lực một đao chém ra, phong nguyên khí trong không khí điên cuồng bị rút qua, nhanh chóng tổ hợp thành một con rồng hình dạng vòi rồng, giương nanh múa vuốt giữa không trung tạo ra tiếng xé gió cường đại.

Vũ Đại thân hình bạt khởi, trong miệng quát lên: "Hỏa Long Hàng!" Trường đao trên tay biến thành ngọn lửa hướng về phần đuôi của rồng hình vòi rồng quán chú qua, trong chốc lát hỏa diễm cự long tươi đẹp quẫy đuôi chen vào trong vòi rồng.

Hai con rồng hợp thể, chẳng những bành trướng lớn gấp mấy lần, mà màu sắc còn chuyển thành thanh hồng sắc, nhiệt độ cao kịch liệt và tiếng xé gió khủng bố khiến cho cả phiến không gian tựa như hơi bị lắc lư không thôi.

"Đi!" Lưỡi đao hai người chỉ hướng Chương Bát.

Cự long thanh hồng sắc há miệng khủng bố rít gào, nhiều bó lưu quang hỏa diễm từ khóe miệng tràn ra, mau lẹ như sấm bổ hướng phía Chương Bát đánh tới.

Ân, vốn đã dần dần khôi phục lý trí Chương Bát nhìn thấy hành động của hai người, hai mắt biến thành màu đỏ sậm nồng đậm lần nữa, sát khí và yêu khí mãnh liệt xoắn động không khí chấn động không thôi.

Tám xúc tua tụ cùng một chỗ, từng khỏa thủy đạn từ bên trong bắn ra, cái xúc tua này bắn xong thì tới xúc tua khác theo sát, liên miên không dứt, ở trong mắt Trương Hiểu Vũ tựa như hắn đã biến thành cơ quan pháo Gia Đặc Lâm to lớn, hướng về đối phương điên cuồng xạ kích.

Phanh, phanh. . .

Từng khỏa thủy đạn đánh lên trên người thanh hồng sắc cự long nổ tung, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc đẹp không sao tả xiết, nhưng mà không người nào dám coi thường trình độ nguy hiểm trong đó.

Lại dông dài chỉ lãng phí thời gian, Trương Hiểu Vũ tay phải kết ấn, một đạo kích quang hướng về xúc tua Chương Bát bắn qua.

"Dừng tay." Một đạo kích quang thủy nguyên lực màu sắc và hình thái không khác với kích quang của Trương Hiểu Vũ nhiều lắm bắn tới.

Bốp, kích quang màu xanh da trời và kích quang thủy nguyên lực va chạm nhau sinh ra nổ mạnh kịch liệt, cuối cùng kích quang màu xanh da trời của Trương Hiểu Vũ tốt hơn, mang theo tia sáng ảm đạm đánh lên trên xúc tua của Chương Bát.

Không có xuất hiện tràng cảnh xúc tua đứt gãy, nhưng đối phương cũng không chịu nổi, trên làn da lõm xuống một mảng dấu vết cháy đen, hiển nhiên bị ngoại thương.

Xúc tua thông đạo bị ngăn chặn, thủy đạn tự nhiên bắn ra không được, thanh hồng sắc cự long gặp cơ hội này thân hình du động, há miệng cắn về phí cái đầu to lớn của Chương Bát.

Lại là hai tia kích quang thủy nguyên lực xỏ xuyên qua cổ thanh hồng sắc cự long, lập tức khiến cho nó suy yếu không ít cự long hỏng mất tan rã, hóa thành phong nguyên khí và hỏa nguyên khí thuần túy nhất.

Trương Hiểu Vũ ánh mắt nhìn lại, ở trên một chiến thuyền đối diện, xuất hiện một người cá mập, thân hình cao lớn không sai biệt lắm khoảng ba bốn thước, ngón tay chỉ vào chỗ cự long vừa tiêu tán, hiển nhiên ba đạo kích quang thủy nguyên lực là do hắn bắn ra.

Cổ Quản gia mở miệng nói: "Thiết Chiến, người dưới tay ngươi cũng quá kiêu ngạo, ngay cả thuyền Vân gia chúng ta cũng dám động."

Người cá mập đúng là Thiết Chiến, thuộc hạ số một của Đông Lợi một trong Thất Vũ hải, hắn cười lạnh nói: "Hình như là thủ hạ ta bị thiệt thòi, ngươi lại nói người chúng ta động tới ngươi."

Cổ Quản gia ánh mắt híp lại, "Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ, lão phu cũng không để ý cùng các ngươi chơi đùa, chỉ sợ ngươi những ngư nhân chiến này sĩ chịu không được sức ép như vậy."

"Ngư Nhân Tộc cho tới bây giờ đều không có sợ chết, nếu như ngươi không để ý an nguy của Vân gia đệ tử, Thiết Chiến ta tùy thời phụng bồi." Thiết Chiến không chút nào yếu thế, âm trầm nhìn qua Cổ Quản gia.

Chương Bát lúc này đã khôi phục đến hình thái ngư nhân bình thường, đứng ở bên cạnh Thiết Chiến nói: "Lão đại, những người này quá kiêu ngạo, không diệt bọn hắn Chương Bát khó chịu."

Người cá kiếm nói: "Chương Bát, lão đại tự có chừng mực, ngươi đừng lắm miệng."

"Tiểu kiếm, ngươi cũng quá không có suy nghĩ, nhìn xem nhân loại khi dễ ta." Sau khi khôi phục hình thái, Chương Bát ngoại trừ hai cánh tay nhân loại không có bị tổn thương gì ra, sáu xúc tua bạch tuộc còn lại đều bị thương.

Tiểu kiếm hừ lạnh một tiếng, "Nên động thủ thì tự nhiên sẽ động thủ, nhưng nên nắm chắc thời cơ, một kích trí mạng."

Thiết Chiến nói: "Không thể ngờ được lão gia hỏa kia cũng ở trên thuyền, hơn nữa còn có tiểu tử bắn ra kích quang màu xanh da trời, ba người chúng ta cùng tiến lên cũng chiếm không được nhiều tiện nghi." Ngư Nhân Tộc mặc dù ngạo mạn cuồng vọng, nhưng không thể không có đầu óc, nếu so sánh thì tuyệt đối không kém hơn nhân loại bao nhiêu.

Hai chiếc thuyền cách nhau vài trăm mét giằng, người trên hai chiếc thuyền khí thế tương đối, nhưng mà Dực Hổ Hào khí phách càng thêm cao lớn, phụ trợ khí thế của Trương Hiểu Vũ tăng vọt.

"Đợi lát nữa lúc chiến đấu, Dực Hổ Hào thoát khỏi vòng vây trước, ta và Hiểu Vũ hai người đi đoạn hậu." Cổ Quản gia nói với Vân Linh Nhi.

"Hắc hắc, bên kia quả nhiên muốn động thủ thật sự, thật sự là trời giúp chúng ta." Trên chiến thuyền Thiên La Quốc, tất cả Đại chưởng môn nhìn thấy cảnh nầy, cùng nhau nở nụ cười.

"Tốt nhất có thể làm cho Thiết Chiến chạy tán loạn, có hắn ở đây, chúng ta đoạt bảo sẽ phi thường gian nan."

"Ta xem không sai biệt lắm, hai người kia cũng không phải dễ trêu, Ngư Nhân Tộc lần này đá trúng thiết bản."

Ồ ồ, ồ ồ!

Ngay khi hào khí thập phần vi diệu, trên mặt biển lớn xuất hiện dị tượng, từng chuỗi bọt khí lớn cỡ vài thước xông ra, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, khiến cho nước biển bắt đầu chấn động lên, trực tiếp phản ứng theo là boong tàu dưới chân rung động kịch liệt.

"Chuyện gì xảy ra!" Thiên La Quốc tất cả Đại chưởng môn hai mặt nhìn nhau.

Cổ Quản gia và Trương Hiểu Vũ đều vô cùng linh mẫn, hầu như đồng thời nói: "Dưới đáy biển có cái gì đó muốn lên đây, hình dạng của nó. . ."

Kế tiếp thì hai người đều ngưng lại, bởi vì bọn họ phát hiện, vật thể sắp sửa đi lên cực lớn không cách nào tưởng tượng được, gần như bao quát phương viên hơn mười dặm, trong lòng lập tức nhịn không được bay lên mồ hôi lạnh.

Ầm ầm, địa chấn mãnh liệt bắt đầu làm cho đội thuyền đung đưa, thậm chí vài chiến thuyền nhỏ bé bị đánh chìm, người bên trong hoảng sợ rơi xuống nước biển.

Vân Linh Nhi kinh hãi nói: "Vật gì mà lại có động tĩnh lớn như vậy, không phải là hải thú chứ." Ở trên biển rộng chuyện thứ nhất, mọi người nghĩ đến chính là được hải thú, cũng chỉ có hình thể hải thú mới có thể to lớn vô cùng.

Trương Hiểu Vũ nói: "Hẳn là không phải, ta không có cảm thụ được sinh mệnh khí tức." Nếu như là hải thú, thì yêu khí mãnh liệt nhất định có thể khiến cho rất nhiều người chú ý.

Thiết Chiến ra lệnh: "Tiểu kiếm, ngươi đi xuống xem một chút." Người cá kiếm tốc độ ở trong Ngư Nhân Tộc tuyệt đối là bài danh hàng đầu, tốc độ của Tiểu kiếm trong người cá kiếm càng nổi bật, cho dù gặp được nguy hiểm, cũng có thể có thể trốn về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tiểu kiếm gật gật đầu, dưới chân phát lực nhảy ra ngoài, tạo ra một đường vòng cung hoàn mĩ rơi vào trong nước biển, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể chứng kiến tia sáng trắng chợt lóe lên.

Thật lâu, ngay khi Thiết Chiến có chút không kiên nhẫn, Tiểu kiếm chui ra khỏi mặt biển, cả kinh nói: "Lão đại, phía dưới có một khối lục địa đang nổi lên, đã cách mặt biển không tới ba nghìn mét.

Bọn người Trương Hiểu Vũ cũng nghe được thanh âm của tiểu kiếm, nhìn nhau nói: "Phía dưới này có lục địa."

"Chẳng lẽ là Hoàng Kim Đảo trong truyền thuyết." Không chỉ có mấy người Trương Hiểu Vũ, Thiết Chiến cùng với người Thiên La Quốc bên kia cũng bắt đầu nghĩ như vậy.

Vân Linh Nhi nói: "Chúng ta căn bản là không có muốn đi tranh đoạt bảo khố, đáng tiếc tựa như ông trời muốn đưa nó đến trước mặt, thế sự khó có thể đoán trước."

Trương Hiểu Vũ đột nhiên cười khổ nói: "Chỉ sợ có một việc sẽ không quá tốt."

"Chuyện gì!" Mọi người kỳ quái nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Nếu lục địa trồi lên trên mặt biển, thuyền của chúng ta không phải sẽ nằm trên đất sao, đến lúc đó rời đi như thế nào." Thuyền rời nước vô cùng vướng víu, mà thuyến càng lớn thì phiền toái càng lớn.

Cổ Quản gia cũng cười khổ: "Hiểu Vũ nói đúng, điểm này chỉ sợ tất cả mọi người không có suy nghĩ qua, hy vọng toà đảo phía dưới này không quá lớn, nếu không chỉ có thể buông tha Dực Hổ Hào." Lấy sức lực của Võ Tông, dời Dực Hổ Hào đi mấy dặm đường chỉ cần vài ngày hản là có thể, nhưng qua mười dặm cũng là một khiêu chiến rất lớn.

"Càng ngày càng gần." Vũ Nhị hai chân lảo đảo, cuống quít nói.

Bình luận





Chi tiết truyện