chương 287/ 542

Rất nhanh Trương Hiểu Vũ tìm được một tin tức về Ngũ Lôi Tôn Giả thật, chỉ là một cái hình ảnh đơn giản, đó là cảnh tượng khi năm người tách nhau ra ở tửu lâu.

Xem lại thật kĩ, Trương Hiểu Vũ hiện, trong năm người có bốn người thần sắc cơ hồ hoàn toàn giống nhau, mà một người còn lại thì thoáng có chỗ khác nhau, nhìn qua càng thêm cơ trí xảo trá.

Người này hẳn là Ngũ Lôi Tôn Giả thật, Trương Hiểu Vũ nhổ ra một ngụm trọc khí, buông ra Ngũ Lôi Tôn Giả giả chết đã lâu.

Hắc Nguyệt Tôn Giả sợ hãi than nói: "Người này chẳng lẽ là Nhiếp Hồn lừng lẫy Sát Thủ Giới."

"Bên ngoài cấm chế cũng có Sát Thủ Giới." Trương Hiểu Vũ gật đầu thừa nhận nói.

Hắc Nguyệt Tôn Giả nói: "Tại sao không có, sát thủ Võ Tôn càng thêm khủng bố, cho dù là cao thủ cổ môn phái cũng hết sức kiêng kỵ."

Không rảnh nghiên cứu chuyện sát thủ, Trương Hiểu Vũ nói: "Ta biết phương hướng của Ngũ Lôi Tôn Giả thật, bây giờ chúng ta nhanh chóng đuổi theo." Nói xong ngoài thân thể xuất hiện một cái chụp bằng lôi điện, phóng đi với tốc độ gấp ba lần âm thanh về phía Nam.

Bên ngoài thân thể Hắc Nguyệt Tôn Giả cũng xuất hiện một cái chụp Hắc Ám, mặc dù chậm hơn Trương Hiểu Vũ một bước, nhưng trong mấy lần hô hấp đã ngang bằng với Trương Hiểu Vũ, tốc độ tuyệt luân.

Trương Hiểu Vũ âm thầm kinh ngạc, tốc độ thật nhanh, khó trách nói độn pháp của ám thuộc tính còn muốn trên cả lôi độn, không biết quang thuộc tính trong truyền thuyết sẽ nhanh tới mức nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hơn năm canh giờ đi qua, hai người đuổi theo hơn bốn ngàn dậặm, từ bên trong Nam Vực đi tới phía trên sa mạc Đôn Hoàng.

Ném năm khỏa Hồi Nguyên Đan cấp năm vào miệng, Trương Hiểu Vũ có chút thở ra nói: "Mặc Tôn Giả, chỉ sợ trong thời gian ngắn không cách nào đuổi theo được." Tất nhiên đối phương cũng biết lôi độn trên cơ bản, tốc độ bảo trì ở tốc độ gấp ba lần âm thanh, muốn thoáng cái đuổi theo là không thể nào, ưu thế duy nhất là có thể đối phương dừng lại khi cho rằng mình đã an toàn.

Thời gian dài dùng độn pháp chạy đi, Hắc Nguyệt Tôn Giả cũng có chút ăn không tiêu, từ trong nguyên giới dặm lấy ra hai khỏa đan dược màu trắng, một quả tự mình nuốt xuống, một khỏa khác đưa cho Trương Hiểu Vũ, nói: "Đây là ta Bách Nguyên Đan do người ở ngoài cấm chế luyện chế, có thể làm tốc độ khôi phục nguyên lực tăng lên gấp đôi trong mười canh giờ."

Tiếp nhận Bách Nguyên Đan, Trương Hiểu Vũ khen: "Thứ tốt!" Nói xong không chút do dự ném vào trong miệng.

Nghỉ ngơi một chút, hai người phóng lên trời lần nữa, biến mất ở trên không trung phía Nam.

Đại Thân Quốc Hoàng Thành, trên một mảnh đất hoang dã phía Đông mấy trăm dặm, một hồi chiến đấu không quá kinh tâm động phách diễn ra, chỉ trong mấy hơi thở đã kết thúc.

Tay trái vặn gảy cổ Ngũ Lôi Tôn Giả, Ngưu Tôn Giả âm trầm nói: "Là giả." Ngũ Lôi Tôn Giả thật sẽ không dễ đối phó như thế, Ngưu Tôn Giả không cho rằng một chọi một mình có thể thắng hắn.

Sắc mặt Từ trưởng lão và Cung trưởng lão bên cạnh cũng không tốt, chửi bới nói: "Tên Ngũ Lôi Tôn Giả này thật sự quá giảo hoạt, lại làm ra bốn cái phân thân."

"Hồng Giao tinh huyết đã đoạt không được, nhưng cũng không thể cứ đi như vậy." Ngưu Tôn Giả sắc mặt dữ tợn nhìn về phía Bắc, lúc ở Hoàng thành, hắn rõ ràng nhìn thấy Hôi Ưng Tôn Giả cũng là thừa dịp cục diện hỗn loạn, lặng lẽ đuổi theo Ngũ Lôi Tôn Giả đào tẩu về phía Bắc.

Năm Ngũ Lôi Tôn Giả phân biệt hướng về Tây Bắc, Bắc, Đông, Đông Nam, Nam, năm người năm phương hướng đào tẩu, phía Tây Bắc đã bị Trương Hiểu Vũ giải quyết, phía Bắc là Hôi Ưng Tôn Giả đuổi theo, phía Đông là ba người Ngưu Tôn Giả, còn lại hai hướng là Tán Tôn Liên Minh và Hồng Bạch Nhị Ma.

Trong sa mạc nóng bức, mặt sau một gò núi rất lớn.

Ngũ Lôi Tôn Giả ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, lôi nguyên khí tinh thuần nồng đậm từ bốn phương tám hướng bị hút tới, bổ sung nguyên lực tiêu hao trước đó.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, Ngũ Lôi Tôn Giả mới chậm rãi mở mắt ra, trên mặt hiện lên một vòng giễu cợt, nhưng mà hắn vừa muốn đứng lên, sắc mặt lại đại biến, hai mắt như điện, quát về phía gò núi: "Là ai?" Vừa nói, vừa đánh ra một chưởng hư lên trên gò núi.

Oanh!

Cả tòa núi tan nát dưới lôi quang, , hồ quang điện ngưng tụ bay múa thành Điện Long màu xanh da trời, cuồng loạn nhảy múa trong hư không, chợt điên cuồng đánh tới một vị trí.

"Khặc khặc, xem ra chúng ta đều đã xem nhẹ Ngũ Lôi Tôn Giả ngươi, không thể tưởng được ngay cả bí pháp âm tà như Tứ Cực Tà Đồng cũng tu luyện." Trong hư không chậm rãi hiện ra hai đạo thân ảnh, một đỏ một trắng, thân ảnh màu đỏ vung tay lên, huyết quang bắn ra làm Điện Long tan thành mây khói.

"Hồng Bạch Nhị Ma!"

Nhìn qua hai người vừa hiện thân, đồng tử Ngũ Lôi Tôn Giả co lại một chút, thanh âm âm lãnh nói: "Các ngươi theo đuôi ta là vì Hồng Giao máu huyết a! Ta xem như được kiến thức sự tham lam của Hồng Bạch Nhị Ma."

"Ngươi biết là tốt rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra Hồng Giao máu huyết, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, thả cho ngươi một con đường sống, như thế nào?" Hồng Ma mỉm cười nói.

Ngũ Lôi Tôn Giả sắc mặt âm hàn, cười nhạo nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng các ngươi sao, chỉ sợ giao ra Hồng Giao máu huyết sẽ làm cho ta chết nhanh hơn!"

Bạch Ma bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Hồng Ma: " Thanh danh chúng ta đã thối khắp thiên hạ, xem ra vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không tin tưởng chúng ta."

"Vậy ngươi đi chết ngay bây giờ đi!" Hồng Ma vừa dứt lời, một cỗ tà ác khí thế bàng bạc dâng lên, mà dưới uy áp của cỗ khí thế này, hoang thú trong phạm vi mấy ngàn thước đều nằm sấp xuống mặt đất run rẩy.

Ngũ Lôi Tôn Giả cả người lơ lửng đến giữa không trung, cười lạnh một tiếng: "Hồng Bạch Nhị Ma mặc dù hung tàn vô cùng, nhưng không phải ai cũng sợ các ngươi, hôm nay ta cũng muốn diệt đi uy phong của Hồng Bạch Nhị Ma." Bỗng nhiên bầu trời có chút âm u tối xuống, một cỗ khí thế lôi đình hủy diệt bắn ra từ trên người Ngũ Lôi Tôn Giả, xông tới đối địch với tà ác khí thế.

Hai cỗ khí thế ngập trời tranh phong ở trên sa mạc, tạo thành không gian chấn động khiến cho cát trong khu vực này bị cuốn đi tán loạn, tạo thành thành từng đợt bão cát sa mạc bão dữ dội, cảnh tượng khủng bố làm cho dân cư trong một trấn nhỏ ngoài trăm dặm vô cùng hoảng sợ.

Chưa biết khi chiến đấu thực lực như thế nào, nhưng lúc này khí thế của hai bên lại khó phân trên dưới, mà sắc mặt Hồng Ma cũng dần dần ngưng trọng lên, đối phương cũng không đơn giản như khi mới thoạt nhìn, nhất là bí pháp Tứ Cực Tà Đồng tà ác lại càng không dành cho người trong chính đạo. Phải biết rằng Tứ Cực Tà Đồng muốn luyện thành phải xóa đi hồn lực của bốn vị cao thủ hồn lực, sau đó dùng bí pháp rèn luyện thân thể bọn họ, khiến cho thân thể đã tử vong cũng sẽ không mục nát, khi cần dùng đến hắn, chỉ cần rót hồn lực vào bên trong, liền có thể có một phân thân y hệt mình.

Cả bí pháp như Tứ Cực Tà Đồng cũng có, không thể bảo đảm Ngũ Lôi Tôn Giả này sẽ không có tuyệt chiêu khác, vào thời khắc mấu chốt sẽ đột nhiên tuôn ra. Đương nhiên, dù cho đối phương có rất nhiều bí pháp, nhưng Hồng Ma vẫn vô cùng tự tin, dù sao một chọi một không cách nào đơn giản thắng hắn, hai người đối phó một người tuyệt đối là không có vấn đề, chỉ cần đề phòng đại chiêu của đối phương, kế tiếp trực tiếp hao tổn chết hắn.

"Được! Ta đây nhìn xem ngươi diệt uy phong của chúng ta như thế nào." Hồng Ma dẫn đầu động thủ trước, tay phải nắm chặt hư không, huyết quang màu đỏ sậm dâng lên như thủy triều cô đọng áp súc thành một cái huyết khô lâu, mở ra miệng rộng vọt về phía Ngũ Lôi Tôn Giả, dáng vẻ bệ vệ ngập trời.

Sắc mặt Ngũ Lôi Tôn Giả lạnh lẽo, lôi quang trước người tăng vọt, từng đạo lôi điện chùy đã được áp súc phá không bắn ra, đùng đùng nện ở trên huyết khô lâu, lập tức đánh nó vỡ nát.

Ồ! Huyết khô lâu cũng không có trực tiếp tan rã như trong tưởng tượng của Ngũ Lôi Tôn Giả, mà lại chỉnh hợp với nhau một lần nữa, rút nhỏ một vòng tiếp tục hướng hắn trùng kích đến, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn, loáng thoáng có thể nghe được tiếng âm phong quỷ khóc thê thảm, vô cùng khủng bố.

"Phá Diệt Lôi Đạn!" Tay phải Ngũ Lôi Tôn Giả mạnh mẽ đẩy về phía trước, một cỗ lôi nguyên lực cực kỳ tinh thuần dữ dội tuôn ra, dưới sự áp súc của hồn lực hình thành một quả lôi cầu hình tròn, vèo một tiếng bắn đi ra ngoài, bởi vì tốc độ của nó rất nhanh, lấy mắt thường nhìn vào phảng phất như nó bị dẹp lại, càng có vẻ bạo lực kinh khủng hơn.

Ngoài miệng Ngũ Lôi Tôn Giả mặc dù không đem Hồng Bạch Nhị Ma để vào mắt, nhưng trong nội tâm thật ra là kiêng kị vạn phần, bởi vì đối phương và hắn là cùng một loại người, làm việc không từ thủ đoạn, tùy tâm sở dục, khi chiến đấu tự nhiên cũng nhiều hơn một yếu tố không thể dự đoán được.

Ầm ầm, lôi cầu cơ hồ là lăng không xuyên thấu qua miệng huyết khô lâu, sau đó hung mãnh nổ tung, hồ quang điện dày đặc và huyết quang quỷ dị kéo dài vài dặm, giống như một mảnh mây máu khủng bố nhô lên cao bị áp chế xuống, tuôn ra huyết sắc bão táp trước đó chưa từng có.

Thừa dịp hồ quang điện mây máu ngăn cản ánh mắt đối phương, Ngũ Lôi Tôn Giả xoay người định đào tẩu.

"Ha ha, Ngũ Lôi Tôn Giả, lúc này ngươi sẽ không cự tuyệt ta giúp đỡ chứ!"

Một hồi tiếng cười xảo trá từ phía trên truyền xuống, truyền vào trong tai Ngũ Lôi Tôn Giả, sắc mặt hắn lập tức âm trầm tựa như muốn nhỏ nước, trong ánh mắt tuôn ra sát khí sắp không khống chế được.

Bình luận





Chi tiết truyện