chương 210/ 542

Sáng sớm, trên giường rộng rãi.

Lạc Thi Thi thoải mái ôm Trương Hiểu Vũ, mắt bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, lười biếng mà nói: "Ngày hôm qua chúng ta đã đi rất nhiều chỗ, mấy chỗ đó thật sự là rất đẹp, hôm nay ngươi có rãnh không ?"

Trương Hiểu Vũ áy náy nói: "Hôm nay ta còn muốn đi tìm An Đức Lý tiên tri để hỏi một việc, thật xin lỗi !"

"Không có gì, ngươi làm xong việc thì ba người chúng ta lại chơi một ngày vui vẻ." Lạc Thi Thi cười nói.

Rời giường rửa mặt xong, Lạc Thi Thi đi tìm Lý Tú và Vũ Yên, Trương Hiểu Vũ thì đi tới chỗ ờ của An Đức Lý tiên tri.

An Đức Lý tiên tri và Lai Đức Ân tiên tri thật giống nhau, đầu tóc đều đã bạc trắng như tuyết, tuy cũng có chỗ khác nhau, An Đức Lý thì lông mi cũng trở thành một mảnh tuyết trắng, hơn nữa cánh và một bộ trường bào cũng là màu trắng, làm cho người ta có một cảm giác thánh khiết yên tĩnh kỳ diệu.

"Thánh giả tốt!" An Đức Lý lễ phép nói.

Trương Hiểu Vũ bước chân đi vào đại điện, mỉm cười nói: "An Đức Lý tiên tri, ta tới nơi này là muốn hỏi thăm ngươi một việc." .

An Đức Lý nói: "Thánh giả cứ việc hỏi." .

"Ngươi có biết tin tức về cốt nguyên lực không?" Trương Hiểu Vũ có một chút khẩn trương chờ đợi câu trả lời của An Đức Lý, sợ hắn nói là không biết.

"Ta tất nhiên biết rõ!" . Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trên mặt Trương Hiểu Vũ liền xuất hiện vẻ tươi cười, hưng phấn nói: "Ngươi biết ư, nhanh nói cho ta nghe một chút đi."

"Thánh giả, xin ngài thời khắc bảo trì hình tượng trang trọng của mình." An Đức Lý nhắc nhở.

Trương Hiểu Vũ trợn trắng mắt, An Đức Lý lại là một người quy tắc cổ hủ như vậy.

"Trong Hải Vực Đông Hải có một Bạch Cốt Chân Quân, hắn tu luyện công pháp cốt nguyên lực, tính cách người này vừa chính vừa tà, thay đổi rất thất thường, lúc tốt thì hắn có thể đem tiền tài trên người mình đều bố thí ra bên ngoài, lúc ác thì một lời không hợp ý hắn cũng sẽ giết cả nhà người ta." An Đức Lý mạch lạc kể lại.

Trương Hiểu Vũ tiếp tục hỏi: "Ngươi có biết khu vực mà hắn hoạt động không?"

An Đức Lý lắc đầu, "Nếu không phải năm mươi năm trước ta đã từng cùng hắn giao thủ, cũng không thể biết có loại cốt nguyên lực này, nếu ngươi đi tìm hắn tốt nhất nên cẩn thận một chút, cốt nguyên lực của hắn thập phần quỷ dị, có thể tạo được xương cốt thực chất, độ cứng rắn của xương cốt không thua bất kỳ kim loại nào."

"Đa tạ An Đức Lý tiên tri đã nhắc nhở." Không biết tại sao, Trương Hiểu Vũ ở một chỗ với An Đức Lý đột nhiên lại có cảm giác bị áp lực đè nén, giống như ngươi đối mặt với một lão nhân có kinh nghiệm cả một đời, hắn nói cho ngươi biết điều nào nên làm, điều nào không nên làm. Nhưng mà làm theo lời hắn, thì nhân sinh cũng không còn gì thú vị, không có tính khiêu chiến.

Cáo từ An Đức Lý, Trương Hiểu Vũ một lần nữa đi tới trên tầng mây.

Lần này cũng không phải là để luyện hóa lôi nguyên tinh, mà là đi tu luyện vũ kỹ áo nghĩa và đồng thời lĩnh ngộ lôi thuộc tính.

Điện Hoa Luân ở trong suy nghĩ của Trương Hiểu Vũ, chẳng những phải có đặc tính không gì không phá được mà còn phải nhanh, nhanh như bên này điện quang chợt lóe, bên kia đầu người đã rơi xuống đất. Nếu như có cả hai thứ này, thì tương lai Điện Hoa Luân chắc chắn sẽ trở thành sát chiêu trong một thời dài của Trương Hiểu Vũ.

Đương nhiên, chỉ có như thế thì còn không có cách nào làm cho Trương Hiểu Vũ áp đảo Lục Đại Võ Tông và Thất Vũ Hải, nhưng trong lúc đối chiến, nếu thi triển Nhất Tuyến Băng Thiên đóng băng đối phương trước, hoặc làm đối phương bị giảm tốc độ xuống, sau đó Điện Hoa Luân chợt lóe, dù là ai cũng không đỡ nổi.

Bàn chân đặt lên mây trôi trên hư vô, ngón giữa tay trái Trương Hiểu Vũ phóng xuất ra một đạo chí hàn chỉ lực rất nhỏ, thoáng cái đã đóng băng một đạo thiểm điện bùng lên., Chợt tay phải nhẹ nhàng run lên, dưới điện quang lập loè, tia chớp phía trước mặt đang bị đóng băng lập tức nứt vỡ, hóa thành hư vô.

Nhíu mày, Trương Hiểu Vũ đối với uy lực của Điện Hoa Luân trước mắt tuyệt nhiên không thoả mãn, nếu theo như hắn dự trù, tia chớp phía trước khi bị đóng băng hẳn là phải bị cắt thành hai nửa, chứ không phải đụng nát.

Được rồi, chờ khi lôi thuộc tính đạt đến cảnh giới Khuy Đạo hẳn là sẽ không sai biệt lắm so với tính toán của hắn, Trương Hiểu Vũ dừng việc tu luyện áo nghĩa lại, sửa tư thế lại thành ngồi xếp bằng trong hư không mà quan sát sự hình thành và tịch diệt của tia chớp, hy vọng có thể từ trong đó lĩnh ngộ được lôi thuộc tính.

Liên tiếp ba ngày, khi Trương Hiểu Vũ không làm gì sẽ đi lên tầng mây, không nháy mắt một cái, sau đó trong lòng bắt đầu mô phỏng lôi điện hình thành và Tịch Diệt.

Ngày thứ tư, Trương Hiểu Vũ vẫn như thường ngày đi lên tên tầng mây.

Hắn không biết là, ở dưới tia chớp rực rỡ che dấu là một cái bóng đen có thân hình còng xuống dần dần tiếp cận đến hắn, chính nó cũng không nội liễm khí tức của mình. Nhưng khí tức nó tán ra lại tương tự như tia chớp kinh người, hai bên lẫn lộn vào một chỗ, chỉ sợ người tinh mắt nhất cũng rất khó phát hiện.

Rất nhanh, nó theo tia chớp ở phía dưới Trương Hiểu Vũ bắn ra, hai móng vuốt bén nhọn ẩn chứa lôi đình sét đánh, hung hăng trảo tới.

Không đúng, trong lòng chợt hiện lên một tia nguy hiểm, Trương Hiểu Vũ lách mình biến mất tại chỗ.

Cách cách, trong tia chớp trùng kích, một cái thân ảnh xấu xí hiện lên trong mắt Trương Hiểu Vũ, đây là một đầu quái vật thân giống như người, đầu giống như chuột. Trên trảo có vuốt sắc bén dị thường, lông trên người dưới sự kích thích của tia chớp cũng xù lên.

"Phách Vương Hoang Thú Yêu Bạt cấp sái, rất thích ăn tích huyết người tu luyện lôi nguyên lực, hung tàn vô cùng, mà tốc độ lại nhanh như tia chớp." Trương Hiểu Vũ đã từng xem qua giới thiệu về loại hoang thú này trong Hoang Thú Giới Thiệu.

Dát chi chi, Yêu Bạt hung hãn nhìn qua Trương Hiểu Vũ, không biết người trước mắt phát hiện sự tồn tại của nó như thế nào.

"Ta muốn ăn huyết nhục của ngươi." Yêu Bạt trên người điện quang chợt lóe, trong nháy mắt đi tới trước mặt Trương Hiểu Vũ, cánh tay dài đến một xích trảo qua, hướng tới con mắt của Trương Hiểu Vũ.

Hưu, Trương Hiểu Vũ tự nhiên sẽ không sợ nó, thân hình hướng về sau lùi xuống, đồng thời ngón giữa tay trái phóng xuất ra một đạo chí hàn chỉ lực, hướng về phía người đối phương mà đánh tới

Đùng, Yêu Bạt tốc độ quả nhiên kinh người, lưu lại một đạo tàn ảnh, bản thể thì một lần nữa đi tới trước mặt Trương Hiểu Vũ, cổ hắn giống như cổ rắn, duỗi dài ra hướng tới phần cổ Trương Hiểu Vũ mà cắn.

"Hừ hừ, hôm nay mượn ngươi để thử sức tay của ta." Trương Hiểu Vũ đã rất lâu không có chiến đấu, nhiệt huyết đột nhiên bị kích ra, cũng không sử dụng nguyên lực, tay phải nắm lại, cánh tay phảng phất như không có xương đột nhiên đánh tới.

"Xà Vương Quyền!"

Phanh một tiếng, Yêu Bạt cả người bị đánh bay ra ngoài, vị trí bả vai của nó lập tức nát bấy thành cặn bã, thiếu mất một khối lớn.

"Ngươi dám đả thương ta!" Con mắt Yêu Bạt đột nhiên trở thành màu đỏ máu, chỗ bị thương huyết nhục nhúc nhích, rất nhanh đã hồi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

"Ồ! Hắn Có thể tự động khôi phục." Mắt Trương Hiểu Vũ sáng lên.

Bất quá cũng không phải là không có hiệu quả, tốc độ Yêu Bạt so với ban đầu đã chậm đi một chút, hiển nhiên chỉ với một quyền của Trương Hiểu Vũ đã khiến nó bị nội thương không nhẹ.

Yêu Bạt hung hãn, Trương Hiểu Vũ so với hắn lại càng hung hãn hơn.

Xa chiến, cận chiến, Trương Hiểu Vũ tuyệt nhiên không hề yếu hơn, kém hơn nó, thậm chí lại còn có thể hung hăng ngăn chặn nó, Anh Chiêu truyền cho hắn Xà Vương Quyền vũ kỹ, tuyệt kỹ này chú trọng chính là tốc độ và lực lượng.

Thử nghĩ thoáng một chút, khi rắn bắt mồi chỉ trong nháy mắt, lại phát ra lực đạo kinh người. Thường thường trong lúc tư duy chưa kịp vận chuyển đã bị con rắn hung hăng cắn trúng. Mà Xà Vương Quyền của Trương Hiểu Vũ so với tốc độ rắn vồ còn nhanh hơn, lực đạo càng mạnh hơn, tâm đến ý đến, ý đến tay đến, phảng phất như không tốn thời gian.

Yêu Bạt hơi sợ hãi, nhân loại trước mắt nó có thể chất thật đáng sợ, còn tốc độ ra quyền đáng sợ, thậm chí không sợ tia chớp của mình trùng kích, như vầy còn đánh làm sao.

Thoáng nhìn về phía sau, Yêu Bạt lách mình, muốn chui xuống dưới tầng mây mà trốn ra.

"Đã đến đây rồi mà còn muốn đi." Trương Hiểu Vũ thân hình chuyển động đuổi theo nó, ngón giữa tay trái liên tục vận khí, nhiều đóa hoa băng ở bên cạnh Yêu Bạt nở rộ ra.

Mặc dù không có trực tiếp trúng mục tiêu, nhưng cũng làm tốc độ nó chậm lại.

Xích, rốt cục thân hình Yêu Bạt đột nhiên lảo đảo, đã bị đóng băng triệt để, Trương Hiểu Vũ chuẩn bị tuyệt chiêu Điện Hoa Luân đã lâu, trong nháy mắt ra tay, thoáng cái tách đôi thân thể Yêu Bạt ra.

Lúc này, một khung cảnh kinh người hiện ra, Yêu Bạt cả người đột nhiên vỡ vụn ra, hình thành vô số hạt màu xanh da trời, những hạt này dùng tốc độ mắt thường không thể nào bắt được phân liệt ra, sau đó nhảy lên. Trong quá trình nhảy lên dần dần biến mất, giống như đã hao hết khí lực.

"Phân liệt, nhảy lên, biến mất!" Trương Hiểu Vũ tựa như nghĩ tới điều gì, cả người bỗng nhiên đứng bất động, lúc này vẫn không nhúc nhích.

Trong đầu điện quang chợt lóe lên, trên mặt Trương Hiểu Vũ hiện lên vẻ hưng phấn, thì ra là như vậy, tia chớp hình thành chính là lôi nguyên khí va chạm phân liệt ra, sau đó nhảy lên bằng tốc độ cực nhanh. Từ bên ngoài nhìn vào chính là tia chớp trùng kích, trước mắt phân liệt đến lúc nhất định, tốc độ nhảy lên sẽ nhanh hơn, sau đó dần dần suy bại, cuối cùng tịch diệt biến mất.

Không biết từ lúc nào, ở quanh người Trương Hiểu Vũ có điện quang lập loè ẩn ẩn bao quanh, giống như lúc này Trương Hiểu Vũ đã biến thành lôi vân, đang nổi lên lôi điện.

Sau một khắc, Trương Hiểu Vũ cả người biến thành ánh sáng, vô số tia chớp từ trung tâm là hắn, hướng bốn phía khuếch tán bắn ra, chúng nó đục thủng tầng mây, xoắn tan tia chớp thiên nhiên hình thành, liên tục không ngừng.

"Rốt cục lôi thuộc tính cũng tiến vào cảnh giới Khuy Đạo!" Trương Hiểu Vũ tay phải nhẹ nhàng hướng phía trước run lên, điện quang mạnh mẽ chợt lóe sáng, phía trước đang muốn phóng thích ra một tia chớp bị chặn ngang chém thành hai đoạn, biến mất vô hình.

Bình luận





Chi tiết truyện