chương 29/ 542

Rời khỏi Hoàng Sa thành, Phún Hỏa Tích Dịch quả nhiên chờ ở một đồi núi nhỏ ngoài Hoàng Sa Thành năm dặm. Bên cạnh còn có vài thi thể hoang thú cấp ba, chắc là cho rằng Phún Hỏa Tích Dịch xâm nhập lãnh địa của chúng, nên bắt đầu chiến đấu. Đáng tiếc sau khi, Phún Hỏa Tích Dịch nuốt Hóa Nguyên Thủy, đã trở thành hoang thú cấp ba đỉnh phong, hoang thú cấp ba bình thường tự nhiên không thể là đối thủ của nó.

Nhìn thân ảnh thấy Trương Hiểu Vũ, Phún Hỏa Tích Dịch di chuyển bước chân, khí thế hiên ngang lao đến.

Thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, Trương Hiểu Vũ vững vàng đạp lên phần gáy của Phún Hỏa Tích Dịch cười nói: "Để ngươi đợi lâu, chúng ta đi thôi!"

Hai ngày thời gian, cưỡi Phún Hỏa Tích Dịch Trương Hiểu Vũ ít nhất đi được lộ trình hơn bốn trăm dặm, so với tốc độ chạy bộ không biết nhanh hơn bao nhiêu, mà ở trong hai ngày này Trương Hiểu Vũ vẫn cố gắn tu luyện Hắc Ma Thủ như cũ, đả thông vô số kinh mạch thật nhỏ bên trong hai tay.

Hưu, một đạo quyền ảnh phá không khí, quyền kình khủng bố nội liễm lên trên làn da, chỉ có khi tiếp xúc vào mới biết được rốt cuộc nó đáng sợ và biến thái như thế nào.

Phún Hỏa Tích Dịch nghe được cái thanh âm này, có chút há to miệng, trong ánh mắt mang theo sợ hãi nhàn nhạt.

Một ngày trước, Phún Hỏa Tích Dịch tự nhận là thực lực đại trướng, cho dù đánh không thắng Trương Hiểu Vũ ít nhất cũng có thể giằng co, đáng tiếc sự thật rất tàn nhẫn, ngọn lửa của nó còn chưa phun tới người Trương Hiểu Vũ đã bị bàn tay màu xanh đen kia làm tản mất, sau đó đánh một quyền lên bì giáp cứng rắn.

Chỉ là một quyền, Phún Hỏa Tích Dịch đầu đầy sao, cái cằm thiếu chút nữa bị đánh bay ra ngoài, nếu như không phải Trương Hiểu Vũ đã khống chế lực đạo, thì tuyệt đối sẽ xuất hiện một cái lỗ máu thật sâu, xương cứng cũng bị nát bấy.

Rồi sau đó trong đêm ngày hôm qua, Phún Hỏa Tích Dịch thấy được một màn khủng bố, một khối tinh cương lớn cỡ nắm tay bị Trương Hiểu Vũ bóp, không ngừng thay đổi hình dạng, cuối cùng bị nắm thành một đống bụi sắt, chảy ra từ giữa kẽ tay. Cái này cần lực đạo và cường độ cỡ nào mới có thể nắm tinh cương thành trạng thái như bùn được. Phún Hỏa Tích Dịch hoàn toàn không thể hiểu được cánh tay và bàn tay của Trương Hiểu Vũ được tạo từ cái gì.

Thu. . .

Một tiếng kêu giống như chim mà không phải chim vang lên từ bầu trời phía sau, khiến cho Phún Hỏa Tích Dịch cảnh giác.

"Tiểu Mân, con Cuồn Phong Điêu hoang thú cấp ba đỉnh phong này có thể mang ta và ngươi đi ngàn dặm một ngày, còn sợ không tìm thấy tiểu tử kia sao." Phía trên Đại điêu, một nam một nữ sóng vai mà ngồi, thanh niên bên phải ngạo nghễ nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hách Liên Mân nhếch miệng, đây cũng không phải là của ngươi, đắc ý làm cái gì. Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng Hách Liên Mân cũng vô cùng hâm mộ Dương Minh có được Cuồng Phong Điêu, trong sa mạc Đôn Hoàng có vô số hoang thú, duy chỉ có phi hành hoang thú vô cùng hiếm thấy, coi như là gặp được, không có Võ Hùng cường giả có thể bay cao mấy ngàn thước thì cũng tuyệt đối không bắt được chúng nó, con Cuồng Phong điêu này đúng là do Đại trưởng lão Công Dương Hạo Thần Sa Phủ đưa cho Công Dương Minh.

Công Dương Minh thấy thần sắc khinh thường của Hách Liên Mân, tâm thần giận dữ, chợt gắt gao đè nén tâm tình xúc động xuống, đôi mắt âm lệ dời ra, dường như không muốn làm cho lửa giận của mình bùng phát.

"Là hắn phải không?" Trong lúc vô tình thoáng nhìn, Công Dương Minh chứng kiến bên ngoài một dặm có một cái bóng người thật nhỏ, lập tức khóe miệng nổi lên nụ cười khát máu.

Cuồng Phong Điêu tốc độ tuyệt luân, chỉ trong thời gian nhát mắt đã bay ra ngoài mấy chục thước, Hách Liên Mân cẩn thận nhìn qua, mím môi mang theo hàn ý nhàn nhạt nói: "Đúng là hắn."

"Để xem ta giết ngươi như thế nào." Công Dương Minh cười lạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Hiểu Vũ ở xa xa.

Bầu trời tối sầm lại, cuồng phong gào thét thổi tới, một tiếng xé gió từ trên không trung vọt tới, tốc độ nhanh như ánh sáng, cả mắt người cũng không nhìn thấy.

từ lúc Phún Hỏa Tích Dịch phát ra thanh ra cảnh báo thì Trương Hiểu Vũ đã cảm thấy không đúng, đỉnh đầu truyền đến tê dại nói cho hắn biết, nguy hiểm đến từ phía trên.

Hắc Ma Thủ súc thế, một quyền oanh lên.

Khí lưu tuôn ra, cát vàng dày đặc bị thổi bay ra tạo thành một luồng sóng cát, Trương Hiểu Vũ thu hồi nắm tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng đen từ trên đỉnh đầu xẹt qua, đó là một con Cuồng Phong Điêu phi hành hoang thú.

Công Dương Minh trên Cuồng Phong Điêu kinh ngạc một hồi, lại chặn được một kích của mình, năng lượng Đại Võ Sư cách không phóng ra mặc dù không có lực phá hoại như đánh cận thân, nhưng nhưng ít ra cũng mạnh hơn Võ Sư cấp sáu rất nhiều.

Hách Liên Mân cũng kinh ngạc vô cùng, mặc dù vô cùng xem thường Công Dương Minh, nhưng nàng vẫn hiểu được thực lực của đối phương, không ngờ kết quả lại ngoài ý muốn.

Khí lưu mạnh mẽ thổi bay vô số cát vàng thật nhỏ, Cuồng Phong Điêu chậm rãi đáp xuống, từ phía trên nhảy xuống hai người, nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.

Ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt Trương Hiểu Vũ, lại là Hách Liên Nhị tiểu thư, ngày đó nếu như không phải mình hạ thủ lưu tình hoặc là đối phương không có bối cảnh thâm hậu, đã sớm chết ở trên tay Trương Hiểu Vũ, không thể ngờ được mình đã giao ra nội đan hoá thạch, mà tình huống vẫn y nguyên không có thay đổi.

"Hách Liên Nhị tiểu thư, ta nhớ đã đưa nội đan hoá thạch đã cho ngươi, vì sao còn muốn truy sát ta." Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói.

Tròng mắt Hách Liên Mân hơi híp lại: "Cho dù ngươi không đưa cho ta thì như thế nào, ta muốn thì sẽ là của ta." Khí thế bá đạo so với nam nhân cường thế cũng không kém cỏi chút nào, đây không phải cố ý giả vờ tạo ra, mà là tính cách vốn có của một người.

"Hừ hừ, thế thì chưa hẳn, đừng tưởng rằng ta sẽ không giết ngươi."

Công Dương Minh đi đến trước một bước, không để Trương Hiểu Vũ vào mắt chút nào, cuồng tiếu nói: "Ngươi giết được sao? Bất quá hôm nay nơi này chính là phần mộ của ngươi, nhận lấy cái chết." Công Dương Minh đánh ra một luồng ánh sáng màu xanh nhạt về phía Trương Hiểu Vũ.

"Hắc Ma Thủ!"

Phốc, khí lưu bị đánh tan, Trương Hiểu Vũ nhìn hai người từ giữa ngón tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần phải mạnh miệng, ta sẽ cho các ngươi chết ở đây."

"Cuồng vọng! Liệt Phong Cửu Vương Trùy." Công Dương Minh nổi giận, một cái Võ Sư nho nhỏ cũng dám không coi ai ra gì như vậy, sao có thể không giận.

Trên hai đấm nắm chặt thẩm thấu ra quang mang màu xanh, theo lời nói của Công Dương Minh, hai đấm như bắn tên, một luồng khí lưu kinh người phát ra, mang theo tiếng xé gió kinh khủng, đánh về phía Trương Hiểu Vũ.

Cao cấp vũ kỹ, Trương Hiểu Vũ cũng không dám khinh thường, mặc dù thứ đối phương dùng chỉ là cao cấp vũ kỹ, nhưng chớ quên, đối thủ ít nhất đã đem vũ kỹ này luyện tới trình độ thuần thục, mà hắn chỉ có Hắc Ma Thủ, một loại vũ kỹ này để chống lại.

Nắm tay màu xanh đen mang theo tiếng phá vỡ không khí bén nhọn, hai tay Trương Hiểu Vũ bởi vì tốc độ huy động quá nhanh nên sinh ra từng đạo tàn ảnh nhàn nhạt, liên tục đấm ra mấy quyền.

Oanh, một đạo khí lưu cuối cùng có thể là vì khống chế không quen, chếch khỏi quỹ đạo, đánh cát vàng vào bên cạnh Phún Hỏa Tích Dịch, lập tức nổ tung tạo thành một đóa hoa cát to mấy mét.

"Bằng ngươi cũng muốn cách không đả thương ta, nằm mơ!" Trương Hiểu Vũ mở miệng châm chọc.

Ngươi! Công Dương Minh sắc mặt xanh lét, đồng thời cũng cảnh giác thực lực đối phương, năng lượng phá không có thể chống lại Võ Sư cấp sáu, làm sao một Võ Sư cấp thấp lại có thể đỡ được.

Hách Liên Mân nhãn tình sáng lên, quả nhiên chiếm được vũ kỹ cường hãn, hơn nữa đẳng cấp ít nhất là Nhân cấp, thời gian đối phương tu luyện ngắn như vậy đã có uy lực như thế, hẳn là Địa cấp vũ kỹ.

Bình luận





Chi tiết truyện