chương 166/ 542

Nước biển như là sôi trào, toàn bộ thuyền lớn đều bị tung lên, phảng phất giờ phút này mọi người không phải ở trên biển rộng, mà là ở trong một cái nồi rất lớn, trong nồi là nước sôi sùng sục.

Dực Hổ Hào mọi nơi phiêu đãng, lay động lợi hại, Vân gia đệ tử cố gắng vịn thứ gì đó để ổn định thân thể, nguyên một đám có chút kinh hoảng, dù sao loại chuyện này cho tới bây giờ còn chưa gặp qua, thứ không biết đều có thể làm cho người khủng hoảng.

Theo một con thuyền to lớn thuyền bị tung lên, mọi người rõ ràng nghe được tiếng đương đương.

Lúc này, một tòa lục địa to lớn bắt đầu biểu hiển hiện ở trước mắt mọi người, đầu tiên là ngọn núi, sau đó đến sườn núi, chân núi, cuối cùng đến đất bằng, đất lõm, tất cả cứ hiện ra một cách bất khả tư nghị như vậy.

Dực Hổ Hào vận khí coi như khá tốt, rơi vào một phần lõm, nước biển trong đó đủ để làm Dực Hổ Hào nổi lên, những người khác sẽ không có vận khí tốt như vậy, có bị đọng ở trên ngọn núi, có nghiêng dựa vào sườn núi, còn có trực tiếp lật nghiêng trên mặt đất. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Đây chính là Hoàng Kim Đảo." Trương Hiểu Vũ bốn phía nhìn quanh, chỗ cách mặt biển gần nhất cũng có khoảng cách hơn mười dặm, khu vực chính giữa bằng phẳng, sườn núi nhỏ còn có cây gỗ hoá thạch.

Vân Linh Nhi buồn rầu nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta bị vây ở chỗ này đã trở thành sự thật." .

Vũ Đại nói: "Dù sao đã bị vây rồi, chúng ta cũng gia nhập vào trong đội ngũ tầm bảo đi." .

"Ta đồng ý, trong này cũng nhàn rỗi, mười triệu lượng hoàng kim ai nhìn không đỏ mắt." Vũ Nhị cũng nói.

Vân Linh Nhi nói: "Cứ như vậy đi! Toà đảo này cũng không phải rất lớn, hẳn là rất nhanh sẽ phát hiện bảo tàng, bằng thực lực chúng ta giành một chén canh không có vấn đề." .

Trên bình địa, bốn vị chưởng môn Thiên La Quốc mừng rỡ nhìn bốn phía: "Thật sự là Hoàng Kim Đảo, như vậy bảo tàng cũng là thật, có khoản bạc này, cơ hội làm môn phái cường đại lên sẽ lớn hơn rất nhiều." .

"Mười triệu lượng hoàng kim chỉ là ước tính lúc ban đầu, tài bảo không chỉ dừng lại ở hoàng kim, còn có vô số cổ vật, mỗi một thứ đều có giá trị tương đương với vài mươi vạn lượng hoàng kim." .

"Tốt rồi, hiện tại mọi người toàn bộ phân bố tán ra, tranh thủ tìm bảo tàng trước bọn hắn, có thể lấy thêm một chút chính là được một chút, sau khi tìm được đừng báo hiệu, tránh người khác hoài nghi."

Ngư Nhân Tộc bên kia, Thiết Chiến cao giọng nói: "Ngư nhân nghe lệnh, tất cả mọi người phân tán ra tìm kiếm bảo tàng, gặp được nhân loại đánh thắng thì giết hết toàn bộ, đánh không lại thì tiếp tục tầm bảo, có nghe hay không?" .

"Vâng, lão đại." Ba nghìn ngư nhân chiến sĩ cùng kêu lên quát.

"Lão đại, những người kia làm sao bây giờ, có bọn họ, chúng ta muốn lấy đi toàn bộ tài bảo có chút phiền phức." Chương Bát chỉ vào bọn người Trương Hiểu Vũ nói.

Thiết Chiến nói: "Hiện tại tìm được bảo khố trước đã, đợi khi sau khi tìm được tài bảo, bọn hắn dám ngấp nghé, mới bắt đầu tính sổ." .

"Lão đại anh minh." Chương Bát híp mắt cười nói.

Tiểu kiếm nắm thật chặt mảnh kiếm treo ở bên hông, nói: "Không cần phải vuốt mông ngựa, còn không đi tìm bảo khố đi." .

Từ trên Dực Hổ Hào nhảy xuống, Vân Linh Nhi nói: "Chúng ta ít người, không nên tách ra, tốt nhất mọi người nên cách nhau trong vài dặm." Vài dặm đối với người thường mà nói rất xa, nhưng đối với những cao thủ như bọn họ, chi là một lát nữa công phu mà thôi.

Hoàng Kim Đảo mặc dù không lớn như Liên Hoa Đảo, nhưng cũng có được phương viên hơn mười dặm, muốn tìm được bảo tàng nhất định phải tìm kiếm cẩn thận, nếu phi hành ở trên bầu trời là tuyệt đối vô ích.

Cho nên tất cả mọi người đều tìm kiếm ở dưới mặt, ngẫu nhiên mới bay lên trên không trung nhìn tình huống chung quanh một chút.

"Đây là hài cốt nhân loại, xem ra đã từng có người lên trên toà đảo này, về sau bởi vì nguyên nhân gì đó chết đi." Cổ Quản gia xuất chưởng thổi bay đá vụn, trên mặt đất lộ ra một bộ hài cốt nhân loại, màu sắc ngả vàng, hẳn là bị nước biển ăn mòn nhiều năm.

Vũ Đại chỉ vào phía trước nói: "Nơi này có rất nhiều, trên người bị cắm binh khí." .

"Nhất định là tầm bảo thì phát sinh tranh chấp, hai bên đại chiến." Vân Linh Nhi nhìn qua hơn mười bộ hài cốt nhân loại phía trước, nói.

Vũ Nhị nói: "Ta xem những Ngư Nhân Tộc kia sẽ không tốt lành gì, chú ý bọn họ tập kích." .

Trương Hiểu Vũ nói: "Đừng lo, đến lúc đó ta mau chóng giết Chương Bát kia." Lúc trước Trương Hiểu Vũ chiến đấu chẳng qua là làm nóng người, căn bản cũng không có sử dụng cái chiến lược gì, đợi lát nữa chiến đấu cũng không đơn giản như vậy.

Vũ Đại cười hắc hắc nói: "Lần này Ngư Nhân Tộc sẽ tổn thất một viên đại tướng." .

Vân Linh Nhi nói: "Thật ra Đông Lợi Thất Vũ Hải bất quá là một cái chi nhánh của Ngư Nhân Tộc, là chiến sĩ cường đại nhất của Ngư Nhân Tộc, bởi vì bất mãn Ngư Nhân Tộc hoàng đế, cũng chính là Bảo Tây Tạp một trong Thất Vũ Hải, chẳng những rời khỏi Ngư Nhân Đế Quốc, mà còn mang đi một đám ngư nhân chiến sĩ tinh nhuệ và thủ hạ trung tâm." .

"Không nghĩ tới Ngư Nhân Tộc cũng không phải bền chắc như thép, không biết chúng ta muốn diệt Đông Lợi thì Ngư Nhân Đế Quốc có thể tới hỗ trợ hay không." Trương Hiểu Vũ nói.

Vân Linh Nhi nói: "Ta nghĩ hẳn là sẽ hỗ trợ, dù sao chuyện phản loạn của ngư nhân cũng là chuyện nội bộ, nếu như đối mặt nhân loại thì, bọn họ sẽ tạm thời liên hợp một lòng chiến đấu.

"Đại Đầu, chúng ta qua bắt lấy bọn họ." Ba nghìn Ngư Nhân Tộc tổng cộng chia làm ba mươi cái đại đội, trong đó một đội phát hiện ra đệ tử môn phái Thiên La Quốc, một người cá tuyết thấp giọng nói.

Đại Đầu là tên một thiết đầu ngư nhân, có cái đầu khá lớn, nói: "Ngươi dẫn năm mươi người từ bên trái bọc lai, ta ở phía trước hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, phải giết chết toàn bộ." .

Người cá tuyết cười nói: "Đầu lớn chính là thông minh, tốt, nghe theo ngươi." .

"Các huynh đệ, đi theo ta." .

Trung niên nhân cẩn thận nói với mấy người bên cạnh: "Các ngươi có cảm giác cái gì không đúng không, giống như có thứ gì đó theo dõi chúng ta." .

"Không có! Lão Từ ngươi quá cẩn thận, làm chuyện gì cũng đều lo lắng cái này lo lắng cái nọ." Bốn môn phái gần biển của Thiên La Quốc tổng cộng mang đến gần năm nghìn đệ tử tinh nhuệ, vì có thể nhanh chóng tìm kiếm được bảo tàng, năm ngàn người bị phân làm tám mươi đại đội, mỗi đại đội sáu mươi người, phân biệt để những người có kinh nghiệm phong phú và thực lực cao cường lĩnh đội.

"Không đúng, phía trước có ngư nhân, mùi hôi trên người bọn họ rất dễ nhận ra được." Người đi ở phía trước báo cáo.

Đại Đầu mang theo năm mươi ngư nhân chiến sĩ chặn lại ở phía trước, điềm nhiên nói: "Lại đem mùi thơm trời sinh của ngư nhân chúng ta gọi là mùi hôi, thật đáng chết." .

"Mẹ, đúng là bọn chúng." Mấy người vốn không tin sắc mặt có chút khó coi, khí lực của ngư nhân chiến sĩ trời sinh mạnh nhân loại không ít, hơn nữa thực tế am hiểu liên hợp tác chiến.

"Cung tiến thủ chuẩn bị bắn." Trung niên nhân quyết định thật nhanh, quát lạnh nói.

Sưu sưu sưu!

Hơn mười mũi tên nhọn ẩn chứa nguyên lực nhàn nhạt phá không bắn ra, đánh úp về phía ngư nhân chiến sĩ.

"Thủy Trận Bích." Đại Đầu vung tay lên, trên tay năm mươi cái ngư nhân xuất hiện một cỗ nước chảy, ở phía trước hội tụ thành tường nước cao lớn, ngăn cản được mũi tên nhọn tập kích.

"Giết!" Lúc này, từ bên trái đội ngũ Thiên La Quốc xông tới một đội ngư người chiến sĩ năm mươi người, xông vào trong trận hình.

Bình luận





Chi tiết truyện