chương 117/ 542

"Nơi này là Đấu Chiến Quốc chúng ta phát hiện trước, cảnh cáo các ngươi tốt nhất đừng nên tranh đoạt." Kim Liệt ngang ngược đứng giữa không trung, trên tay cầm theo một cây búa lớn, kim quang trên mặt lập loè, không khó thấy đó nhất định là nguyên khí.

Lý Dục đã sớm nhìn đối phương không vừa mắt, nắm lấy Mạc Tà Nhận đứng đối diện với Kim Liệt, mở miệng nói: "Chuyện cười, vậy cái cổ chiến trường này là ta phát hiện trước, các ngươi không được cầm đi bất cứ thứ gì trong đó."

"Ồ! Ngươi cũng có được nguyên khí sao? Có ý tứ, nhưng mà ngược lại làm ta có hứng thú rất nhiều, hy vọng ngươi chịu được mấy chiêu của ta trước khi chết."

"Ta cũng có ý này, phải xem cái gọi là Kim Cương Bất Phôi Công có phải là hư danh hay không."

Đấu Chiến Quốc chưa chết người nào, Thiên La Quốc bên này có chín người, hai bên tranh phong tương đối, chuẩn bị bắt đầu đại chiến.

Vù, Trương Hiểu Vũ trực tiếp lách lao tới chỗ xa nhất, thật ra so với nguyên khí, nguyên giáp đối với hắn có trợ giúp càng lớn, một khi có đủ phòng ngự, hắn có thể ở thế bất bại.

"Muốn chết." Thấy Trương Hiểu Vũ không đem bọn họ để vào mắt, trong mười người Đấu Chiến Quốc xông tới hai người, truy đuổi ở sau lưng Trương Hiểu Vũ.

"Hai người kia thực lực không cao, chỉ sợ phải ăn thiệt thòi lớn." Tiêu Linh lộ ra biểu lộ ý vị thâm trường.

Tốc độ Trương Hiểu Vũ so với hai người sau lưng nhanh hơn rất nhiều, bay vút ở giữa không trung giống như một tia chớp màu lam, thẳng tắp lướt ngang đi.

"Cửu Liên Xạ! Ở lại cho ta." Một người trong đó trên mặt lộ ra tươi cười dữ tợn âm tàn, tốc độ nhanh thì sao, ở dưới phỏng chế nguyên khí Ngân Vũ cung của ta, chỉ có một con đường chết.

Sưu sưu sưu. . .

Tiếng rít dày đặc giống như hạt mưa từ phía sau truyền đến, Trương Hiểu Vũ cũng không quay đầu lại, trở tay bổ ra một cái Phách Không Quyền, vô thanh vô tức chín mũi tên nhọn chia năm xẻ bảy.

"Lam Cước!" Một người khác thấy Cửu Liên Xạ của đồng bọn bị Trương Hiểu Vũ phá vỡ, thân thể đột nhiên xoay tròn, một cước trảm kích bắn ra màu xanh da trời.

Ân, uy lực không tệ, Trương Hiểu Vũ Hắc Ma Thủ nhẹ nhàng bóp nát sóng trảm kích, người cũng ngừng lại, không đem hai người này đánh ngã, lúc nay khẳng định mang đến phiền toái cho mình.

"Chúng ta không muốn làm khó ngươi, chỉ cần hiện tại ngươi rời khỏi nơi đây là được." Trương Hiểu Vũ thực lực thâm bất khả trắc, hai người ngược lại hơi có nhận thức.

Mỉm cười, bả vai Trương Hiểu Vũ thoáng đè thấp nửa phần: "Các ngươi nói ngược rồi, những lời này hẳn là ta nói mới đúng."

Một người trong đó hừ lạnh nói: "Thiên La Quốc các ngươi là cường đạo sao? Nguyên khí nơi này rõ ràng là chúng ta phát hiện, chẳng lẽ muốn mạnh mẽ chiếm đoạt."

"Huynh đệ, ta hoài nghi ngươi có phải người của Đấu Chiến Quốc hay không, ta nghe nói võ giả Đấu Chiến Quốc rất thích tàn tranh đấu nhẫn, cho tới bây giờ đều dùng võ phục người, như thế nào! Hôm nay định lấy lý phục người sao?" Trương Hiểu Vũ trêu chọc nói.

Người nói chuyện sắc mặt đỏ lên, nếu như Trương Hiểu Vũ thực lực yếu kém, bọn họ đã sớm đi lên động võ, sao có thể còn giảng đạo lý.

"Ít nói lời vô ích, gục xuống cho ta." Nguyên lực hùng hồn từ huyệt đạo phía sau lưng bắn ra ngoài, lực đẩy mãnh liệt làm cho tốc độ Trương Hiểu Vũ tăng lên trong nháy mắt tới trạng thái đỉnh phong, một quyền hướng đánh về phía hai người.

Quyền kình màu đen quay cuồng ngưng tụ thành một đầu ma lang cực lớn, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, vung tứ chi hướng về phía hai người bổ nhào cắn qua.

"Ngân Quang Tiến. "

"Chu Đoạn Lam Cước."

Thân hình ma lang cực lớn thoáng lảo đảo một chút, tiếp tục chạy băng băng.

Oanh, sóng xung kích bàng bạc khiến cho hai người lập tức bay ra ngoài, còn đang ở giữa không trung đã hôn mê bất tỉnh.

Xoay người tiếp tục chạy đi, Trương Hiểu Vũ rất nhanh tiến đến phía trên hồ nước lập loè ánh sáng lam sắc, trong này, Trương Hiểu Vũ có thể cảm thụ được lôi nguyên khí nồng đậm trong không khí.

Xem ra, nguyên giáp hẳn là ở chỗ sâu trong hồ nước, hơn nữa còn là nguyên giáp lôi thuộc tính, Trương Hiểu Vũ từ hồ quang điện nhàn nhạt trên hồ nước và lôi nguyên khí trong không khí liền có thể phát giác.

Đầu dưới chân trên, Trương Hiểu Vũ hóa thành một mũi tên lam sắc bắn vào chỗ sâu trong hồ nước, hướng trung tâm nguyên khí chấn động đi qua.

Đến độ sâu bảy tám chục mét, Trương Hiểu Vũ đã có thể nhìn thấy phía dưới lơ lửng một bộ áo giáp ngọc lưu ly, toàn thân lập lòe quang điện, tựa như quần áo của thần thánh, tán ra uy thế mãnh liệt.

Tốt, cái nguyên giáp này thuộc về ta, Trương Hiểu Vũ tiến đến, tay phải khoát lên trên khải giáp, nguyên lực hùng hồn lập tức quán thâu vào, theo những ống dẫn rất nhỏ bên trong áo giáp lưu chuyển không ngừng, cuối cùng tiếp xúc đến một tinh thể hình thoi màu xanh da trời ở trung tâm nguyên giáp.

Tinh thể hình thoi sau khi tiếp xúc đến nguyên lực Trương Hiểu Vũ hào quang tỏa sáng, lôi nguyên lực vô cùng vô tận từ trong đó dũng mãnh tiến ra, phân tán đến khắp ngõ ngách của nguyên giáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ở dưới ánh mắt giật mình của Trương Hiểu Vũ, nguyên giáp đột nhiên phân giải thành từng điểm sáng màu lam rất nhỏ, tiến vào trong kinh mạch Trương Hiểu Vũ, cuối cùng hội tụ ở đan điền, hình thành một bộ nguyên giáp nhỏ, đem đoàn nguyên lực bao vây ở bên trong.

Đây là có chuyện gì, nguyên giáp sao lại tiến vào trong đan điền, lấy ra như thế nào, đầu Trương Hiểu Vũ to lên, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Đi ra, đi ra." Trên mặt Trương Hiểu Vũ chợt hiện lên vẻ tươi cười, theo tâm thần hắn điều động, nguyên giáp trong đan điền có chút bạo động, tựa như tùy thời muốn đi ra ngoài.

"Đi ra!"

Xôn xao, ánh sáng lam sắc gạt hồ nước ra, ở trên thân thể Trương Hiểu Vũ đột ngột hình thành áo giáp lưu ly trọn vẹn lập lòe lam sắc, trên áo giáp có bốn chữ tô Thiểm Lôi Chiến Giáp lập lòe một chút rồi biến mất, làm cho Trương Hiểu Vũ giống như thần nhân.

Cảm giác thật ổn trọng, đây là nguyên giáp sao? Trương Hiểu Vũ nhìn nguyên giáp hoa lệ mặc trên người, thử chém ra một quyền.

Phanh, hồ nước nổ tung, nguyên giáp hoàn toàn không trói buộc hoạt động của thân thể, hơn nữa bởi vì có nguyên giáp vây quanh, tốc độ nắm tay huy động nhanh hơn, hầu như không cảm giác được lực ma sát với không khí.

"Lôi Thiểm!"

Thân hình hóa thành một đạo lam mang phóng lên trời, tốc độ Trương Hiểu Vũ lúc này so với lúc trước nhanh hơn một nửa, áp lực trong nước căn bản không cách nào sinh ra ngăn cản hữu hiệu đối với hắn.

Bay vút lên giữa không trung, Trương Hiểu Vũ thét dài một tiếng, hướng về chỗ đang tranh đấu bên kia phóng đi.

"Người nào!" Mấy người Đấu Chiến Quốc và Thiên La Quốc nhịn không được nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy một đạo lam sắc lưu quang ở trên bầu trời lập loè vài cái đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm mét.

"Tốc độ thật nhanh! Thân hình chợt lóe đã đi qua khoảng cách gần sáu bảy mươi mét, Tôn đại ca cũng không có nhanh như vậy." Tiêu Linh âm thầm cả kinh nói.

Lưu quang màu xanh da trời dừng lại, xuất hiện ở trước mặt mọi người là một thiếu niên mặc áo giáp màu xanh da trời ngọc, uy phong lẫm lẫm giống như thần nhân, khí thế ngập trời.

"Là Trương Hiểu Vũ! Hắn dĩ nhiên tìm được nguyên giáp." Vài người Thiên La Quốc bên này vừa cao hứng vừa có chút ít ghen ghét, giá trị nguyên giáp so với nguyên khí chính là cao hơn rất nhiều.

Đấu Chiến Quốc bên này, một cái trung niên gầy gò khuôn mặt âm trầm nhìn Trương Hiểu Vũ, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi dám cướp đoạt đồ của chúng ta, hôm nay chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."

Trương Hiểu Vũ hắc hắc nói: "Ta cần ngươi tha mạng sao, buồn cười, có bản lãnh gì thì cứ lấy ra đây!" Đã mặc nguyên giáp trên người, không thử qua hiệu quả thì có chút không chịu nổi, Trương Hiểu Vũ có chút kích động muốn thử.

Bình luận





Chi tiết truyện