chương 22/ 542

Ở trong trướng bồng ở một đêm, sáng sớm hôm sau ba người hướng Thợ Săn Trấn tiến đến.

Thợ săn trấn là thôn trấn lớn nhất trong phạm vi vài trăm dặm, đại bộ phận cư dân trong trấn đều là thợ săn, ở đây có hai đại thợ săn đoàn, theo thứ tự là Hắc Sa thợ săn đoàn và Độc Nha thợ săn đoàn. Có câu một núi khó chứa hai hổ, hai thợ săn đoàn này thường xuyên chém giết lẫn nhau vì đủ các loại nguyên nhân, phân biệt chiếm lĩnh Nam trấn và Bắc của của Thợ Săn Trấn.

Tiến vào khu vực phía Nam của thợ săn Trấn, Lôi Khắc lập tức mời Trương Hiểu Vũ tới tổng bộ Hắc Sa thợ săn đoàn.

Trến yến tiệc, trung niên hán tử diện mạo có vài phần tương tự Lôi Khắc bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, cảm kích nói: "Đa tạ vị tiểu huynh đệ này đã cứu Lôi Khắc và Á Cầm, chén rượu này mời ngươi."

Trương Hiểu Vũ mỉm cười, cũng bưng chén rượu lên uống một ngụm, nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."

Trung niên hán tử là đoàn trưởng Hắc Sa thợ săn đoàn Lôi Phách tán thán nói:" Trương tiểu huynh đệ tuổi còn nhỏ đã có thực lực như thế, sau này trong sa mạc Đôn Hoàng khẳng định có vị trí của ngươi, thật là làm cho người ta hâm mộ!"

"Đại thúc có thể làm đoàn trưởng một thợ săn đoàn danh tiếng mới làm cho người ta hâm mộ!"

Trương Hiểu Vũ có chút không thích ứng sự nhiệt tình của Lôi Phách, hai người khen tới khen lui, một chút ý tứ cũng không có.

Lôi Phách đột nhiên nói: "Trương tiểu huynh đệ không biết có nguyện ý gia nhập Hắc Sa thợ săn đoàn hay không, Hắc Sa thợ săn đoàn chúng ta nói chuyện bằng thực lực, Trương tiểu huynh đệ gia nhập nhất định có vị trí tam đoàn trưởng, mỗi tháng có thể lĩnh trăm lượng bạc, chỉ cần lúc chúng ta chiến đấu ngươi giúp một tay là được." Cao tầng Thợ săn đoàn thông thường đều ở trong trấn, ăn ngon mặc ấm, không biết có bao nhiêu người muốn tranh giành lấy.

Trương Hiểu Vũ lắc đầu, hắn còn muốn đi khắp Đại Lục, làm sao có thể lưu lại trong sa mạc, dù sao cơ hội được xuyên việt này cũng có một không hai, phải nắm lấy thật chặt.

Trong mắt Lôi Phách hơi có vẻ thất vọng, vẫn không cam lòng khuyên: "Chỉ cần ngươi gia nhập Hắc Sa thợ săn đoàn, có cái yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần không nằm ngoài phạm vi năng lực của ta, ta nhất định thỏa mãn ngươi." Một thiếu niên cường giả có thể đánh bại Mục Nha và hơn mười thợ săn nếu buông tha thì thật sự rất đáng tiếc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì, thiếu niên trước mắt này sau này nhất định là Võ Vương cao thủ uy danh hiển hách.

"Thật có lỗi, sa mạc chỉ là trạm lữ hành thứ nhất của ta, cho nên không có khả năng lưu lại." Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói.

"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Lôi Phách lắc đầu.

Yến hội qua đi, Trương Hiểu Vũ một mình một người đi mua sắm một số vật dụng sinh tồn trên sa mạc, qua Thợ Săn Trấn, còn phải đi hơn hai trăm dặm mới đến một nơi khác có người sinh sống: Hoàng Sa Thành.

Đã đến cảnh giới Võ Sư, mua dược phẩm cấp một rõ ràng đã không còn bao nhiêu hiệu quả, nhìn bộ dáng vui sướng hài lòng của lão bản dược điếm, Trương Hiểu Vũ cảm khái một tiếng, có tiền nhất vẫn là những lão bản mở điếm này, chỉ cần bán một khỏa Tinh Nguyên Đan trị liệu nội thương đã thu được một lượng bạc. Sau khi có nguyên giới, nhiều dược phẩm hơn nữa cũng không ngại phiền toái, Trương Hiểu Vũ một hơi tiêu xài hết trên trăm lượng bạc, lúc trước có hơn trăm lượng bạc mà muốn đi ngang qua sa mạc cũng có chút buồn cười. May mắn là Lôi Khắc không có nuốt lời, lấy năm trăm lượng bạc từ Hắc Sa thợ săn đoàn giao cho hắn, nếu không từ nay về sau vẫn cần phải đi săn để kiếm tiền.

Ở thợ săn trấn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Trương Hiểu Vũ cũng cáo từ Lôi Phách và Lôi Khắc.

Hắc Sa thợ săn đoàn tổng bộ đại sảnh.

Lôi Khắc oán hận nói: "Phụ thân, người của Độc Nha thợ săn đoàn quá kiêu ngạo, nếu như không phải ta vận khí tốt, đã sớm chết trên tay bọn họ, Á Cầm cũng bị vũ nhục, chúng ta không thể. . ."

"Không được, hiện tại Mục Nha đã chết, Độc Nha thợ săn đoàn tổn thất thực lực nhất định, chúng ta chỉ cần dần dần phát triển lớn mạnh, vài năm sau nhất định có thể đem bọn họ đánh bại, tuyệt đối không thể xúc động nhất thời." Lôi Phách cắt đứt lời Lôi Khắc, ổn trọng nói.

"Cơn tức này ta nuốt không trôi."

Lôi Phách nhìn Lôi Khắc, âm thanh nghiêm túc nói: "Độc Nha thợ săn đoàn mặc dù tổn thất một vị tam đoàn trưởng, nhưng căn cơ không mất, hiện tại khai chiến sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương, Hắc Sa thợ săn đoàn chúng ta không chịu nổi đả kích này." Nguồn truyện: Truyện FULL

Lôi Khắc lúc này nghĩ tới Trương Hiểu Vũ, nếu như hắn cũng có thực lực như vậy thì tốt rồi, đến lúc đó cao thủ của Độc Nha thợ săn đoàn cũng kém hơn Hắc Sa, đáng tiếc cái này là không thể nào.

Bỗng nhiên, hai mắt Lôi Khắc tỏa sáng, nói: "Phụ thân, ta có một kế có thể diệt trừ Độc Nha thợ săn đoàn."

"Nói đi!"

"Nếu không, chúng ta đem tin tức Trương Hiểu Vũ giết chết Mục Nha nói cho đoàn trưởng Độc Nha thợ săn đoàn Thương Liệt, chắc chắn sau khi hắn biết sẽ báo thù cho Mục Nha, Trương Hiểu Vũ kia thực lực mạnh như vậy, Độc Nha thợ săn đoàn nhất định tổn binh hao tướng, đến lúc đó chúng ta nhất cử đánh tan bọn họ." Lôi Khắc đem kế sách trong lòng nói ra.

Lôi Phách trong nội tâm cả kinh, nói: "Người ta vừa cứu ngươi, ngươi lại bán đứng người ta, có phải là có chút lấy oán trả ơn không?"

"Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi bằng thực lực của hắn, chưa chắc đã chết ở trên tay Độc Nha thợ săn đoàn."

Nghe vậy, Lôi Phách có chút chần chờ, nói: "Thương liệt sẽ không hoài nghi là chúng ta hợp mưu giết Mục Nha, đừng để kế sách không thành, khiến hắn điên khùng quay ngược lại liều mạng với chúng ta."

"Yên tâm, chúng ta sẽ nói cho một ít thợ săn bình thường trong trấn, để cho bọn họ nói trùng hợp chứng kiến Trương Hiểu Vũ giết Mục Nha." Lôi Khắc đối với kế hoạch của mình tin tưởng mười phần.

"Như vậy Trương Hiểu Vũ sẽ không hoài nghi đến chúng ta."

Lôi Khắc thần bí nói: "Kế này rất hay, chúng ta có thể tiêu hao lực lượng của Độc Nha thợ săn đoàn, lại có thể mượn thực lực bọn họ làm cho Trương Hiểu Vũ trọng thương, đến lúc đó chúng ta thu thập tàn cuộc là tốt rồi."

"Vậy theo như kế hoạch của ngươi, tuyệt đối không được để lộ sơ hở." Trên mặt Lôi Phách hiện lên vẻ kiên quyết, nếu kế hoạch lần này thành công, có thể rút ngắn mấy năm phấn đấu, từ nay về sau Thợ Săn Trấn sẽ là thiên hạ của Hắc Sa thợ săn đoàn.

Hôm nay, cả thợ săn trấn đều nghị luận một việc, tam đoàn trưởng mất tích và người dưới tay hắn bị giết, hơn nữa lại chết trong sa mạc cách Thợ Săn Trấn ba mươi mấy dặm, mấy người kia cũng thật thảm, tất cả mọi người đều bị phanh thây, cũng không biết Mục Nha hoặc là Độc Nha thợ săn đoàn đã chọc phải người thế nào.

Chuyện này rất nhanh truyền tới tổng bộ Độc Nha thợ săn đoàn, giờ phút này đoàn trưởng Thương Liệt ngồi ở trên đại sảnh, phẫn nộ nói: "Điều tra ra là người nào chưa, có phải là người Hắc Sa không?" .

Một tên thợ săn chần chờ phía dưới nói: "Hình như là một vị thiếu niên đi ngang qua Thợ Săn Trấn làm."

Thương liệt âm thanh lạnh lùng nói: "Tên gọi là gì, bây giờ đã ra khỏi Thợ Săn Trấn chưa?"

"Hình như là Trương Hiểu Vũ, ngày hôm qua hắn còn mua rất nhiều dược phẩm ở thợ săn trấn, hiện giờ đang đi về hướng Bắc."

Thương Liệt một chưởng đánh nát trên tay vịn, rít gào nói: "Cho tới bây giờ Độc Nha thợ săn đoàn chúng ta chỉ giết người khác, hôm nay lại bị người ta giết một nhân vật quan trọng, lập tức điều động tất cả nhân mã cho ta, ta tự mình dẫn người đuổi theo giết hắn."

Nhị đoàn trường Thương Mạc ngồi ở dưới, hắn là thúc thúc của Thương Liệt, giật mình nói: "Thương liệt, tất cả mọi người đuổi theo giết hắn, có thể bị Hắc Sa thợ săn đoàn nhân cơ hội tập kích hay không."

Khóe miệng Thương Liệt nhấc lên một tia đắc ý: "Từ hai ngày trước ta đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư cấp năm, cả Thợ Săn Trấn không có một người nào là đối thủ của ta, người của Hắc Sa nếu dám đặt chân lên khu Bắc một bước, khi trở về ta sẽ hảo hảo thu thập bọn chúng."

Thương Mạc tán thán nói: "Không hổ là thiên tài tu luyện của Thương gia chúng ta, 30 tuổi đã đột phá đến cấp năm Võ Sư, qua tiếp vài năm nữa, chờ ngươi tiến giai cảnh giới Đại Võ Sư, đừng nói Thợ Săn Trấn, coi như là Lâu Lan Trấn mập chảy mỡ cũng sẽ bị chúng ta khống chế."

Bình luận





Chi tiết truyện