chương 161/ 542

Lý Mật không thể ngờ được hai bên vừa đến đã phát sinh xung đột, mặc dù hắn cũng biết Ân Sơn người này cực kỳ cổ quái, thậm chí mang theo hung tàn khó hiểu, nhưng mà vừa rồi hắn đã cùng đối phương nói rành mạch, Vân Linh Nhi là cháu gái Vân Trung Hạc một trong Lục Đại Võ Tông, ngươi cho dù khinh thường cũng phải nể mặt một chút chứ, hắn vội vàng nói: "Mọi người có chuyện gì từ từ nói, làm gì phải động binh đao."

Ân Sơn liếc qua Lý Mật: "Chuyện của ta ngươi không cần để ý nhiều, mấy người này ta sẽ giúp ngươi giải quyết."

Cổ quản gia nghe vậy vừa kinh vừa giận: "Ngươi quá kiêu ngạo."

Lý Mật cũng cả kinh miệng há hốc, sững sờ nhìn đối phương.

"Tinh huyết Võ Tông cao thủ nhất định đại bổ, vốn định khuya hôm nay động thủ lần nữa, hiện tại xem ra không cần."Ân Sơn mạnh mẽ đứng lên, nguyên lực màu đỏ sậm từ trong thân thể dữ dội tuôn ra, ở quanh thân hình thành nguyên lực tráo nồng đậm giống như máu tươi.

"Tà ác huyết nguyên lực, ngươi là người của Huyết Ma Quật." Cổ quản gia tựa như nhìn ra thứ gì, lớn tiếng quát lên.

Khóe miệng Ân Sơn hiện ta nụ cười làm cho người ta rét run: "Thì ra ngươi cũng đã được nghe nói về Huyết Ma Quật, vậy càng không thể cho ngươi đi rồi."

"Vậy cũng không nhất định, tà ác huyết nguyên lực mặc dù có thể thôn phệ tinh huyết người khác để đề thăng tu vi, nhưng mà tu vi của ngươi còn kém xa lắm." Cổ quản gia mặc dù nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng đã sớm tập trung tinh thần, khí cơ chăm chú khóa chặt Ân Sơn lại.

Thôn phệ tinh huyết người khác để đề thăng tu vi, Trương Hiểu Vũ nhớ tới ma vật ban đầu gặp được ở Lôi Minh cổ Thành, những ma vật ia bị ma khí ăn mòn vẫn còn đang ở trong Ân Sơn, nhưng dù sao bọn chúng cũng không có lý trí, mà loại công pháp này của Ân Sơn rõ ràng là do hậu thiên sáng tạo ra.

"Thử xem sẽ biết." Ân Sơn tiến lên trước một bước, huyết nguyên lực lành lạnh phảng phất như axit sunfurit đậm đặc nhất, đem cái bàn bên cạnh ăn mòn thành tro tàn, mà ngay cả mặt đất cứng rắn cũng không ngăn được huyết nguyên lực ăn mòn, lưu lại từng đạo dấu vết rõ ràng.

Cổ quản gia nói: "Nơi đây không thể thi triển toàn lực được, chúng ta đi ra ngoài." Nói xong không khí sau lưng nổi lên giống như sóng gió, thân thể Cổ quản gia lấy tư thế người thường không thể giải thích được đi ra quảng trường bên ngoài cung điện.

Ân Sơn cười hắc hắc, thân hình hóa thành một đạo mũi nhọn huyết sắc, chảy ra ngoài.

Tất cả mọi người theo sát ở phía sau.

Trong đại sảnh Cung điện chỉ còn lại một mình Lý Mật, chỉ thấy hắn cười khổ một tiếng, thật sự không thể ngờ được lại phát triển đến tình trạng như thế, mặc dù hắn là hoàng đế Thủy Quốc, nhưng ở trước những người tu vi bí hiểm kia cũng không là cái gì.

Hy vọng Cổ quản gia có thể đánh bại Ân Sơn này, ngàn vạn không nên xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nếu không lửa giận của Vân Trung Hạc trút xuống, không ai chịu được.

Nghĩ hết những điều này, Lý Mật cũng ra khỏi cung điện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Quảng trường hoàng cung rất lớn, hai người lơ lửng ở giữa không trung so với cả quảng trường vô cùng nhỏ bé, nhưng mà giờ phút này mọi người lại lo lắng, đại chiến có thể đem nơi này phá hỏng hoàn toàn hay không, lực phá hoại của Võ Tông không có bất kỳ người nào dám xem nhẹ, kể cả chính bọn họ.

"Tứ đại long vệ, đi bảo vệ pho tượng." Pho tượng hoàng đế đời thứ nhất trên quảng trường, không được phép bị một tia tổn thương nào, nếu không chính là khinh nhờn tổ tiên, Lý Mật khẩn trương nói.

"Vâng." Từ hai bên cung điện xông tới bốn cái bóng người, bay vút đến bốn phía của pho tượng.

Bốn người xuất hiện ở bên cạnh pho tượng, khuôn mặt Lý Mật khẽ buông lỏng một hơi, tứ đại long vệ đều có tu vi Võ Hùng cấp sáu, mặc dù không cách nào chống lại Võ Tông, nhưng mà ngăn trở dư âm Võ Tông chiến đấu hẳn là dư dả.

"Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, ngoan ngoãn trở thành thuốc bổ của ta đi!" Ân Sơn động công kích trước, chỉ thấy hắn vẫy tay phải một cái, một cái loan trảo màu đỏ như máu trong nháy mắt xuất hiện trên bàn tay, theo huyết nguyên lực điên cuồng quán chú, loan trảo kéo dài năm ngón tay màu đỏ ra, dài đến mấy mét, hướng về phía Cổ quản gia chộp tới.

Cổ quản gia đối mặt cái công kích quỷ dị này, khuôn mặt không có bất kỳ biến hóa nào, Bích Thủy Đao trong nháy mắt ra khỏi vỏ, một tay cầm đao chém ra.

Trảo mang và ánh đao như nước đan vào tung hoành, hai người chiến đấu bắt đầu tiến vào trong cục diện không cách nào khống chế được.

"Huyết nguyên lực thật tà ác." Cùng đối phương giao thủ lần đầu tiên, Cổ quản gia cũng chỉ thử hư thật của tà ác huyết nguyên lực, loại nguyên lực này không giống huyết nguyên lực bình thường, có tính ăn mòn mãnh liệt, lại có thể lan tràn trong khu vực thủy nguyên lực của hắn, thật sự làm cho người khác cả kinh.

Ở một bên quan sát Trương Hiểu Vũ cũng nhìn ra tà ác huyết nguyên lực rất khó chơi, mặc dù không bá đạo thuần túy như huyết nguyên lực, nhưng lại âm độc hơn rất nhiều, cũng không biết là nhân vật tà ác nào sáng tạo ra công pháp như vậy.

Dù sao cũng là cao thủVõ Tông sắp đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, Cổ quản gia mặc dù rơi xuống hạ phong, nhưng cũng có công có thủ, thủy nguyên lực ở dưới sự vận dụng của hắn tuyệt đối không yếu hơn nguyên lực khác, mà còn có rất nhiều biến hóa ở phương thức công kích.

"Vũ Tiễn!" Bích Thủy Đao lấy một vị trí gần như góc chết huy động ra mũi nhọn bằng nước, những mũi nhọn này số lượng rất nhiều, mỗi một đạo chỉ lớn cỡ chiếc đũa, phảng phất như vô số mũi tên nhọn bắn ra, mang theo lực xuyên thấu khủng bố xuyên thủng khu vực huyết nguyên lực của đối phương.

Ân Sơn khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường lành lạnh, trong chốc lát cả người được bao vây trong một huyết cầu nồng đậm, những Vũ Tiễn có thể xuyên thủng kim loại cứng rắn kia một khi tiếp xúc liền chui vào trong đó, hóa thành vô hình.

"Ngưng Huyết Thuật." Huyết cầu hướng vào trong rụt vài thước, sau đó đột nhiên bắn ra, vô số tia huyết sắc ngưng luyện từ tà ác huyết nguyên lực lớn hơn chiếc đũa một chút, tạo thành một mảnh phô thiên cái địa hướng phía về phía Cổ quản gia vọt tới, thanh thế của hắn làm cho bọn người Lý Mật ào ào biến sắc.

Giờ phút này, tay trái Cổ quản gia phảng phất như không có xương hướng phía trước khu động, trong chốc lát nước gợn chồng chất phía trước, tạo thành một khu vực phòng ngự phức tạp trong phạm vi mười thước.

Phập, phập!

Lực xuyên thủng của những tia huyết sắc rõ ràng so với Vũ Tiễn còn muốn tốt hơn, cộng thêm tính ăn mòn mãnh liệt của nó, khu vực phòng ngự nước gợn tan rã bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, phảng phất như một khối băng cứng ở dưới ánh mặt trời rừng rực hòa tan ra, lại không cách nào ngăn trở mảy may.

Lý Mật chứng kiến sàn nhà bằng Thanh Ngọc Thạch cứng rắn bị tia huyết sắc còn sót lại làm cho thủng chi chít, đáy lòng nhịn không được hít một hơi khí lạnh, người này thật sự quá nguy hiểm.

Đương nhiên Cổ quản gia không có khả năng không lưu lại chuẩn bị ở sau, chỉ thấy hai tay hắn nắm ở chuôi Bích Thủy Đao, trầm trọng quét từ dưới lên trên.

Sàn nhà Thanh Ngọc Thạch bị chém ra thành một đường dài, một đạo đao khí màu ngọc bích thẳng tắp bạo liệt, nhảy vào trong khu vực phòng ngự nước gợn còn sót lại, sau một khắc, toàn bộ nước gợn bị đao khí hấp dẫn, hóa thành một còn rắn lớn hoàn toàn do thủy nguyên lực cấu tạo thành, chẳng những xoắn tan vô số tia huyết sắc, mà còn đột nhiên há miệng ra rít gào một tiếng cổ quái, hướng về phía Ân Sơn vọt tới.

"Lực khống chế của ngươi đối với thủy nguyên chỉ vẻn vẹn như thế thaọhôm nay khó thoát khỏi cái chết." Thân hình Ân Sơn chảy ra, đột ngột xuất hiện dưới khuôn mặt của đại mãng, đầu ngón tay cực lớn chọc vào vị trí cái bụng của nó, sau đó dùng tốc độ nhanh như thiểm điện rạch ra.

Ba ba ba, thân thể đại mãng bị vỡ ra thành mấy phần, lập tức tan rã trở thành thủy nguyên khí thuần túy nhất, làm cho không khí trên quảng trường có vẻ ướt át.

"Vẫn chưa xong đâu." Không biết từ lúc nào Cổ quản gia đã đi tới phụ cận Ân Sơn, Bích Thủy Đao trong nháy mắt biến thành trên trăm đạo đao ảnh, hướng phía đối phương tập kích tới.

"Ngưng Huyết Thuật!" Ân Sơn diễn lại trò cũ, thân thể cím vào trong huyết cầu nồng đậm, hoàn toàn không đếm xỉa đến những đao ảnh có thể phá vỡ kim liệt thạch.

Cổ quản gia nhướng mày, cái Ngưng Huyết Thuật này thật sự là rất khó chơi, ở khoảng cách gần rất khó né tránh, chỉ với tính ăn mòn mãnh liệt của nó đã đủ đau đầu.

Thu hồi đao ảnh, thân hình Cổ quản gia lui về phía sau cực nhanh, hơn nữa bố trí trước người một khu vực phòng ngự trùng trùng nước gợn.

"Hắc hắc, ta biết Ngưng Huyết Thuật không cách nào triệt để đánh bại ngươi, cho nên bây giờ ta sẽ cho ngươi biết một chút về áo nghĩa chính thức của ta." Huyết cầu bị thu hồi vào trong cơ thể, ngón giữa tay phải và ngón cái của Ân Sơn thủ sẵn một giọt thủy châu màu đỏ đậm, ngắm về phía Cổ quản gia đang thối lui.

Ngay khi bước chân Cổ quản gia còn trên không chưa rơi xuống đất, ngón giữa tay phải Ân Sơn nhanh chóng bắn ra huyết sắc thủy châu, tại lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị giọt thủy châu nhỏ bé, lại mang theo nguy hiểm không hiểu hấp dẫn qua.

Huyết sắc thủy châu phóng đi tốc độ cũng không phải quá nhanh, nhưng trên đường đi lại phát ra tiếng xé gió sắc bén, rồi đột nhiên xuyên qua tầng tầng phòng ngự nước gợn mà không hề có bất cứ trở ngại nào.

Những nước gợn này mỗi một tầng đều đủ để ngăn trở một kích toàn lực của một vị Võ Tông bình thường, nhưng lại không ngăn được huyết sắc thủy châu quỷ dị, giống như một khối đậu hủ bị xuyên qua, không hề có trở ngại.

Đây là công kích gì, Cổ quản gia kinh hãi, hồn lực vô ý thức ba động, một bộ chiến giáp màu ngọc bích đột ngột xuất hiện ở trên người hắn, chấn động thủy nguyên lực nồng đậm từ phía trên chiến giáp phát ra, nó đúng là một kiện nguyên giáp. Mặc nguyên giáp lên trên người, Cổ quản gia không có buông lỏng, lập tức chém ra một đạo đao khí mãnh liệt nghênh đón huyết sắc thủy châu.

Vân Linh Nhi tim đập thình thình như trống thoáng buông lỏng, Cổ gia gia chính là cường giả Võ Tông, hơn nữa còn có một kiện hạ phẩm nguyên giáp hẳn là không có gặp nguy hiểm.

Trương Hiểu Vũ không nghĩ như vậy, hắn chứng kiến khóe miệng Ân Sơn lộ ra nụ cười đắc ý, đó là nụ cười của thành công, giọt thủy châu này chắc chắn còn có diệu dụng gì đó chưa có bày ra.

Không đợi Trương Hiểu Vũ suy nghĩ, huyết sắc thủy châu đã đụng vào đao khí.

Ân Sơn miệng há thành hình chữ o, quát lạnh: "Bạo!"

Oanh, huyết sắc thủy châu ầm ầm nổ mạnh, có khả năng lúc trước không ai cho rằng một giọt huyết thủy châu nho nhỏ có lực nổ mạnh bao nhiêu, nhưng mà hiện tại mỗi người đều bị uy lực của nó làm cho rung động.

"Mẹ, phản ứng nhiệt hạch sao?" Trương Hiểu Vũ lẩm bẩm nói.

Không gian trong phạm vi quảng trường bị vặn vẹo, không khí tươi đẹp bị nhuộm dần thành màu đỏ như máu, sau đó sàn nhà uốn lại từng mảng lớn, một tiếng oanh minh cực lớn điên cuồng vang lên vào lúc này, khí tức hủy diệt phô thiên cái địa mang tất cả hướng về phía bốn phương tám hướng.

Phục hồi tinh thần lại, Trương Hiểu Vũ vận nguyên lực, ở trước người Vân Linh Nhi và mình hình thành một đạo lá chắn nguyên lực hình cung, huyết sắc khí kình mặc dù mãnh liệt không thể tưởng tượng được, nhưng mà Trương Hiểu Vũ rõ ràng cũng không phải Võ Hùng bình thường, huống chi chỉ là dư âm mà thôi, không quá gian nan đã ngăn cản xuống.

Hai huynh đệ Vũ gia hợp lực đem bọn người Lý Mật bảo vệ ở trong phạm vi lá chắn nguyên lực, phong nguyên lực và hỏa nguyên lực hỗ trợ nhau, so với Trương Hiểu Vũ còn muốn nhẹ nhàng hơn một ít.

Xui xẻo nhất có thể coi là tứ đại long vệ, bọn họ cách vị trí trung tâm của vụ nổ gần hơn, còn phải bảo vệ pho tượng không bị phá hủy, chỉ có thể kiên trì đứng vững trước huyết sắc khí kình điên cuồng, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, hộc ra một ngụm máu tươi nhỏ.

Giờ phút này lấy Cổ quản gia làm trung tâm, phạm vi hơn trăm thước lưu lại một hố sâu cực lớn, độ sâu đạt tới hơn mười mét, giống như là vừa mới bị Thiên Ngoại Lưu Tinh rơi trúng, nhìn thấy mà giật mình.

"Khặc khặc, ở dưới Bạo Huyết Thuật của ta, coi như là cao thủ Khuy Đạo cũng không dám khinh thường." Ân Sơn lơ lửng ở giữa không trung, âm trầm cười.

Vân Linh nhi vội vã gọi lớn: "Cổ gia gia, Cổ gia gia..."

Trương Hiểu Vũ ngăn Vân Linh nhi lại, nói: "Không cần phải lo lắng, Cổ tiền bối không có việc gì." Thủy thuộc tính của hắn gần như sắp đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, đối với khí tức của Cổ quản gia cũng tu luyện thủy thuộc tính vô cùng mẫn cảm, có thể cảm nhận được hắn còn sống, nhưng mà tựa như bị thương, khí cơ trở nên không ổn định.

Tạp sát, sàn nhà Thanh Ngọc Thạch bạo liệt, một đạo nhân ảnh phóng lên trời, đúng là Cổ quản gia.

Ân Sơn ngoài ý muốn nói: "Ngươi còn chưa có chết?"

Cổ quản gia sắc mặt trở nên trắng bệch, so với giấy còn muốn trắng hơn, trên người mơ hồ có vết máu, nhưng cuối cùng không mất đi sức chiến đấu, lạnh nhạt nói: "Muốn ta chết, còn không dễ dàng như vậy."

Ân Sơn ánh mắt nhìn vết nứt phía dưới Cổ quản gia, cười nói: "Phản ứng cũng rất linh mẫn, ở thời khắc mấu chốt lại phá vỡ mặt đất chui xuống dưới."

Trương Hiểu Vũ cũng đoán được động tác của Cổ quản gia, nhưng mà tình huống rất không lạc quan, đối thủ thật sự quá mạnh mẽ, hắn quyết định chuẩn bị can thiệp, nếu Cổ quản gia không thể thắng, liền liên thủ đánh chết đối phương.

"Bạo Huyết Thuật ta cũng đã lĩnh giáo, kế tiếp nên xem áo nghĩa của ta." Cổ quản gia vừa nói, ở ngoài thân hắn hình thành một quả cầu nước lớn hơn mười mét, thủy cầu co rút lại bất định, nhưng người sáng suốt liếc qua cũng có thể thấy được, nó đang thu nhỏ lại với một quy luật nào đó.

Đồng tử co lại lớn cỡ hạt đậu nành, Ân Sơn lạnh như băng nói: "Không thể ngờ được ngươi luyện thành chiêu này, cũng đã đánh giá thấp ngươi, nhưng mà ngươi cho rằng ngươi còn có mạng để phóng thích nó ra sao?"

Ân Sơn hai tay vươn về trước, từ trong lòng bàn tay bắn ra ra vô số tia huyết sắc rậm rạp, điên cuồng vọt tới Cổ quản gia.

Bình luận





Chi tiết truyện